Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 3




Cánh cửa phòng tiệc từ từ mở ra, đôi mắt Lộ Tình Không lập tức sáng ngời, nói vào tài nghe Bluetooth

“ Đã phát hiện mục tiêu, ông chủ yên tâm, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Rồi mới, treo lên.

“Phó tổng thống tới……”

“Phó tổng thống tới……”

Đối mặt với những con số huyền thoại như vậy, ngay cả những nhà báo có tay nghề cao nhất cũng sẽ không tránh khỏi việc bị cám dỗ và bắt đầu hành động để có được thông tin đầu tiên này.

Phải biết, người đàn ông này từ trước đến nay chưa bao giờ lộ diện trước giới truyền thông, bởi vậy đây chính làmột cơ hội vô cùng hiếm có.

Lần theo tiếng âm thanh để đi, Lộ Tình Không gắt gao nhìn chằm chằm về phía cổng lớn

Vừa xuất hiện,cả phòng tiệc ngay lập tức trở nên sáng rực rỡ trang trí tuyệt đẹp có vẻ là thời điểm buồn.

Cả phòng tiệc ồn ào náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người dường như ngừng thở, lặng lẽ nhìn người đàn ông như thiên thần đang tới kia

Khí phách,Lãnh đạm

Toàn thân là một bộ đồ tây được làm hoàn toàn thủ công,tôn lên dáng người hoàn hảo của hắn.cùng với một gương mặt như là kiệt tác của thiên chúa,không một chút khiếm khuyết nào.

Lộ Tình Không chớp chớp vài cái,mắt liền sáng lên

Đây đúng là thời cơ hoàn hảo để đòi món nợ này,trước mặt bao nhiêu người,anh có thể quỵt nợ sao.

“Cho qua cho qua ……”

Tầng tầng lớp lớp người,Lộ Tình Không muốn xuyên qua đám đông kia e rằng sẽ không dễ dàng,chỉ là giờ phút này,phòng tiệc yên tĩnh đến nỗi thậm chí chỉ một cây kim rơi xuống đáat thôi cũng có thể nghe thấy tiếng,cô vừa phát ra âm thanh,anh mắt của mọi người liền từ trên người đàn ông kia chuyển sang phía cô.

Lộ Tình Không cười để lộ lúm đồng tiền xinh như hoa,gật đầu với mọi người ngụ ý nhờ họ nhường đường,đồng thời cũng không quên nói lời “cảm ơn “ với họ.

Không hiểu vì lí do gì,mà mọi người đều chủ động tránh sang một bên, cứ như vậy trơ mắt mà nhìn cô đi đến bên cạnh Sở Ngự Bắc

“Ngự Bắc dến rồi sao, nào,nào, nào, đến đây đi.” Thẩm Viễn Dương cách đó không xa đi tới, mỉm cười nhìn nhìn đứa cháu xuất chúng hơn người của mình.

Sở Ngự Bắc hơi chau mày lại, anh vốn dĩ không thích những nơi như thế này,chỉ định đến gặp mặt chào hỏi đơn giản rồi sẽ về.

Bị Thẩm Viễn Dương xưng hô như vậy, xem ra lại phải qua đó xã giao rồi.

“, anh có phải là phó tổng thống?”

Lộ Tình Không thở ra một hơi, cuối cùng cũng đến bên cạnh phó tổng thống.

Sở Ngự Bắc đang chuẩn bị cất bước, đã bị một con bạch tay nhỏ lôi kéo ống tay áo.

Trừng mắt, nhíu mày.

Cái tay kia thật sự rất nhỏ,thậm chí còn không đến hắn một phần hai đại.

Ngước mắt theo cánh tay nhỏ nhìn lên phía trên trên.

Đó là một gương mặt nhỏ tinh tế, đến ngũ quancũng vô cùng xinh xắn tinh vi,trên gương mặt ấy là đôi mắt sáng lấp lánh, phối hợp với ý cười dạt dào,tràn đầy sức sống.

Sở Ngự Bắc không nhìn lầm, giờ phút này khuôn mặt Lộ Tình Không chính xác là dào dạt dào ý cười, muốn bắt được thông tin của phó tổng thống quả không dễ dàng.

Công ty hao hết nhân lực vật lực tài lực, đến khuôn mặt của phó tổng thống cũng không thể nhìn thấy,nói chi đến việc thu thập thông tin.

Hiện giờ phó tổng thống lại rơi vào tay cô một cách dễ dàng như vậy, nếu có thể, cô thật muốn cười to ba tiếng.

“Cô là ai?”

Lộ Tình Không giật mình, thanh âm rất êm tai, lại rõ ràng mang theo sự bình tĩnh và trầm ổn không đúng với độ tuổi.

Vừa nghe đã biết ngay là người làm đại sự, vay tiền thì cũng đại khái được coi là việc lớn.

Đêm nay phòng tiệc là hiện trường phát sóng trực tiếp, vì vậy vẫn luôn có nhiếp ảnh gia theo sát

Phòng điều khiển MC là đồng bộ phát sóng trực tiếp, nhìn đến Lộ Tình Không lôi kéo Sở Ngự Bắc, dừng lại.

Đêm nay các vị khách đều phải trải qua kiểm tra tỉ mỉ, duy chỉ có Lộ Tình Không, nàng thật sự không khớp hào, nhất thời không biết nên giới thiệu thế nào.

Cho nên, tẻ ngắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.