Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 22




Không biết Thiệu Nhiên cho Tình Không dùng thuốc đặc biệt gì, ngày hôm sau thức dậy, cô liền cảm giác cả người khoẻ hơn nhiều, chuẩn bị xuống giường hoạt động gân cốt một chút.

“Tôi có thể đi dạo một chút sao?” cô hỏi Lý tẩu.

“Tình Không tiểu thư có thể tự nhiên đi lại khắp nơi, nhưng là tốt nhất không nên đến Tây Uyển, Tiểu Thất không thích người lạ đi quấy rầy. Mặt kkhác thư phòng lầu ba của cậu chủ cũng ngàn vạn không được đi vào.”

Lộ Tình Không gật gật đầu, không hỏi Sở Ngự Bắc đi nơi nào, cũng không hỏi Tiểu Thất là ai, trong nhà phó tổng thống tự nhiên nơi nơi là cơ mật,cô càng không muốn lại gặp rủi ro.

“Vẫn là để tôi đưa cô đi một chút.”

“Không cần, tự tôi đi thôi.” Lộ Tình Không bị thương chính là bả vai, trừ bỏ bên trái tay không thể tùy ý di chuyển bên ngoài, mặt khác không có vấn đề.

Cô đi xuống lâu, liền thấy đại nhân vật dáng vẻ vô cùng tôn quý, đang ngồi trước bàn ăn ưu nhã mà ăn bữa sáng.

Nhưng mà, đó không phải trọng điểm, bên chân anh ta kia …… Kia chỉ cái trán viết chữ “Vương”,làm sao mà trên người con mèo khổng lồ có các vệt sọc ngựa vằn?

Có lẽ là ngửi đượchơi thở người lạ, con mèo to ngẩng đầu, “Ngao ô……” Hướng tới Lộ Tình Không thét dài một tiếng.

Đó không phải mèo khổng lồ gì, kia rõ ràng là 1 con hổ!

Lộ Tình Không tuy là không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này đều sợ tới mức hai chân phát run, đứng ở cửa cầu thang một cử động cũng không dám, “Đừng…… Đừng tới đây……”

Sở thích này của anh ta có phải quá đặc biệt hay không? Như thế nào sẽ ở trong nhà nuôi hổ chứ?

“Tình Không tiểu thư đừng sợ, Tiểu Thất hiểu tính người, không có mệnh lệnh của cậu chủ, nó sẽ không chủ động công kích người khác.” Sau lưng Lý tẩu nhớ tới chính mình lúc mới gặp quái vật khổng lồ này, có thể so với Lộ Tình Không còn sợ hơn nhiều.

“Nó…… Nó chính là Tiểu Thất?” Vừa mới nghe Lý tẩu nói dặn cô đừng đi Tây Uyển, cô còn tưởng rằng nơi đó có người ở, thế nhưng lại là con vật như vậy.

Nhưng thế nào mà con vật uy phong lẫm lẫm rừng rậm vì sao muốn lấy tên “Tiểu Thất” như vậy a?

Lộ Tình Không cảnh giác mà nhìn chằm chằm nó, vẫn như cũ không dám động, tự hỏi nên hay không đi trở về.

May mắn Tiểu Thất tựa hồ đối với cô không dám hứng thú, cho cô một cái giọng mũi, rồi lại ngoan ngoãn mà lúc lắc cái đuôi, ghé vào bên chân Sở Ngự Bắc làm sủng vật.

“go……”

Bỗng nhiên, Sở Ngự Bắc gọi một tiếng, Tiểu Thất nhảy dựng lên, nhảy quá bàn ăn, hướng về phía Lộ Tình Không nhảy qua.

Lộ Tình Không sợ tới mức tim vọt lên tận cổ, còn không kịp suy nghĩ hẳn là chạy hay cầu cứu, Tiểu Thất cũng đã đi đến bên chân cô……

“Phó…… Phó tổng thống ngài ……ngài..” Lộ Tình Không sợ đến mức nói chuyện không hoàn chỉnh.

Sở Ngự Bắc không để ý tới cô, quét mắt liếc nhìn cô một cái, như cũ vẫn ưu nhã mà ăn bữa sáng của mình, chỉ là sâu thẳm trong ánh mắt hiện lên một chút ý cười không thể nhận ra.

Tiểu Thất giống như Đại vương xuống núi tuần tra lãnh thổ, quay chung quanh Lộ Tình Không vài vòng, trước sau ngửi ngửi.

Sau vài vòng, không cần Sở Ngự Bắc hạ lệnh, nó cũng đã nhảy lại chỗ.

Lộ Tình Không sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cơ hồ đem trọng lượng toàn thân đều dựa vào trên lan can, ngón tay nắm chặt lan can đều không còn chút huyết sắc.

Sở Ngự Bắc vuốt vuốt Tiểu Thất, cuối cùng nhìn về phía Lộ Tình Không, “Người nhát gan!”

Lý tẩu che mặt mà cười, “Cậu chủ, Tình Không tiểu thư còn là rất tốt, tôi lần đầu tiên thấy Tiểu Thất đều dọa muốn khóc.”

“Tình Không tiểu thư, qua đi dùng cơm sáng đi.”

Lộ Tình Không nuốt ngụm nước miếng, lắc đầu,phải cùng quái vật khổng lồ kia ăn cơm, cô tình nguyện chết đói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.