Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 115




Editor: May

Anh mở cửa xe, ôm cô gái xuống dưới, lôi kéo tay nhỏ của cô đi tản bộ.

Tuy là đầu hè, gió biển chậm rãi, nhưng cũng không tính là quá nóng.

“Em không cần phải xen vào những chuyện này, an tâm đi học.”

Tình Không rất muốn nói với anh tiếng cám ơn, lại cảm thấy không cần, cuối cùng chỉ nói một chữ, “Được.”

Cả đời này Sở Ngự Bắc đều chưa từng thử qua thanh thản như vậy, không biết vì sao, vừa rồi lúc từ phía trên nhìn đến vùng biển này, liền muốn mang cô xuống dưới đi một chút.

Tình Không bị anh lôi kéo đi một đoạn ngắn, lại hỏi, “Cô nhi viện bên kia sắp xếp như thế nào rồi, tôi muốn nhanh một chút để những bạn nhỏ ở Tây Bộ tới đây. Nói thật, tôi vô kế khả thi.”

Tuy rằng tài chính đúng chỗ, địa chỉ cũng có, nhưng muốn xây lên, còn không biết cần bao nhiêu thời gian.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ từ vang lên, “Lần này tôi đi Tây Bộ chủ yếu là chứng thực vấn đề xây dựng sau khi thiên tai, xác thật nên bố trí những cô nhi đó sớm một chút.”

“Vận dụng mảnh đất này, cũng cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể làm xong.”

“Cách nơi này không xa tôi từng quyên góp xây dựng một nhà dưỡng lão, quy mô rất lớn, kỳ hạn thứ hai vừa lúc sắp hoàn công, thay đổi một chút liền có thể dùng, cũng vừa lúc thích hợp, tôi tới nơi này chính là muốn nói chuyện này với em.”

Tình Không an tĩnh mà nghe, trong lòng vừa cảm động, càng là kiêu ngạo.

Bắc Thần Quốc có một vị lãnh đạo như vậy, thật là phúc cho xã hội, phúc cho dân chúng.

Bao nhiêu người hơn hai mươi tuổi còn tính trẻ con chưa thoát, nếu không phải nhờ tổ tiên phù hộ, vẫn là chẳng làm nên trò trống gì, mà Sở Ngự Bắc đã đứng ở vị trí cao nhất của quốc gia, chỉ điểm giang sơn, hiệu lệnh thiên hạ……

Mà anh, đặt cô ở trên vị trí bình đẳng, thảo luận sự tình.

Tình Không đè xuống nội tâm rung động, gật gật đầu, "Ở bên cạnh viện dưỡng lão càng tốt, những người già thân thể không tệ có thời gian có thể tới chơi với những bạn nhỏ, không cần quá cô đơn, những bạn nhỏ cũng có trưởng bối thương, một công đôi việc.”

Sở Ngự Bắc dừng bước chân, nghiêng đầu liếc Tình Không một cái, “Em ngược lại nghĩ đến rất chu đáo.”

Tình Không buông tay anh ra, xoay đi, mắt to ý cười doanh doanh, lóe lên ánh sáng, “Có một trưởng bối có thể tâm sự, là chuyện rất hạnh phúc, anh không hiểu đâu.”

Anh không hiểu sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.