Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 107




Editor: May

Tình Không đeo cặp sách của mình lên, trực tiếp bảo tài xế đưa mình đến chân núi.

Chân núi cách bờ biển rất gần, cô nhi viện được chọn càng là mậ trực tiếp hướng về phía biển rộng, phong cảnh hợp lòng người, vừa nhìn liền biết chính là một nơi phong thuỷ bảo địa.

Nhưng, ở nơi phong thuỷ bảo địa như vậy, Tình Không lại gặp một khách không mời mà đến -- Sở Vân Triết.

“Tình Không? Sao em lại ở chỗ này?” Giọng nói là kinh hỉ hỗn loạn.

Tình Không giật giật khóe miệng, lời nói như vậy, không phải là cô hỏi anh ta sao? Vẻ mặt kinh hỉ này, lại tính là chuyện gì?

“Lời này nên là tôi hỏi anh đi?”

Sở Vân Triết một thân phục sức hưu nhàn, vừa mới bước ra cổng trường đại học, tốt đẹp đến như là thiếu niên tuấn tú đi ra từ trong bức tranh.

Có thể gần đây ánh mắt bị Sở Ngự Bắc dưỡng xảo quyệt, giờ phút này đối mặt với chàng trai tốt đẹp chính mình đã từng động tâm, dù là thị giác hay là nội tâm, cô đều khó nổi lên được một chút gợn sóng.

Nội tâm Sở Vân Triết dâng lên từng trận cảm giác quái dị, rồi lại không nói nên lời, “Đây vốn là nhà anh mà, vốn tính toán xây biệt thự cao cấp, lại bị chú nhỏ anh quyên tặng ra để xây cô nhi viện, ba anh bảo anh tới đây nhìn xem.”

Lộ Tình Không trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng, “Chú nhỏ anh?”

Sở Vân Triết gật gật đầu, hỏi ngược lại, “Phó tổng thống đương nhiệm, có vấn đề gì sao?”

Tình Không nghĩ tới, truyền thông đưa tin đến nhiều nhất chính là quan hệ của lão tổng thống đại nhân và Sở Ngự Bắc, thế cho nên cô giống như đại đa số mọi người, trước nay đều không có chú ý quá tình huống bên nhà họ Sở này.

Thứ nhất là khiêm tốn, thứ hai cũng không có điều tra kĩ nội tình bên trong.

Bây giờ cô nghiêm túc suy nghĩ về Sở Vân Triết này, thật là có chút tương tự vi diệu, vì sao trước kia cô chưa từng liên tưởng qua chứ?

Ngay cả Lộ Phồn Tinh cũng chưa từng nhắc tới.

Cô thầm thở dài một tiếng, Bắc Thần Quốc còn muốn nhỏ hơn cô nghĩ.

Tình Không theo bản năng không muốn nói hạng mục cô nhi viện này là cô phụ trách, miễn cho gây ra phiền toái không cần thiết.

Cô lắc lắc đầu, “Tôi chỉ là đi ngang qua, thuận tiện lại đây nhìn xem.”

Sở Vân Triết không sai không lệch nhìn cô, trong đầu lóe lên.

Cô gái một thân váy liền áo màu xanh biển hưu nhàn, tóc cột lên cao cao, khuôn mặt nhỏ lớn cỡ bàn tay không trang điểm, mắt sáng thật sự có thần, lẳng lặng mà đứng ở dưới trời xanh mây trắng, cho người ta một loại cảm giác năm tháng yên tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.