Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi

Chương 59: Bị chặt một ngón tay




Trần Thiên Tiếu cười vỗ mặt anh ta: “Cậu thông minh đấy, tôi rất thích”.

Từ Nam thở phào nhẹ nhõm, khi anh ta đang định cười làm lành, Trần Thiên Tiếu đột nhiên dụi điếu xì gà vào lòng bàn tay phải của anh ta làm phát ra tiếng xèo xèo.

“Shh!”

Từ Nam đau đến mức cảm giác như thịt trong lòng bàn tay sắp bị nướng chín, thậm chí anh ta còn ngửi thấy mùi khét.

Nhưng dù vậy, anh ta vẫn không dám la lớn, chỉ có thể mấp máy môi cố nén chữ đau xuống bụng.

Từ Nam tưởng làm vậy Trần Thiên Tiếu sẽ tha cho mình, nhưng một giây sau, anh ta ngoắc tay với gã Râu Quai Nón sau lưng, thản nhiên nói: “Chặt một ngón tay của cậu ta”.

Nghe vậy Râu Quai Nón gật đầu bước tới trước mặt Từ Nam, đặt tay anh ta lên bàn ngay trước ánh mắt khiếp sợ của anh ta, sau đó gã lấy một con dao bướm từ trong túi ra kề trên ngón út tay phải của Từ Nam.

“Đừng, đừng…”

Từ Nam luống cuống, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn xuống từ trên trán, anh ta thở dồn dập cầu xin Trần Thiên Tiếu: “Anh, anh Trần! Tôi không dám nữa thật mà, anh tha cho tôi lần này có được không?”

“Năm trăm nghìn! Tôi không chỉ tặng miễn phí casino cho anh mà còn bồi thường thêm cho anh năm trăm nghìn nữa!”

“Một triệu! Xin anh hãy tha cho tôi lần này, anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm…”

Từ Nam cuống đến mức sắp khóc, toàn thân anh ta run rẩy, hai chân suýt đứng không vững.

Trần Thiên Tiếu thờ ơ, lại châm một điếu xì gà hút một hơi: “Tha cậu rồi tôi biết ăn nói với anh em của mình thế nào đây? Sau này tôi không muốn sống ở Giang Thành nữa sao?”

“Ngón tay này của cậu coi như cho tôi dự trữ, cũng làm cho cậu nhớ, như vậy sau này cậu sẽ biết không nên động vào người nào”.

“Phụt!”

Râu Quai Nón giơ tay lên chặt xuống, máu lập tức phun ra từ trong tay Từ Nam.

Một ngón tay út bê bết máu rơi cạch xuống bàn bị Râu Quai Nón nhặt lên, cẩn thận bọc lại rồi đưa tới trước mặt Trần Thiên Tiếu.

Trần Thiên Tiếu cầm lấy rồi ném đi, con chó Ngao Tây Tạng bên cạnh ghế sofa lập tức há miệng to như chậu máu ăn mất ngón tay út của Từ Nam.

Từ Nam đau đớn ôm tay phải, quỳ rạp xuống đất, máu chảy lênh láng ra sàn.

Nhìn thấy cảnh này, những người bạn học khác tham gia buổi họp lớp lần này đều căng thẳng, mặt mày trắng bệch, sợ choáng váng.

Lúc này Râu Quai Nón đi tới trước mặt Trần Thiên Tiếu nói: “Anh Trần, em còn mang về cho anh một cô nàng rất xinh, bảo đảm anh sẽ hài lòng!”

Dứt lời, Râu Quai Nón bước vào trong đám đông kéo Giang Thiên Ngữ đang trốn ở trong cùng ra ngoài.

Những người bạn học khác chẳng những không dám ngăn cản, thậm chí họ còn hết sức ăn ý tránh ra, sợ mình sẽ chặn đường.

Giang Thiên Ngữ liều mạng giãy tay, nhưng làm thế nào cũng không thể chống cự lại sức mạnh của Râu Quai Nón, cô chỉ có thể để mặc cho gã kéo mình tới trước mặt Trần Thiên Tiếu.

Vừa nhìn thấy Giang Thiên Ngữ, hai mắt Trần Thiên Tiếu lập tức toả sáng, anh ta đẩy hai cô gái xinh đẹp bên cạnh mình ra, vỗ vai Râu Quai Nón cười lớn: “Ha ha ha, cậu làm tốt lắm, bảo cô ta ngồi vào bên cạnh anh nhanh lên”.

Râu Quai Nón được khen thì lập tức cảm thấy tự tin hơn gấp trăm lần, gã kéo Giang Thiên Ngữ qua định đè cô ngồi xuống ghế sofa.

Nhìn thấy hành vi quá đáng và thô lỗ như vậy, những người bạn học khác cũng cảm thấy không đành lòng.

“Anh Từ, hay là anh nói giúp cho hoa khôi Giang một câu đi. Mọi người đều là bạn học với nhau, chúng tôi không nỡ nhìn cô ấy bị làm bẩn”.

“Đúng đấy anh Từ, chẳng phải anh đã thích hoa khôi Giang lâu rồi sao? Anh mau nói giúp cô ấy một câu đi!”

Nhưng dù mọi người xung quanh nói thế nào, Từ Nam cũng không nhúc nhích, anh ta chỉ nằm co ro dưới đất run lẩy bẩy.

Bây giờ ngón tay anh ta còn chưa hết đau, làm sao dám giúp Giang Thiên Ngữ chứ, thế chẳng phải là muốn chết sao!

Về phần anh ta có thích Giang Thiên Ngữ hay không, việc đó hoàn toàn không quan trọng khi đặt trước sự sống chết của bản thân!

“Người đẹp à, đừng làm vẻ mặt như đưa đám nữa, cười lên cho anh xem nào”.

Trần Thiên Tiếu nở nụ cười xấu xa, anh ta duỗi một ngón tay nâng cằm Giang Thiên Ngữ lên, sau đó quay mặt cô về phía mình.

Giang Thiên Ngữ cắn chặt môi, hai hàng nước mắt lăn dài trên má cô.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra”.

Bỗng nhiên một giọng nam lạnh lùng vang lên từ trong góc, Lâm Hạo bước ra từ chỗ tối trong phòng VIP với vẻ đằng đằng sát khí!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.