Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi

Chương 58: Anh khiến tôi quá thất vọng




Giang Thiên Ngữ lập tức hốt hoảng nhìn về phía Lâm Hạo, không biết nên làm thế nào mới phải.

Lâm Hạo khẽ nhíu mày, anh vốn không có hứng thú với chuyện giữa Râu Quai Nón và Từ Nam, nhưng bây giờ đụng đến người bên cạnh anh thì khác.

“Trần Thiên Tiếu đúng không?”

Trong mắt Lâm Hạo lóe lên tia sáng lạnh lẽo: “Mày sai ở chỗ không nên đụng tới tao”.

“Bảo cô đi, cô điếc tai à?”

Râu Quai Nón thấy Giang Thiên Ngữ không động đậy, lập tức nổi giận, không hề thương hoa tiếc ngọc quát lên.

Giang Thiên Ngữ rùng mình, níu chặt cánh tay của Lâm Hạo, cắn răng nói: “Tôi muốn đi cùng với anh ấy…”

Lúc này, Râu Quai Nón mới chú ý đến Lâm Hạo, khẽ nhướng mày: “Ha, lại là mày, lần này không đi vệ sinh nữa à?”

Lâm Hạo nhếch miệng cười, sau đó nói với Giang Thiên Ngữ: “Nếu anh trai này đã bảo chúng ta đi thì chúng ta đi là được, vừa khéo được nhìn thấy oai phong của anh Trần”.

Râu Quai Nón bị anh chọc cười, gật đầu, vỗ vai Lâm Hạo: “Không tệ, mày rất biết điều”.

Nói xong, Râu Quai Nón quay người ra hiệu với đàn em, sau đó cất bước ra khỏi phòng.

Vẻ mặt Lâm Hạo đột nhiên lạnh đi, dùng tay phủi vai vừa bị vỗ vào.

Giang Thiên Ngữ không dám tin nhìn Lâm Hạo: “Sao anh lại như vậy?”

Lâm Hạo nhún vai: “Yên tâm, có tôi ở đây, Trần Thiên Tiếu kia không dám làm gì cô đâu”.

Giang Thiên Ngữ sửng sốt một lúc lâu, hít sâu một hơi, thả bàn tay đang khoác tay Lâm Hạo ra, vẻ mặt vô cùng thất vọng: “Thật ra là vì anh sợ Trần Thiên Tiếu đúng không? Anh nói với tôi như vậy chỉ là đang mạnh miệng mà thôi”.

“Có anh ở đây thì Trần Thiên Tiếu không dám làm gì tôi? Anh ta là anh Trần lừng danh, còn anh thì sao, anh lấy gì đối kháng với anh ta?”

“Tôi cứ tưởng dù anh có thế nào cũng sẽ tranh đấu một chút, dù có không đánh lại”.

“Nhưng anh thì sao? Ngay cả dũng khí để tranh đấu cũng không có, đúng là còn hèn hơn cả Từ Nam!”

“Anh khiến tôi quá thất vọng”.

Nói xong, Giang Thiên Ngữ sầm mặt, để mặc đàn em của Râu Quai Nón đẩy mình đi khỏi phòng VIP.

Lâm Hạo nhìn theo bóng lưng cô, nhíu mày, khẽ giọng nói: “Đợi lát nữa cô sẽ biết, Trần Thiên Tiếu đối với tôi mà nói cũng chỉ là một con kiến, tiện tay là có thể bóp chết mà thôi”.

“Còn không mau đi!”

Đàn em của Râu Quai Nón ở sau lưng không ngừng thúc giục, thậm chí đẩy lưng Lâm Hạo một cái.

Cơ thể Lâm Hạo không nhúc nhích, chậm rãi quay người lại, nhìn kẻ vừa đẩy anh.

Lúc này, ánh mắt Lâm Hạo như con dao giết người. Chỉ nhìn nhau một giây, người kia đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, dường như rơi vào hầm băng, quanh người tràn ngập nỗi tuyệt vọng.

Người đó rùng mình, vô thức lùi về sau mấy bước, dời ánh mắt đi, không dám nhìn Lâm Hạo nữa, cũng không dám lên tiếng thúc giục nữa.

Vẻ mặt Lâm Hạo dần khôi phục bình thường, uống hết chai bia trong tay, lau qua miệng, sau đó cất bước ra ngoài.

Xuyên qua hành lang hẹp dài, Lâm Hạo đi theo đám người này đến một căn phòng đặc biệt.

Các phòng khác ở câu lạc bộ Thiên Mã đều dùng chữ số để đặt tên, chỉ có bảng số phòng này viết bốn chữ.

Số 1 chữ Thiên!

Bốn chữ này đủ để đại diện cho sự đặc biệt của nó, cũng chỉ có nhân vật như Trần Thiên Tiếu mới có tư cách sử dụng căn phòng này.

“Anh Trần, đã đưa người về rồi”.

Râu Quai Nón đẩy cửa, áp giải đám người đi vào.

Qua làn khói mịt mờ, Lâm Hạo nhìn thấy ở chính giữa căn phòng rộng lớn có một chiếc ghế sofa bằng da thật rất đắt tiền.

Một người đàn ông trung niên vóc dáng cường tráng, ngồi nghênh ngang trên ghế sofa, miệng ngậm xì gà, hai bên trái phải đều ôm một cô gái trẻ tuổi vóc dáng tuyệt đẹp.

Bên cạnh ghế sofa còn có một con chó ngao hung dữ bị xích lại bởi sợi xích thô to. Lúc này, nó đang nhe răng, nhìn lom lom đám người Lâm Hạo.

Râu Quai Nón không còn dáng vẻ hung hăng ở bên ngoài, vô cùng ngoan ngoãn đi đến phía sau ghế sofa, đứng sau lưng người đàn ông trung niên: “Anh Trần, đây chính là Từ Nam”.

Trần Thiên Tiếu hút xì gà, thở ra khói, một chân giẫm lên ghế sofa, liếc mắt nhìn Từ Nam bị đưa đến trước mặt mình: “Từ Nam đúng không? Nghe nói sản nghiệp vui chơi giải trí của nhà mày rất lớn à?”

Từ Nam run rẩy, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Tiếu, nuốt nước bọt: “Không, không có, sao dám so với anh Trần…”

“Ồ?”

Trần Thiên Tiếu nhíu mày, cúi người xuống, một tay nắm đầu tóc Từ Nam, kéo đầu anh ta ra sau: “Lẽ ra gan mày rất lớn mới phải chứ? Nếu không thì sao dám thọc tay vào sản nghiệp của tao được?”

“Casino Thái Dương là sản nghiệp quan trọng của tao ở phía Nam thành phố, nhưng mày lại mở một casino mới ở đối diện tao, quy mô còn lớn hơn của tao”.

“Sao? Mày đang khiêu khích tao à?”

Giọng nói của Trần Thiên Tiếu không có gợn sóng nào, từng câu từng chữ đều rất chậm rãi, nhưng lọt vào tai Từ Nam lại chẳng khác nào lời thì thầm của ác quỷ.

Từ Nam mở to mắt, lập tức hoảng loạn, vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Tôi không biết casino Thái Dương là sản nghiệp của anh Trần! Nếu biết thì tôi đâu dám làm vậy!”

“Tôi quay về sẽ đóng cửa casino của tôi ngay, không, tôi sẽ tặng casino đó cho anh Trần, xem như chi nhánh của casino Thái Dương!”

“Ha ha”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.