Ngoài anh Từ ra, vẫn chưa dám sỉ nhục anh ta như vậy!
"Phế nó cho tao! Đánh chết nó! Gây ra án mạng có anh Từ lo!"
Anh Hoàng vung tay lên, đám người đằng sau thoáng chốc hét lên, tiếng hét chấn động cả toilet nam.
Khi mọi người mặt mày hung hăng xông lên thì Lâm Hạo lại hết sức bình tĩnh, bóp tắt tàn thuốc trong tay, vặn vẹo cổ.
"Ầm!"
Ngay khi hai bên sắp lao vào nhau thì cửa toilet nam lập tức bị người một cước đá văng!
"Ồn ào cái gì mà ồn ào! Mẹ nó, thằng nào dám gây chuyện ở câu lạc bộ Thiên Mã đấy!"
Theo cửa bị đá văng, một đám đàn ông áo đen mặt mày hung dữ lập tức xông vào.
Trong đó, một người đàn ông để râu quai nón, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt dữ tợn chỉ vào đám anh Hoàng quát: "Bọn đó là mày kéo tới hả? Dám gây chuyện ở đây, ai cho mày cái mặt mũi đó đấy?"
Anh Hoàng thấy đối phương một đám mặt mày dữ tợn, trong lòng cũng hơi sợ, nhưng nghe thấy gã râu quai nón nói chuyện với mình như vậy thì lập tức nổi giận.
Vốn dĩ, đã có một tên giúp việc liên tục khiêu khích mình, giờ lại có một đám người không biết chui ra từ đâu vừa xuất hiện đã xỉ vả anh ta!
Nếu như là bình thường, anh ta sẽ co ro ngay. Nhưng giờ, anh ta đã có anh Từ chống lưng cho!
"Bà mẹ nó, mày tính cọng hành nào!"
Anh Hoàng cầm chân ghế xông tới trước mặt râu quai nón, hống hách nói: "Ông đây làm gì ở đây mà cũng đến lượt mày chỉ chỉ trỏ trỏ chắc? Nói nhảm thêm câu nữa, ông đây sẽ phế mày luôn đó tin không?"
Râu quai nón sửng sốt, vẻ mặt kỳ quái nhìn anh Hoàng trước mặt hỏi: "Mày đi theo ai?"
Anh Hoàng vừa nghe thấy giọng điệu của gã dịu đi, thoáng chốc cảm thấy gã sợ mình, lập tức thẳng lưng, vỗ ngực mặt mày kiêu ngạo đáp: "Ông đây đi theo anh Từ Nam! Biết điều thì mau dập đầu trước ông đây đi rồi ông đây bỏ qua cho!"
"Từ Nam?"
Vẻ mặt râu quai nón âm u, sau đó giơ tay tát một cái lên đầu anh Hoàng: "Bà mẹ nó, tao còn tưởng mày có lai lịch gì ghê gớm lắm chứ!"
"Đi theo Từ Nam khiến mày hống hách thế à! Mở mồm là ông đây, mày muốn làm ông của ai?"
"Mẹ nó, mày biết đại ca tao là ai không? Mụ nội nó, tao nói cho mày biết, dù thằng chủ Từ Nam của mày tới cũng phải khách sáo với tao đấy!"
"Hừ! Mày tính thứ gì!"
Anh Hoàng bị cái tát kia đánh cho ngơ ngác, cơ thể không kiềm được bịch một tiếng nện lên bồn tiểu bên cạnh, cả người trông vô cùng chật vật.
Râu quai nón lại phun ra vài cục đàm lên người anh ta rồi tiến lên đạp mạnh cho anh Hoàng mấy cái.
Sau khi đánh xong, râu quai nón quay đầu nhìn về phía Lâm Hạo hỏi: "Còn mày thì sao?"
Lâm Hạo giang tay: "Đi toilet".
"Đi xong rồi đúng không?"
"Xong rồi".
"Vậy biến lẹ đi".
Lâm Hạo nhún vai, liếc nhìn đám anh Hoàng đầy thương hại, quay đầu đủng đỉnh đi ra toilet.
Vốn dĩ, anh cũng không có xung đột gì với đám râu quai nón nên cũng chẳng cần thiết phải nán lại.
Mà đám anh Hoàng cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, để bọn họ chó cắn chó, lại đúng ý Lâm Hạo.
Lâm Hạo vừa ra khỏi toilet đã thấy đám râu quai nón đi ra, trên cửa treo tấm biển tạm ngừng sử dụng. Sau đó, bên trong lập tức vang lên từng tiếng rên rỉ như tiếng giết heo.
"Kẽo kẹt".
Lâm Hạo đẩy cửa phòng ra, quay lại phòng karaoke thì trong tay chợt có thêm một chai bia.
"Sao mày lại về rồi?"
Từ Nam kinh ngạc nhìn Lâm Hạo, thấy anh ta chẳng bị làm sao thì lập tức đen mặt, ngó sau lưng Lâm Hạo hỏi: "Hoàng Mao đâu? Mày làm gì anh ta rồi?"
Lâm Hạo giang hai tay bảo: "Tôi có thể làm gì anh ta chứ, ở toilet nói mấy câu. Anh ta nói chuyện với người khác thì tôi cũng về".
"Choảng!"
Từ Nam vung tay ném ly rượu trong tay xuống đất bể tan tàn, mặt mày âm trầm nói: "Thằng ăn hại Hoàng Mao, chút chuyện ấy mà cũng làm không xong!"
Lâm Hạo mặc kệ anh ta nổi điên, cầm chai bia đi đến bên cạnh Giang Thiễn Ngữ ngồi xuống, vẻ mặt như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Giang Thiên Ngữ kinh ngạc ngó Lâm Hạo, vội vàng kiểm tra người anh: "Anh không bị thương chứ?"
"Tôi chỉ đi toilet thôi, sao có thể bị thương được?"
Lâm Hạo mặt mày nhàn nhạt, khẽ nhấp một ngụm bia.
"Nhưng rõ ràng là..."
Giang Thiên Ngữ còn định hỏi tiếp, bấy giờ cửa phòng karaoke bỗng dưng bị người đẩy ra, một người đàn ông mặt mày đầy máu nhào vô.
Người nọ vừa vào cửa đã ngã lăn ra đất, cắn răng đứng dậy hô lên với Từ Nam: "Anh Từ! Tụi em bị người ta đánh! Anh Hoàng sắp tiêu rồi!"
Từ Nam sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Lâm Hạo hỏi: "Mày làm?"