Mặt mày Từ Nam giận dữ, giơ tay ném hoa hồng trong tay xuống đất, quay đầu hầm hầm nhìn anh Hoàng bên cạnh: "Đây là kết quả mà anh bảo tôi tới?"
Từ Nam nói xong trực tiếp tát cho anh Hoàng một cái, lạnh lùng liếc Lâm Hạo rồi đi thẳng ra khỏi phòng karaoke.
Anh Hoàng oán hận liếc Giang Thiên Ngữ và Lâm Hạo, sau đó vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Giang Thiên Ngữ không biết làm sao sững sờ tại chỗ, cô chỉ muốn mời Từ Nam ăn một bữa, nhờ anh ta giúp mà thôi. Dẫn Lâm Hạo đến cũng là để tránh bi hiểu lầm, nhưng không ngờ tình hình lại phát triển thành như vậy.
Lần này, chẳng những không giải quyết được chuyện gì, trái lại còn đắc tội Từ Nam, đang không tự dưng mang vạ vào người!
Giang Thiên Ngữ nghĩ đến đây thì hận không thể đấm cho mình hai cái, rõ ràng là chuyện tốt lại bị mình làm hỏng hết.
"Không sao, cứ giao cho tôi".
Một bàn tay to lớn bỗng ôm lấy bả vai cô, Giang Thiên Ngữ nghiêng đầu sang, vừa hay va vào đôi con ngươi sáng ngời của Lâm Hạo.
Lâm Hạo vỗ vai Giang Thiên Ngữ ý bảo cô yên tâm, sau đó đi ra khỏi phòng karaoke.
Ngoài phòng, một đám vốn đang chơi mạt chược, lúc này đều đứng hết lên nhìn chằm chằm vào Lâm hạo như hổ rình mồi. Bọn họ đều cởi áo ngoài, lộ ra hình xăm đầy lưng trông vô cùng hung hăng.
Từ Nam đứng trong đám người, mặt mày lạnh lùng nói: "Chỉ bằng mày mà cũng dám giành phụ nữ với tao ư?"
Lâm Hạo nhíu mày, cảm thấy câu này hơi quen quen.
Sau khi quen biết hai chị em Giang Thiên Ngữ và Giang Ánh Tuyết, hình như luôn nghe được câu đó.
"Tôi coi như đã biết cái gì gọi là hồng nhan họa thủy".
Lâm Hạo bất lực lẩm bẩm: "Ông già nói đúng, phụ nữ càng đẹp càng nguy hiểm, cuối cùng mình cũng cảm nhận được rồi".
"Mày đang lẩm bẩm cái gì đấy?"
Từ Nam hung hăng nói: "Nhóc con, tao khuyên mày biết điều chút, chưa có ai giành phụ nữ với tao mà có kết quả tốt cả. Nếu hôm nay mày không tự giác rời đi thì tao sẽ đánh cho mày tàn phế!"
Anh ta vừa nói xong thì đám đàn ông xăm trổ kia lập tức bước lên trước một bước, bầu không khí thoáng chốc căng như dây đàn.
Lâm Hạo cười nhạt, vươn ngón út ngoáy lỗ tai: "Cái kẻ nói câu đó với tôi lúc trước về sau lại quỳ xuống đất dập đầu lạy tôi ba cái. Xem ra, anh cũng muốn thử một chút nhỉ".
"Chán sống hả!"
Sắc mặt Từ Nam âm trầm như đêm tối, dứt khoát vung tay lên tức giận quát: "Phế nó cho tôi!"
Thoáng chốc, toàn bộ những tên xăm trổ đều gầm lên một tiếng, vớ lấy cái bàn xông thẳng về phía Lâm Hạo!
Lâm Hạo vặn vặn cổ, xương khớp va vào nhau kêu rôm rốp.
Anh đang định ra tay thì bỗng dưng có một bóng người lao ra từ đằng sau rồi chặn trước mặt Lâm Hạo.
"Đừng đánh!"
Cơ thể mảnh mai của Giang Thiên Ngữ chặn trước mặt Lâm Hạo, giang hai tay ra, thở hổn hển nói: "Anh Từ, thật sự xin lỗi, tôi lừa anh đó. Thực ra, anh ấy không phải ban trai tôi mà là giúp việc kiêm vệ sĩ của nhà chúng tôi".
"Đỡi đã!"
Từ Nam xua tay, đám đàn ông xăm trổ kia lập tức dừng chân lại, quay mặt nhìn nhau rồi xoay người trở về vị trí cũ.
"Em nói anh ta là giúp việc nhà mình?"
Từ Nam phụt một tiếng bật cười: "Hoa hậu Giang của anh ơi, em đùa hơi quá rồi đó. Anh đã nói mà, ngoài anh ra thì chẳng ai có tư cách trở thành bạn trai em đâu".
"Trở về uống rượu đi!"
Từ Nam vung tay lên, đám đàn ông xăm trở đồng loạt ngồi trở về bàn mạt chược. Anh Hoàng bên cạnh cũng thở phào nhje nhõm, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Hạo càng trở nên oán hận.
Một tên giúp việc vậy mà lại hại anh ta bỗng dưng bị anh Từ tát cho một cái, anh ta nhất định sẽ trả mối thù này!
Giang Thiên Ngữ thấy Từ Nam trở lại phòng karaoke thì thở hắt ra một hơi, vỗ ngực, có chút oán giận ngó Lâm Hạo: "Chẳng phải đã bảo với anh là tuyệt đối không được xúc động rồi mà, sao anh cứ mắc phải tật xấu đó vậy?"
Lâm Hạo giang tay nói: "Là anh ta ra tay trước, tôi tính bình tĩnh nói chuyện với anh ta, ai biết anh ta nóng như vậy".
"Anh ta chính là Từ Nam! Anh lấy cái gì đấu với anh ta!"
Sắc mặt Giang Thiên Ngữ cực kỳ nghiêm trọng, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe nói nhà Từ Nam có thế lực xã hội đen khá lớn ở thành phố Giang, trong tay cũng bồi dưỡng rất nhiều tay đấm lợi hại, bất cứ ai trong họ cũng có thể xé anh ra làm tám khối!"
Lâm Hạo bĩu môi, chẳng thèm để ý nói: "Vậy cứ để họ tới thử coi".
"Anh!"
"Đúng là không thể nói chuyện với anh mà!"
Giang Thiên Ngữ tức đến mức giậm chân, chẳng thèm để ý đến Lâm Hạo nữa, xoay người vào phòng karaoke.
Lâm Hạo nhún vai rồi đi theo vào phòng.
Lúc này, Từ Nam đã ngồi ở sô pha giữa phòng, trong tay bưng một ly rượu, làm lơ Lâm Hạo, nói với Giang Thiên Ngữ: "Người đẹp Giang, ban nãy em làm vậy là muốn thử lòng anh đúng không?"
"Em cũng biết chơi ghê, chỉ tiếc cho niềm vui bất ngờ mà anh để dày công chuẩn bị cho em. Hay là vậy đi, anh lại gọi người đến chuẩn bị một chút nhé!"
Từ Nam nói xong bèn lấy điện thoại ra định gọi điện.
"Đừng, không cần".