Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi

Chương 47-50




Chương 47: Đây gọi là người một nhà sao?

“Mày! Mày, chúng mày! Ép con trai Hạo Thiên của tao uống nước bẩn thì cũng thôi đi, lại còn ra tay đánh người, quả đúng là thổ phỉ! Tao phải báo cảnh sát!”

Giang Kiến Quân ôm Giang Hạo Thiên đang hôn mê, gào khóc thảm thiết ở trong sân, trong miệng gào thét đòi báo cảnh sát, nhưng lại không móc điện thoại ra, chỉ là tiếng kêu càng ngày càng lớn, thỉnh thoảng còn liếc mắt vào trong cửa lớn biệt thự, giống như đang chờ điều gì đó.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Quả nhiên, Giang Kiến Quân vừa gào thét không bao lâu, lão thái quân nhà họ Giang chống gậy đi ra từ trong biệt thự.

Giang Kiến Quân thấy vậy, lập tức khóc lóc chảy nước mắt nước mũi ôm Giang Hạo Thiên, chỉ vào Lâm Hạo và Giang Thiên Ngữ nói: “Đây gọi là người một nhà sao, rốt cuộc Hạo Thiên đã làm sai điều gì mà lại bị các người đối xử tàn nhẫn như vậy!”

“Hôm qua vô duyên vô cơ ép buộc nó uống nước bẩn, hôm nay lại đánh nó ngất xỉu, khiến con trai tôi bị bắt nạt!”

Nghe thấy Giang Kiến Quân khóc lóc trách mắng, sắc mặt lão thái quân trầm xuống, chống gậy mạnh xuống đất, giận dữ nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Giang Thiên Ngữ cắn răng, đang định lên tiếng, Lâm Hạo kéo cô ra phía sau.

“Lão thái quân, người là tôi đánh, không liên quan đến cô ấy”.

“Láo xược!”

Lão thái quân phẫn nộ trừng mắt, gậy trong tay chỉ vào Lâm Hạo: “Cậu là ai! Dựa vào đâu mà đánh người nhà họ Giang tôi!”

“Tôi là ai bà không cần để ý, còn tại sao lại đánh anh ta, đơn thuần vì anh ta ngứa đòn thôi”.

Lâm Hạo tiến lên trước một bước, nói với lão thái quân: “Giang Hạo Thiên thân là tiểu bối, mấy lần va chạm ức hiếp chị họ của hắn ta ở ngay trước mặt người ngoài là tôi, có đáng đánh không?”

“Hoành hành ngang ngược ở nhà hàng, vô duyên vô cớ cưỡng ép người khác uống nước bẩn, có đáng đánh hay không?”

“Mẹ nó!”

Giang Kiến Quân đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Lâm Hạo mắng: “Thằng nhà quê, mày đừng nói bậy!”

“Con trai Hạo Thiên của tao sau khi về đã nói cho tao biết, rõ ràng nó chỉ đến nhà hàng ăn một bữa cơm, nhìn thấy chị họ nó và mày đang ăn cùng nhau, vì lễ phép nên đã đặc biệt đến mời rượu”.

“Ai ngờ, cái tên nhà quê mày lại cưỡng ép nhục mạ nó! Còn ép nó uống nước bẩn, khiến nó mất hết mặt mũi trước mặt mọi người!”

“Rõ ràng nó chưa từng trêu chọc các người, còn lễ phép, đối xử khách sáo với các người, nhưng các người lại đối xử với nó như vậy!”

Nghe thấy Giang Kiến Quân nói vậy, Giang Thiên Ngữ giận đến mức toàn thân phát run.

Hoàn toàn bẻ cong sự thật!

“Nói bậy! Những thứ bác nói đều là Giang Hạo Thiên làm! Cậu ta mới là người đi nhục mạ người khác, ép người ta uống nước bẩn!”, Giang Thiên Ngữ cắn răng giải thích.

Nhưng Giang Kiến Quân không thèm nghe, ngược lại còn trợn trừng mắt nhìn cô: “Không biết lớn nhỏ! Cô nói chuyện với trưởng bối như vậy à!”

“Hạo Thiên nhà chúng tôi không giống cô, nó là người chính trực, cư xử với người khác nhã nhặn, từ nhỏ đã là một đứa trẻ ưu tú!”

“Được rồi được rồi, đừng khoác lác nữa”.

Lâm Hạo hất tay, mặt không chút nhẫn nại: “Nói thẳng đi, rốt cuộc muốn thế nào?”

Giang Kiến Quân thấy lời đã nói ra rồi, không thể làm bộ làm tịch thêm nữa, ông ta hừ lạnh một tiếng: “Phải bồi thường tổn thất tinh thần cho Hạo Thiên nhà tao, hai đứa chúng mày từng người dập đầu với Hạo Thiên!”

Lâm Hạo sắc mặt lạnh lẽo, trong nháy mắt nổi lên sát ý: “Nếu tôi không làm thì sao?”

“Mày là cái thá gì? Đến lượt mày nói không à?”

Giang Kiến Quân khinh bỉ, sau đó hất cằm nhìn Giang Thiên Ngữ: “Cô là chị họ của Hạo Thiên mà lại dung túng người ngoài bắt nạt đánh nó, quỳ xuống đền tội đi!”

Giang Thiên Ngữ không tin nổi nhìn lão thái quân ở bên cạnh, oan ức nói: “Lão thái quân, chuyện không phải như vậy đâu, cháu…”

Không chờ cô giải thích, lão thái quân liền giơ tay cắt ngang, nhíu mày nói: “Đều là người nhà, quỳ xuống dập đầu có chút không ổn lắm”.

Giang Thiên Ngữ ngơ ngác, không ngờ lão thái quân lại giúp cô nói chuyện.

Nhưng lời tiếp theo của lão thái quân lại khiến cô trong nháy mắt ngã xuống vực sâu.

“Nếu các người thiếu nợ Hạo Thiên, vậy dứt khoát phải bồi thường thiết thực hơn”.

“Tạm thời giao ra quyền quản lý tập đoàn Hoa Đô, cho Hạo Thiên thay mặt quản lý, còn bao giờ trả lại thì về sau hẵng nói!”

Giang Thiên Ngữ chấn động, trong nháy mắt mặt biến sắc.

Giao quyền quản lý tập đoàn Hoa Đô cho Giang Hạo Thiên, về sau còn có khả năng trả lại không!

Nhìn Giang Kiến Quân cười đắc ý, Giang Thiên Ngữ hiểu ra, đây vốn dĩ là một vở tuồng cố ý diễn cho cô xem!Chương 48: Ai bảo anh đồng ý?

Từ đầu đến cuối, Giang Kiến Quân chưa từng muốn cô dập đầu nhận tội, mà là nhắm vào tập đoàn Hoa Đô của cô!

Thậm chí Giang Thiên Ngữ còn hoài nghi, từ lúc Giang Hạo Thiên uống nước rửa bát đến khi bị đánh ngất xỉu liệu có phải cố ý diễn khổ nhục kế hay không!

Nhìn thấy Giang Thiên Ngữ hồi lâu vẫn không nói gì, lão thái quân hài lòng gật đầu: “Vậy cứ quyết định thế đi, vào phòng ký thỏa thuận”.

“Chờ chút!”

Lão thái quân đang định xoay người vào phòng, đột nhiên truyền đến một tiếng bụp, cửa phòng đang rộng mở bỗng chốc bị người ta đạp.

Lâm Hạo vỗ ống quần, hai tay ôm ngực dựa vào tường, chân mày khẽ nhíu lại: “Bà nói quyết liền quyết? Đã hỏi qua tôi đã đồng ý hay chưa?”

Sắc mặt lão thái quân trầm xuống: “Đây là chuyện riêng của nhà họ Giang chúng tôi, không đến lượt một người ngoài như cậu xen mồm vào, mau cút đi!”

“Mưu hại, làm nhục, lừa đảo, đây chính là phương thức nhà họ Giang các người đối xử với người nhà, chuyện tồi tệ như vậy tôi chẳng buồn nhúng tay vào”.

Lâm Hạo đỡ trán, thở dài nói: “Đáng tiếc, các người chọc ai không chọc, lại chọc vào tôi”.

“Láo xược!”

Giang Kiến Quân gầm lên, trợn mắt chỉ vào Lâm Hạo: “Mày là cái thá gì mà dám nói chuyện với lão thái quân nhà tao như vậy!”

“Tôi chỉ là bảo mẫu họ mời đến mà thôi”.

Lâm Hạo buông tay, mặt đầy thản nhiên.

Giang Kiến Quân cười nhạo, nghiêng đầu nhìn Giang Thiên Ngữ: “Một bảo mẫu cô cũng không quản được thì làm sao cô có năng lực quản lý cả một tập đoàn lớn như vậy?”

“Để Hạo Thiên nhà tôi quản lý đã là phúc phận cô tu luyện tám đời rồi!”

Giang Thiên Ngữ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cắn răng kéo Lâm Hạo, thấp giọng nói bên tai anh: “Anh vào nhà nấu cơm đi, chuyện này không liên quan đến anh”.

Dù sao đây là chuyện riêng của nhà họ Giang các cô, dù như thế nào cũng không được để Lâm Hạo quấy rối.

Nhưng Lâm Hạo vẫn không nhúc nhích: “Nếu cô không còn công ty nữa thì lấy cái gì trả tiền lương cho tôi?”

“Tôi…”

Giang Thiên Ngữ sửng sốt, không biết nên làm gì tiếp theo, nhưng lúc này Lâm Hạo đã kéo cô ra phía sau, một mình đi đến bên Giang Kiến Quân.

Lâm Hạo chỉ vào Giang Kiến Quân, không chút khách khí nói: “Bình thường tôi không ưa nhất là loại người như ông, đầu mập tai to, lén lút thậm thụt, đối xử tàn ác với người trong nhà, giở đủ mọi thủ đoạn, ở bên ngoài thì sợ muốn chết, chỉ biết nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không nghĩ cho người nhà”.

“Mày dám mắng tao?”

Giang Kiến Quân không tưởng tượng nổi trợn tròn mắt, thịt béo trên mặt run bần bật.

“Mắng tôi? Tôi ra tay đánh ông đấy, tin không?”

Ánh mắt Lâm Hạo hung ác, trong nháy mắt nâng tay phải lên, làm bộ muốn đánh.

Toàn thân Giang Kiến Quân run rẩy, liên tục lùi lại mấy bước, rụt cổ lùi sau lưng lão thái quân.

Tuổi ông ta đã cao, nào có thể đánh lại được thanh niên trai tráng như Lâm Hạo, lúc này bị dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn, nhưng trong miệng vẫn hùng hổ dọa người: “Có bản lĩnh thì ra tay đi, nếu tao mất một sợi tóc, chị em họ từ nay về sau cũng không có kết cục tốt đẹp gì đâu!”

“Đủ rồi!”

Sắc mặt lão thái quân vô cùng u ám, bà ta lạnh lùng nhìn Lâm Hạo: “Tôi có thể cho các người một cơ hội”.

Sau đó lão thái quân nhìn Giang thiên Ngữ: “Tiệc mừng thọ tuần sau vẫn chưa chọn xong địa điểm, mấy người và bác hai cá cược, ai có thể chuẩn bị tốt tiệc mừng thọ của tôi thì người đó có tư cách nắm quyền quản lý tập đoàn Hoa Đô”.

Nghe bà ta nói xong, Lâm Hạo nhìn về phía Giang Kiến Quân ở bên cạnh, thấy ông ta không chút bất ngờ, ngược lại mặt đầy tự tin hất cằm, anh lập tức hiểu ra, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị kế hoạch xong xuôi, cướp súng không thành mới cưỡng ép lập ra trận đánh cược này.

Đương nhiên Giang Thiên Ngữ cũng nhìn ra, nói cách khác, vừa bắt đầu các cô đã thua ngay từ vạch xuất phát.

“Cứ quyết định như vậy đi”.

Lâm Hạo ở bên không cho Giang Thiên Ngữ thời gian quyết định đã trực tiếp đồng ý thay cô, sau đó xoay người đi lấy đồ ngoài sân, thản nhiên chuyển vào trong nhà.

“Chúng ta đi”.

Lão thái quân lạnh lùng nhìn anh, sau đó xoay người rời khỏi biệt thự.

Giang Kiến Quân cười đắc ý, kéo Giang Hạo Thiên từ trên đất, cõng đến cửa sân, nghiêng đầu cười với Giang Thiên Ngữ: “Cố mà hưởng thụ cho tốt tuần lễ hạnh phúc cuối cùng này đi”.

Nói xong, Giang Kiến Quân có chút kiêng kỵ nhìn Lâm Hạo, bước chân đi qua anh có chút nhanh hơn.

Lâm Hạo chẳng buồn để ý, thản nhiên xách đồ vừa mua đi vào, lúc này một bàn tay mảnh nhỏ kéo tay anh.

Quay đầu nhìn lại, Giang Thiên Ngữ vẻ mặt phức tạp nhìn mình, mím môi không biết muốn nói gì.

“Không cần khách sáo, Lâm Hạo tôi làm việc tốt không bao giờ để lại tên”.

“Ai bảo anh đồng ý?”Chương 49: Anh có tư cách gì thay tôi quyết định?

Điều khiến Lâm Hạo không ngờ đó là Giang Thiên Ngữ không cười đùa với anh, ngược lại biểu cảm lại nghiêm túc khác thường: “Anh có tư cách gì thay tôi quyết định?”

Lâm Hạo sửng sốt, giải thích: “Cô lo lắng không bằng bọn họ? Yên tâm, tôi có cách…”

Anh còn chưa nói xong, Giang Thiên Ngữ thất vọng nhìn anh, cướp lấy túi xách anh đang cầm trong tay, xoay người đi vào biệt thự.

Lâm Hạo đứng một mình, nhìn bóng lưng của Giang Thiên Ngữ, trong lòng có chút phức tạp rất khó hiểu.

Lúc này, Giang Ánh Tuyết từ trong phòng đi ra, vừa giúp Lâm Hạo cầm đồ trên đất, vừa an ủi: “Lâm Hạo, đừng buồn, con người chị tôi nói năng chua ngoa nhưng trái tim rất lương thiện, anh đừng để trong lòng”.

Lâm Hạo lắc đầu, cười tự giễu: “Quả đúng là tôi không có tư cách quyết định thay cô ấy, tôi cũng chẳng phải là gì của cô ấy”.

“Nhưng chuyện này nếu tôi đã nhận, vậy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, chuyện chuẩn bị tiệc mừng thọ nhà họ Giang tuần sau cứ để tôi làm”.

Lâm Hạo thu liễm lại nụ cười, bắt đầu nghiêm túc hiếm thấy, tay xách đồ, bước vào biệt thự.

Hai mươi phút sau, Lâm Hạo đặt từng đĩa thức ăn thơm lừng lên bàn, sau khi hô một tiếng ăn cơm, anh quay đầu lên căn phòng tầng ba.

Lâm Hạo ngồi ở mép giường, lật tung danh bạ trong điện thoại một hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy một cái tên quen thuộc.

Anh nghĩ một chút rồi ấn nút gọi: “Alo, Hồ Điệp, giúp tôi một chuyện…”

“Tút tút tút”.

Lâm Hạo vừa cúp máy, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?”

Lâm Hạo cất điện thoại di động, đứng dậy từ trên giường.

“Lâm Hạo, anh không ăn cơm sao?”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Giang Ánh Tuyết: “Chị tôi gọi anh ra ăn cơm, chị ấy ngượng không ra mặt”.

Lâm Hạo chớp chớp mắt, điều này khiến anh có chút bất ngờ.

Vốn tưởng rằng Giang Thiên Ngữ không quan tâm đến anh, vì tránh đôi bên xấu hổ, anh nấu cơm xong liền đi thẳng về phòng, chuẩn bị chờ các cô ăn xong rồi mới xuống.

Nhưng Giang Thiên Ngữ lại chủ động bảo Giang Ánh Tuyết gọi anh đi ăn cơm, quả đúng là khiến Lâm Hạo có chút bất ngờ.

Trong đầu Lâm Hạo một lần nữa hiện lên ánh mắt thất vọng của Giang Thiên Ngữ, lại nghĩ đến dáng vẻ Giang Thiên Ngữ ở buổi đấu thầu, ở dưới họng súng vẫn muốn đứng trước mặt mình.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Mình là có hôn thê rồi mà”.

Lâm Hạo lắc đầu, hít sâu một cái, đi ra cửa.

Mở cửa nhìn thấy Giang Ánh Tuyết trợn tròn mắt nhìn mình, bĩu môi: “Nhìn tôi làm gì? Hôm nay đồ ăn không ngon sao?”

“Vẫn chưa thử, anh không xuống tầng, chị gái không cho tôi động đũa đâu”.

Giang Ánh Tuyết nghiêng đầu liếc mắt nhìn xuống tầng, lại tiến đến bên cạnh Lâm Hạo, nhỏ giọng nói: “Thật ra tôi cảm thấy dáng vẻ anh ở trước mặt bác tôi khá đẹp trai đấy, chính vào lúc anh đồng ý với bọn họ, quả thật có chút kích động”.

“Chị tôi bây giờ đang gọi điện khắp nơi yêu cầu người ta đặt chỗ, nhưng thời gian quá gấp, tất cả khách sạn đắt tiền trong Giang Thành đều không đặt được trước”.

Lâm Hạo không trả lời, đi đến cầu thang, nhìn thấy chỗ bàn ăn cạnh phòng khách, trong tay Giang Thiên Ngữ cầm điện thoại, lật tìm từng số điện thoại, trong máy thỉnh thoảng truyền đến âm thanh không ai nghe máy.

“Tôi nhớ trong số bạn thời đại học của chị tôi ngày trước có một cậu Khoát mối quan hệ rất rộng, từng theo đuổi chị tôi, ngoài Mã Thành Huân ra, trong số người mà chị tôi quen biết, chắc chắn anh ta chính là người lợi hại nhất”.

Giang Ánh Tuyết cũng đi theo đến cầu thang, nhìn xuống dưới, thở dài nói: “Tôi cũng không giúp được, chỉ có thể giúp chị ấy tìm người thôi”.

Lâm Hạo bước xuống tầng, đến bên cạnh bàn ăn.

Giang Thiên Ngữ nhìn anh rồi lập tức dời mắt, tay cầm điện thoại đứng dậy, đi nghe điện thoại.

“Alo, bạn cũ, cậu và cậu Từ còn liên lạc không?”

“Tôi muốn tổ chức một bữa tiệc, muốn nhờ cậu Từ giúp đỡ”.

“Họp lớp? Được… được, cậu sắp xếp đi, tôi trả tiền, phiền cậu rồi”.

Giang Thiên Ngữ đặt điện thoại xuống, thở dài, quay trở lại bàn ăn, nhìn Lâm Hạo rồi lại nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác: “Thức ăn hơi nguội rồi, tôi đi hâm nóng”.

Nói xong, Giang Thiên Ngữ bưng hai đĩa thức ăn quay về phòng bếp.

Yết hầu Lâm Hạo chuyển động, muốn nói gì đó nhưng không kịp, chỉ đành hậm hực ngồi xuống. Chương 50: Rốt cuộc cô có phải Giang Thiên Ngữ không?

Giang Ánh Tuyết ở bên cạnh dùng cánh tay chọc chọc Lâm Hạo, nói nhỏ: “Chị tôi là vậy đấy, anh đừng để ý đến”.

Lâm Hạo gật đầu, nhìn bóng dáng đang hâm nóng đồ ăn trong bếp, trong lòng có chút phức tạp.

Vốn dĩ anh không tức giận, vừa nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp gọi điện thoại của Giang Thiên Ngữ, trong lòng không khỏi có cảm giác áy náy.

Dù sao cũng là mình nhận chuyện kia nên mới khiến cô sốt ruột như vậy.

Lúc này Giang Thiên Ngữ đang mang đồ ăn được hâm nóng quay lại, đặt đồ ăn nóng hổi lên bàn, xới ba bát cơm, sau đó không nói tiếng nào ngồi đối diện với Lâm Hạo, bắt đầu ăn cơm.

Lâm Hạo nâng bát đủa, do dự một lúc mở mở lời trước: “Thật ra thì địa điểm tổ chức mừng thọ, tôi đã tìm người…”

“Tối nay anh theo tôi đi ra ngoài một chút đi”.

Giang Thiên Ngữ lập tức cắt đứt lời Lâm Hạo, ngẩng đầu nhìn anh.

Lời đến miệng rồi lại bị nuốt xuống, Lâm Hạo ngơ ngác hỏi: “Đi đâu?”

“Tham gia họp lớp, những thứ khác anh đừng quan tâm, cứ đi theo tôi là được”.

Giang Thiên Ngữ không tiếp tục nói nữa, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.

“Được rồi”.

Lâm Hạo chỉ đành gật đầu, lặng lẽ gắp đồ ăn trước mặt, trong lòng có chút không yên.

Giang Ánh Tuyết mở to mắt, nhìn Lâm Hạo một lúc, rồi lại nhìn Giang Thiên Ngữ, sau đó bĩu môi, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Đang ăn, đột nhiên Lâm Hạo nhớ đến gì đó, anh nuốt miếng cơm trong miệng, hỏi: “Đúng rồi, không phải cô nói hôm nay dẫn tôi đi gặp Giang Thiên Ngữ sao?”

“Phụt!”

“Khụ khụ khụ…”

Giang Thiên Ngữ lập tức bị sặc, che miệng ho khan kịch liệt.

Giang Ánh Tuyết vội vàng đứng dậy đi rót nước, đưa cho Giang Thiên Ngữ, còn đứng phía sau vỗ lưng cho cô.

Giang Thiên Ngữ uống mấy hớp nước, lúc này mới dần dần xoa dịu một chút, quay đầu nói cảm ơn, vỗ ngực mấy cái.

Lâm Hạo nhìn thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy, không khỏi nhíu mày, trong lòng càng nghi ngờ.

“Vốn dĩ muốn dẫn anh đi gặp rồi, nhưng không phải đấu thầu xảy ra chuyện sao?”

Giang Thiên Ngữ nuốt nước bọt, nghiêm túc giải thích.

Lâm Hạo nghĩ ngợi một chút, lý do này cũng coi như là lời giải thích thỏa đáng, anh không truy hỏi nữa.

Lúc này, Lâm Hạo lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu nhìn Giang Thiên Ngữ rất nghiêm túc: “Tôi phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng”.

“Vấn, vấn đề gì?”

Giang Thiên Ngữ bị anh nhìn đến mức có hơi chột dạ, toàn thân nổi da gà, ánh mắt không khỏi có chút tránh né, không dám đối mặt với Lâm Hạo.

“Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết cô tên là gì”.

Lâm Hạo cau mày, chép miệng với Giang Ánh Tuyết: “Tôi biết cô tên Giang Ánh Tuyết, cũng biết hai người là chị em gái, nhưng từ trước đến nay tôi vẫn chưa biết tên của cô, rốt cuộc cô có phải Giang Thiên Ngữ không?”

“Ừng ực”.

Giang Thiên Ngữ nuốt nước miếng, đầu óc xoay tròn, cô đã tưởng tượng qua vô số cách để nói cho Lâm Hạo biết thân phận thật của mình, nhưng cho dù thế nào cũng không nghĩ ra cách này.

Nếu như bây giờ nói cho anh biết mình chính là Giang Thiên Ngữ, anh vẫn kiên quyết từ hôn thì phải làm sao?

Nhưng nếu không thừa nhận, có phải sẽ không ổn?

“Không, không phải…”

Giang Thiên Ngữ lắc đầu liên tục, cười ngượng nói: “Tại sao tôi có thể là Giang Thiên Ngữ chứ!”

“Vậy sao?”

Chân mày Lâm Hạo nhíu chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Thiên Ngữ, giống như muốn nhìn thấu cô.

Giang Thiên Ngữ lập tức đứng dậy, tránh ánh mắt của cô, đẩy Giang Ánh Tuyết đến trước mặt: “Đương nhiên là thật! Không tin anh cứ hỏi Tiểu Tuyết đi!”

“Hả?”

Giang Ánh Tuyết ngơ ngác, nhìn Giang Thiên Ngữ, tay chân luống cuống.

“Khụ, Tiểu Tuyết, em đứng ngây ra đó làm gì, nói cho Lâm Hạo biết đi, chị không phải Giang Thiên Ngữ”.

Giang Thiên Ngữ không ngừng nháy mắt dưới góc độ Lâm Hạo không nhìn thấy.

“À, à, đúng! Chị em đúng là không phải Giang Thiên Ngữ!”

Giang Ánh Tuyết đập tay lên bàn ăn, biểu cảm vô cùng chắc chắn.

Lâm Hạo kỳ quái nhìn hai người bọn họ, anh nhướn mày, bĩu môi lẩm bẩm: “Kỳ lạ ghê, rốt cuộc Giang Thiên Ngữ đã chạy đi đâu, sao càng ngày càng thần bí?”

Giang Thiên Ngữ thấy anh không truy hỏi nữa thì thở phào nhẹ nhõm, hai mắt nhìn nhau với Giang Ánh Tuyết, lúng túng cười nói: “Ăn cơm, ăn cơm”.

Lại một lần nữa bưng bát cơm lên, trong lòng Giang Thiên Ngữ vẫn thấp thỏm.

Lâm Hạo đã nghi ngờ rồi, chuyện này chắc chắn sẽ không giấu được lâu.

Nghĩ đến đây, Giang Thiên Ngữ đột nhiên vỗ đùi, trong lòng vô cùng ân hận.

Buổi họp lớp tối nay không nên dẫn Lâm Hạo đi cùng!

Đến lúc đó đều là bạn học ngày trước, ai gọi mình một tiếng, há chẳng phải hỏng bét!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.