Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi

Chương 44-46




Chương 44: Con át chủ bài

Lâm Hạo đột nhiên cười: “Tôi lại muốn xem xem, anh sẽ cho ai đánh tôi”.

Đáy mắt Mã Thành Huân lóe lên sát ý, nhưng quay đầu thấy hội đấu thầu sắp bắt đầu, lại nhìn Giang Thiên Ngữ, chậm rãi thở ra một hơi, đứng lên hô gọi: “Bảo vệ, ở đây có kẻ điên, đuổi ra ngoài cho tôi!”

Nói xong, Mã Thành Huân lại lạnh lùng nhìn sang Lâm Hạo: “Một tên rác rưởi không biết mọc từ đâu ra như mày, không xứng để tao ra tay”.

Anh ta vừa dứt lời, lập tức bảy tám tên bảo vệ lực lưỡng xông ra.

“Cậu Mã! Ai mà to gan dám gây chuyện trước mặt cậu!”

“Giao cho chúng tôi đi! Bảo đảm làm cậu Mã hài lòng!”

Các bảo vệ đồng loạt hằm hằm nhìn Lâm Hạo, giống như đối diện với kẻ thù giết bố, tất cả tức giận hét một tiếng xông lên!

Mã Thành Huân lùi lại một bước, giương cằm lạnh lùng nhìn Lâm Hạo, dường như nhìn xuống một con kiến nhỏ bé đáng thương.

Sau đó anh ta lại nói với Giang Thiên Ngữ: “Nhìn thấy chưa, bia đỡ đạn mà cô tìm chẳng là gì trước mặt tôi, thậm chí nghiền chết anh ta, cũng không cần tôi ra tay…”

“Dừng tay!”

Đột nhiên một giọng đàn ông hùng hậu quát lên.

Mã Thành Huân bị người khác ngắt lời xen ngang, anh ta lập tức bất mãn, giật khóe miệng, ánh mắt âm lạnh, sầm mặt tức giận quát: “Con chó ở đâu ra cũng dám xen ngang lời của tao?”

“Mã Thành Huân, khẩu khí của cậu lớn thật đấy!”

Lý Tông Minh lạnh mặt, khí thế toàn thân bùng phát, tất cả mọi người xung quanh lập tức chỉ cảm thấy nhiệt độ giảm xuống mấy độ.

Đám bảo vệ vạm vỡ vừa thấy Lý Tông Minh đến, đâu còn dám ra tay, đều rụt cổ trốn sang một bên, cũng chẳng dám ngẩng đầu.

“Chủ, chủ tịch Lý? Sao ông lại đến đây?”

Mã Thành Huân cũng kinh hãi, vội vàng bỏ thái độ hống hách ngạo mạn.

Lý Tông Minh lướt nhìn đám vệ sĩ suýt nữa định ra tay, rồi lại nhìn Mã Thành Huân, hừ lạnh lùng nói: “Anh Lâm này là khách quý của tập đoàn Hắc Thạch chúng tôi, trước khi cậu động vào anh ta, thì hãy cân nhắc trước trọng lượng của mình đi”.

“Ngay cả ông bố ở thủ phủ thành phố Giang của cậu ít nhiều cũng phải nể mặt Lý Tông Minh tôi, huống chi là cậu?”

Đôi mắt Mã Thành Huân hơi nheo lại, sắc mặt âm u bất định: “Chủ tịch Lý, nói thì nói vậy, nhưng nhà họ Mã ở Kim Lăng chúng tôi hình không sợ tập đoàn Hắc Thạch các ông đâu”.

Sau đó Mã Thành Huân chỉ sang Lâm Hạo ở một bên, cười chế nhạo: “Vì một tên nhãi thế này, chẳng lẽ ông muốn kết thù với nhà họ Mã tôi?”

Lý Tông Minh nghe thấy sự bôi nhọ và sỉ nhục Lâm Hạo trong lời nói của Mã Thành Huân, lập tức nổi giận bừng bừng, vỗ tay một cái về phía sau hét nói: “Tất cả những ai kiếm cơm của tập đoàn Hắc Thạch, tất cả đứng lên cho tôi!”

“Soạt soạt soạt!”

Lập tức, người phụ trách của hơn nửa số doanh nghiệp có mặt ở đây đồng loạt đứng lên.

Lý Tông Minh nhìn cảnh tượng phía sau đông kín người hào hùng, khí thế toàn thân bỗng bùng phát, ông ta coi thường Mã Thành Huân nói: “Nhà họ Mã cậu có lớn thế nào cũng chỉ là ở Kim Lăng, đây là thành phố Giang, chưa đến lượt người ngoài đến ngang ngược”.

Mã Thành Huân cau mày, anh ta hiểu rõ nhà họ Mã mình sản nghiệp lớn thế nào, cuối cùng cũng không phải người ở đây, không vượt được mặt chủ.

Huống hồ, biết bao nhiêu người thành phố Giang đợi kiếm cơm từ tập đoàn Hắc Thạch, bất kể nhà họ Mã lớn mạnh thế nào, hay bố của Mã Thành Huân lợi hại thế nào, thì cũng không bằng lợi ích của tất cả mọi người.

“Ha ha ha…”

Điều khiến tất cả mọi người không ngờ là, đối diện với hoàn cảnh này, Mã Thành Huân không những không tỏ ra yếu đuối, ngược lại đột nhiên ngửa cổ bật cười lớn.

Mã Thành Huân cười xong, vẻ mặt âm lạnh nhìn sang Lâm Hạo: “Muốn lấy Lý Tông Minh ra để chèn ép tao à, nếu tao không có con át chủ bài, thì để mày thành công thật rồi”.

Nhìn dáng vẻ tự tin của Mã Thành Huân, những người khác đều kinh ngạc, ngay cả Lý Tông Minh cũng phải cau mày, không hiểu con át chủ bài của anh ta là gì.

Nhưng Lâm Hạo lại chẳng để tâm, chỉ bình tĩnh xòe tay: “Lấy con át chủ bài của anh ra, tôi xem rốt cuộc đáng sợ thế nào”.

“Ngu dốt”.

Mã Thành Huân cười lạnh lùng một tiếng, búng ngón tay về phía sau.

Sau đó, một họng súng đen xì đột nhiên thò ra từ phía sau anh ta.

“Soạt!”Chương 45: Bất ngờ

Tất cả mọi người lập tức hít khí lạnh, hơn một nửa số người vốn đang đứng lập tức ngồi xuống, đối diện với sống chết, lợi ích tạm thời vẫn có thể vứt bỏ.

Ngay cả Lý Tông Minh cũng phải trừng mở to đôi mắt, lông tóc toàn thân dựng lên!

“Biết con át chủ bài của tao là gì rồi chứ?”

Mã Thành Huân cười lớn cuồng ngạo, chỉ vào Lý Tông Minh khinh miệt nói: “Nể mặt ông, gọi ông một tiếng chủ tịch Lý, không nể mặt ông, thì ông chẳng là gì hết!”

Sau đó Mã Thành Huân lại nhìn sang Lâm Hạo: “Loại rác rưởi như mày mà cũng xứng tranh giành phụ nữ với tao chắc? Bây giờ quỳ trước mặt tao, dập đầu ba cái, tao sẽ suy nghĩ tha cho mày một mạng!”

Lâm Hạo vẫn thản nhiên, hai tay khoanh trước ngực, cất giọng nhẹ nhàng nói: “Tôi sợ quá à, cầu xin anh mau đánh chết tôi đi”.

“Không… không được!”

Lúc này Giang Thiên Ngữ đột nhiên kéo góc áo của Lâm Hạo, thân hình thon nhỏ chặn trước mặt anh, cắn răng lên tiếng: “Mã Thành Huân, anh không được bắn chết anh ấy!”

Đáy mắt Mã Thành Huân lạnh băng, âm lạnh nói: “Mẹ kiếp, đúng là cho thể diện mà không cần, cô càng bảo vệ anh ta, thì tôi càng muốn anh ta chết!”

“Nổ súng bắn chết anh ta cho tôi!”

Mã Thành Huân tức giận gầm một tiếng, nhưng tiếng súng trong kỳ vọng không xuất hiện, ngược lại là một họng súng băng lạnh kề lên sau ót của anh ta mà không hề báo trước.

“Anh nói bắn chết ai?”

Giọng của Tôn Hải vang lên từ phía sau anh ta, lúc này khẩu súng mà Mã Thành Huân dùng để uy hiếp tất cả mọi người lại nhằm chuẩn vào anh ta.

“Có… có chuyện gì vậy? Tôi bảo anh bắn anh ta!”

Cơ thể Mã Thành Huân run lên, không dám quay đầu, chỉ có thể chỉ vào Lâm Hạo tức giận hét lên.

Lúc này Lâm Hạo nhét hai tay vào túi quần đi đến trước mặt anh ta, cầm lấy khẩu súng từ tay Tôn Hải, chĩa vào trước trán Mã Thành Huân, một cánh tay khác ngoáy tai: “Mày nói cái gì? Bắn ai?”

Mã Thành Huân: “…”

Lúc này anh ta hoàn toàn trố mắt, sát thủ mà mình bỏ số tiền lớn ra mời lại bị kẻ địch lôi kéo!

“Quỳ xuống, dập đầu ba cái”.

Lâm Hạo chỉ họng súng xuống đất, không nhìn ra vẻ tức giận trên mặt, ngược lại là nở nụ cười tươi như gió xuân.

Nhưng lúc này, trong mắt Mã Thành Huân, nụ cười của Lâm Hạo đúng là còn đáng sợ hơn ma quỷ địa ngục!

“Tao bảo mày quỳ xuống, không nghe thấy hả?”

Lâm Hạo cất giọng nặng hơn mấy phần, tất cả mọi người xung quanh gần như nín thở.

“Dưới gối đàn ông dát vàng, muốn giết muốn chém tùy mày, có chết tao cũng không quỳ!”

Mã Thành Huân lộ vẻ mặt hung dữ, quyết đoán.

“Pằng!”

“Phụp!”

Một tiếng súng kịch liệt vang lên gần như cùng lúc với âm thanh đầu gối Mã Thành Huân quỳ xuống đất.

“Nghe lời từ sớm thì đã không sao rồi”.

Lâm Hạo giơ họng súng nóng rực vỗ lên mặt Mã Thành Huân: “Dập đầu”.

“Thụp thụp thụp!”

“Ngoan”.

Lúc này, sắc mặt Lâm Hạo bỗng lạnh sắc, ngồi xổm xuống nhìn thẳng Mã Thành Huân, chỉ về hướng Giang Thiên Ngữ, cất giọng băng lạnh nói: “Còn để tao nhìn thấy mày có ý đồ với cô ấy, thì không phải đơn giản thế này đâu”.

Lâm Hạo ném khẩu súng trong tay về hướng Tôn Hải, nhướn mày nói: “Làm tốt lắm, sau này có rắc rối gì thì cứ nói tên của tôi”.

Sau đó, Lâm Hạo đứng thẳng người, ánh mắt lướt nhìn toàn hội trường.

“Các vị ngồi đây nhớ kỹ đây, tôi là Lâm Hạo, chữ Lâm có hai chữ Mộc, Hạo là trời rộng bao la, nghe đã sợ!”

Nói xong, Lâm Hạo kéo Giang Thiên Ngữ quay người bỏ đi, tất cả mọi người đều nhường ra một lối đi, dõi theo bóng dáng hai người rời đi, không có ai lên tiếng.

Trong hội trường, Lý Tông Minh nhìn Lâm Hạo rời đi, đôi mắt lóe lên ánh hào quang, đôi môi khẽ run, kích động nói bằng giọng chỉ có mình mới nghe thấy: “Cậu chủ về thật rồi!”

Hắng thanh giọng một chút, Lý Tông Minh quay người nói với mọi người: “Việc đã đến nước này, tôi thấy hội đấu thầu tạm thời hoãn lại, đợi sắp xếp thời gian đi!”

Mọi người nghe vậy gật đầu, nhìn hội trường hỗn loạn, có lẽ đấu thầu cũng không thể tiến hành tiếp, liền tự ra về.

Cuối cùng, chỉ còn lại Mã Thành Huân vẫn quỳ dưới đất, cơ thể run lên.

“Cậu Mã, chúng tôi đỡ cậu đứng lên…”

Đám bảo vệ vạm vỡ cẩn thận e dè đi đến, dìu đỡ cánh tay của Mã Thành Huân, muốn kéo anh ta đứng lên.

“Cút!”

Mã Thành Huân tức giận quát một tiếng, lật bàn tay tát một cái lên mặt vệ sĩ gần nhất: “Đồ phế vật! Cút hết cho tao!”

Trên mặt vệ sĩ lập tức sưng phồng một dấu bàn tay, trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng lại dám giận mà không dám nói, chỉ có thể lặng lẽ bỏ đi cùng đám người bên cạnh.

Một mình Mã Thành Huân đang ở trong hội trường đấu thầu hỗn loạn, sắc mặt vô cùng âm trầm, nỗi giận vô hạn bùng phát ra từ đôi mắt anh ta!

“Ầm!”

Mã Thành Huân đấm một quyền lên chiếc ghế trước mặt, đôi mắt đỏ bừng.

“Lâm! Hạo! Tao phải xé xác mày thành trăm mảnh!”

“Còn cả Giang Thiên Ngữ! Tiệc mừng thọ nhà họ Giang tuần sau, tôi phải cho cô sống không được, chết không xong!” Chương 46: Con trai tôi

Sau khi Lâm Hạo kéo cổ tay của Giang Thiên Ngữ rời khỏi hội trường, không biết đã đi rất xa từ lúc nào.

Giang Thiên Ngữ nhìn cánh tay được anh dắt, đôi má đổ bừng, mím môi, cất giọng như muỗi đốt nói: “Lâm Hạo, lúc nào thì anh mới buông tôi ra?”

“Cái gì?”

Lâm Hạo quay đầu, mới chú ý thấy mình đang dắt tay Giang Thiên Ngữ, vội vàng buông tay, ho khan hai tiếng: “Xin lỗi, tôi không để ý”.

“Không, không sao…”

Giang Thiên Ngữ cúi đầu, đôi má đỏ bừng giống như lửa thiêu, hai tay tóm chặt tà áo.

Lâm Hạo nhìn bàn tay mình vừa dắt Giang Thiên Ngữ, hơi nắm hờ, cảm khái nói: “Thì ra tay con gái lại mềm như vậy”.

Giang Thiên Ngữ nghe thấy lời này, khuôn mặt càng đỏ hơn, quay đầu xấu hổ bỏ chạy.

“Này, chạy cái gì hả?”

Lâm Hạo nhìn cô càng chạy càng xa, giật khóe miệng: “Cô còn chưa dẫn tôi đi tìm Giang Thiên Ngữ mà!”

“Xong rồi, hôm nay lại mất công rồi, bận cả một ngày, việc của mình vẫn chưa làm xong!”

Lâm Hạo âu sầu đấm xuống đùi, thở dài, soi vào kính của một chiếc xe ô tô bên đường, vuốt chỉnh tóc: “Ôi lòng hư vinh của đàn ông! Thật lòng làm một người đàn ông tốt khiêm tốn ưu tú sâu sắc, sao mà khó thế chứ!”

Một tiếng sau.

“Để anh được lợi quá rồi, đây là hình phạt cho anh, tối nay phải nấu một bữa thật ngon cho chúng tôi!”

Hai tay Giang Thiên Ngữ chống nạnh, vẻ mặt thoải mái đi đến phía trước.

Hai tay Lâm Hạo xách túi lớn túi nhỏ, trên cổ cũng đeo một túi, trên hông cũng buộc hai túi, thậm chí trong miệng cũng cắn một túi rất nặng.

“Bà nội của tôi ơi, cô hãm hại tôi vào chỗ chết hả!”

Giang Thiên Ngữ tỏ vẻ mặt đắc ý: “Hừ hừ, ai bảo anh là bảo mẫu của nhà chúng tôi chứ!”

Lâm Hạo thực sự không đi nổi nữa, dừng lại dựa vào tường thở hổn hển: “Bảo mẫu cũng không làm việc như này! Cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ thôi việc!”

“Thôi việc không được duyệt! Trừ phi chốc nữa anh làm nhiều đồ ăn ngon, tôi mới có thể suy nghĩ sau này cho anh thoải mái hơn”.

Giang Thiên Ngữ nhìn dáng vẻ đáng thương của anh, lại che miệng khẽ cười: “Được rồi được rồi, ở ngay phía trước thôi, sắp đến rồi”.

Lâm Hạo nhìn biệt thự trước mặt, thở mạnh một hơi, khi cất bước đi vào sân viện, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.

“Đợi đã”.

Lâm Hạo ngăn Giang Thiên Ngữ lại, kéo cô đến bên tường, dựa tường nghiêm túc nói: “Trong nhà có người”.

“Đương nhiên là có người rồi, chắc Tiểu Tuyết đang ở nhà”.

Giang Thiên Ngữ nghi hoặc nhìn anh, tỏ vẻ mặt không hiểu.

Lâm Hạo lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi không đùa đâu, trong nhà có người ngoài”.

“Người ngoài?”

Giang Thiên Ngữ ngẩn người, thấy Lâm Hạo nghiêm túc như vậy, cũng cảnh giác: “Chắc Tiểu Tuyết sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”

Cô lập tức nhớ đến cảnh tượng khách sạn Thời Đại bị tấn công trước đây, trong lòng bỗng căng thẳng.

Chẳng lẽ lại là bác hai làm?

Lâm Hạo tháo túi lớn túi nhỏ trên người xuống, dặn dò Giang Thiên Ngữ: “Cô đợi ở đây, tôi đi xem sao”.

Vừa dứt lời, mọt tiếng cót két đột nhiên vang lên.

Sau đó Lâm Hạo lập tức rút đến tường, cả cơ thể áp sát vào mặt tường, bảo đảm người trong nhà sẽ không phát hiện ra.

“Là tiếng mở cổng lớn”.

Lâm Hạo quan sát xung quanh, lập tức nghe thấy một tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng gần.

“Rầm, rầm, rầm…”

Nghe tiếng bước chân này, chắc chắn không phải là bước chân của Giang Ánh Tuyết, nói như vậy chắc chắc là người đột nhập vào!

Âm thanh càng lúc càng gần, rất nhanh đã đến bên cạnh Lâm Hạo!

“Soạt!”

Lâm Hạo lập tức dồn lực vào tay phải, chém một nhát lên cổ của người đó!

Thịch một tiếng, người đó không hề phòng bị ngã xuống đất, lập tức ngất đi.

Giang Thiên Ngữ ở một bên thở nhẹ nhõm, vội vàng ghé đến kiểm tra, nhưng khi cô lật mặt người đó lại, thì sợ giật mình.

“Giang Hạo Thiên?”

“Sao lại là anh ta?”

Giang Thiên Ngữ nhìn Giang Hạo Thiên ngất xỉu dưới đất, lại nhìn Lâm Hạo, kẻ đầu sỏ bên cạnh, nhất thời không biết phải làm sao.

Lâm Hạo lập tức ngẩng đầu bốn mươi năm độ nhìn trời, hai tay đút vào túi quần, bày vẻ việc không liên quan đến mình: “Không liên quan đến tôi, ai bảo anh ta không nói trước một tiếng”.

“Hạo Thiên! Con trai tôi!”

Tiếng khóc kinh thiên đột nhiên vang lên từ trong phòng, chỉ thấy bác hai Giang Kiến Quân vác cái bụng bia vội vàng chạy từ trong phòng ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.