Chương 41: Miếng bánh lợi ích
Lâm Hạo cũng xuống xe, anh đi đến bên cạnh Giang Thiên Ngữ, mang theo nghi hoặc hỏi: “Đây là đâu? Giang Thiên Ngữ ở đâu?”
Giang Thiên Ngữ vừa đi về phía cổng của hội trường vừa giải thích: “Đây là trung tâm đấu thầu lớn nhất ở thành phố Giang, rất nhiều hạng mục đấu thầu của chính phủ đều được tổ chức ở đây”.
Lâm Hạo trầm ngâm gật đầu, nhìn thảm đỏ dưới đất cùng biển quảng cáo hai bên kéo dài đến lối vào của hội trường, thầm đọc lên dòng chữ: “Bệnh viện số một của thành phố Giang, cuộc họp đấu thầu dự án phát triển của khuôn viên mới?"
Bệnh viện số một thành phố Giang là bệnh viện tồn tại lâu đời nhất, khuôn viên cùng kiến trúc cũ đã hoàn toàn không còn đáp ứng được nhu cầu ngày nay, do đó chính quyền thành phố Giang chuẩn bị khởi công mở rộng khu bệnh viện mới.
Sự phát triển của khuôn viên mới không chỉ bao gồm việc mua đất mà còn bao gồm tất cả các công việc xây dựng, do đó lợi ích liên quan trong đó cực lớn.
Ngoài ra nó còn là nhiệm vụ do chính quyền thành phố Giang đưa xuống, nếu hoàn thành tốt có thể trực tiếp móc nối với loại cơ quan nhà nước này, lợi ích trong đó đã không thể chỉ dùng tiền bạc để đong đo được.
Lâm Hạo lập tức hiểu ra, đây quả thực là một miếng bánh thơm ngon!
Càng như vậy, người muốn tranh đoạt miếng bánh này lại càng nhiều.
Tập đoàn Hoa Đô chỉ có thể được coi là một doanh nghiệp hạng trung tại thành phố Giang, cho dù có may mắn vượt qua các đối thủ cạnh tranh khác, nhưng phía trước còn có một ngọn núi không thể vượt qua là tập đoàn Hắc Thạch.
Tuy bước chân Giang Thiên Ngữ vững vàng, vẻ mặt cũng rất thản nhiên, nhưng lúc này hai tay cô nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay đã thấm giọt mồ hôi li ti.
Đối với cô, dự án lần này thực sự rất quan trọng, nếu có thể giành được, thì cô cũng có quyền lên tiếng ở nhà họ Giang.
Nhưng nếu không giành được, vào việc mừng thọ của lão thái quân tuần sau, e rằng cả nhà bác hai sẽ nghĩ đủ mọi cách thay thế cô.
Cô phải giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng mà bố mình để lại!
Giang Thiên Ngữ cắn môi, hít sâu một hơi, bước vào cửa lớn hội trường.
“Em yêu, cuối cùng em cũng đến rồi”.
Lâm Hạo vừa cùng Giang Thiên Ngữ bước vào hội trường thì nghe thấy một giọng đàn ông không thân thiện từ xa đến gần.
Một thanh niên mặc vest màu trắng cầm một ly rượu vang, khóe miệng mỉm cười đến bên cạnh Giang Thiên Ngữ.
Giang Thiên Ngữ cau chặt mày, đáy mắt lộ ra vẻ chán ghét, lạnh giọng nói: “Mã Thành Huân, xin chú ý cách dùng từ, tôi không quen thân với anh”.
Thanh niên tên Mã Thành Huân đó thản nhiên cười một tiếng, cầm ly rượu nhấp một ngụm, đưa tay muốn nâng cằm của Giang Thiên Ngữ: “Tôi đã thể hiện tâm ý với nhà họ Giang, lão thái quân nhà họ Giang cũng đồng ý, tiệc mừng thọ lão thái quân tuần sau, tôi đích thân đến nhà đề nghị kết thông gia, đến lúc đó thì cô là người của tôi rồi!”
Giang Thiên Ngữ nghiêng người, tránh tay của anh ta, cau chặt mày: “Anh đề nghị kết hôn không có nghĩa là tôi phải gả cho anh, nhà họ Giang cũng không thể hoàn toàn can thiệp vào hôn nhân của tôi”.
Mã Thành Huân thấy mình không chạm tay vào cằm cô được, nhướn mí mắt, đáy mắt lóe lên vẻ nghiêm nghị, nhưng nhanh chóng bị che đi.
Anh ta lắc rượu vang trong ly, thờ ơ cười nói: “Cô ấy à, sao lại không biết điều thế chứ, chỉ cần cô chấp nhận tâm ý của tôi thì lần đấu thầu này, chẳng lẽ còn thuộc về người khác sao?”
“Nhưng mà ấy…”
Mã Thành Huân nói đến đây, lặng lẽ dừng lại, ánh mắt nhìn Giang Thiên Ngữ dần lạnh lùng, cất giọng trầm thấp nói: “Nếu cô từ chối tấm lòng của tôi, thì lần đấu thầu này, e rằng sẽ không có liên quan gì đến tập đoàn Hoa Đô đâu”.
“Còn nửa tiếng nữa là hội đấu thầu bắt đầu, cô suy nghĩ kỹ đi”.
Mã Thành Huân nhìn đồng hồ, ngửa cổ uống cạn rượu vang trong ly, cười với Giang Thiên Ngữ, rồi quay người bỏ đi.
Giang Thiên Ngữ cúi thấp đầu, răng cắn chặt môi, trong mắt lóe lên chút nước lấp lánh, hai tay nắm chặt tà áo.
Lâm Hạo nhìn bóng dáng Mã Thành Huân bỏ đi, cau mày, dìu Giang Thiên Ngữ hỏi: “Cô không sao chứ?”
Giang Thiên Ngữ hít sâu một hơi, quay đầu lau nước mắt, giãn cơ mặt mỉm cười rồi mới quay người đối diện với Lâm Hạo, lắc đầu nói: “Tôi không sao”.
Cô nhận ra vẻ nghi hoặc của Lâm Hạo, giải thích nói: “Mã Thành Huân đó, là người nhà họ Mã ở Kim Lăng, bố anh ta là người phụ trách của sở xây dựng thủ phủ thành phố Giang”.
“Trước đây tôi từng gặp anh ta trong một buổi tiệc rượu, từ đó anh ta cứ bám lấy tôi không tha, hơn nữa vì anh ta có thân phận tôn quý, được người nhà họ Giang yêu quý, lão thái qChương 42: Bỗng nhát gan
“Nhưng tôi không thích anh ta, người này ích kỷ tư lợi, vì ham muốn mà dùng hết mọi thủ đoạn, người như vậy, tôi nhìn thấy anh ta là buồn nôn!”
Nhìn vẻ mặt ghê tởm của Giang Thiên Ngữ, Lâm Hạo có thể cảm nhận được cô ghét tên Mã Thành Huân này thế nào.
Lâm Hạo xòe tay: “Nhưng anh ta vừa uy hiếp cô, nếu không đồng ý với anh ta, thì đừng mơ lấy được dự án lần này”.
Giang Thiên Ngữ cứng đờ người, trong mắt đầy vẻ trống rỗng và bất lực, cô chỉ muốn liều một phen, xem xem có thể nắm bắt được cơ hội cuối cùng này không.
Nhưng Mã Thành Huân lại dùng chuyện này để ép cô, như vậy, thứ bày trước mặt Giang Thiên Ngữ, dù thế nào đi nữa cũng là con đường chết.
“Phải làm thế nào?”
Giang Thiên Ngữ cắn môi, răng cũng sắp lún ngập xuống, sắp chảy máu cũng không phát hiện ra.
Chẳng lẽ ngay cả một con đường sống mà ông trời cũng không cho cô ư?
Sắc mặt Giang Thiên Ngữ tái nhợt, gần như tuyệt vọng.
“Đừng lo”.
Lúc này một bàn tay to dày đặt lên vai cô, Lâm Hạo nhếch môi cười với cô: “Chỉ là một tên Mã Thành Huân thôi, tôi giúp cô đối phó”.
Giang Thiên Ngữ ngẩn người nhìn Lâm Hạo, dường như nhìn đến đờ đẫn.
Cô chưa từng cảm thấy nụ cười của một người đàn ông lại mê hoặc như vậy, giống như gió xuân tháng tư, thấm vào lòng người.
“Tại sao anh lại giúp tôi?”
Giang Thiên Ngữ không hiểu nhìn Lâm Hạo.
Lâm Hạo xoa cằm, hơi suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu như chẳng có việc gì: “Cô giúp tôi tìm Giang Thiên Ngữ, tôi giúp cô giải quyết rắc rối, rất công bằng”.
“Thực ra…”
Giang Thiên Ngữ dừng một chút, cắn răng hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt của Lâm Hạo, quyết tâm nói: “Thực ra, tôi là Giang…”
Giang Thiên Ngữ vừa nói đến đây, đột nhiên một bóng người xông ra từ trong góc, đụng mạnh lên người cô.
Cô không hề phòng bị, kinh hãi hô một tiếng, cơ thể không kiểm soát được ngã sang một bên.
Đúng lúc Giang Thiên Ngữ sắp ngã xuống, một cánh tay trực tiếp đỡ vai của cô.
Lâm Hạo đỡ được cơ thể của Giang Thiên Ngữ, xoay nửa vòng trong không trung, ôm chặt cô vào lòng.
Toàn thân Giang Thiên Ngữ căng chặt, ngẩn người nhìn khuôn mặt của Lâm Hạo gần ngay trong gang tấc.
“Cô không bị thương chứ?”
Lâm Hạo quan tâm hỏi, nhưng vì hai người quá gần nhau, Giang Thiên Ngữ gần như có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực phả ra từ miệng khi anh nói chuyện.
“Không, không sao…”
Giang Thiên Ngữ, định thần lại, đôi má lập tức đỏ ửng, ánh mắt né tránh theo bản năng, vội vàng đứng lên khỏi lòng Lâm Hạo.
“Tên nào không có mắt dám chặn đường của ông đây hả?”
Lúc này một giọng nói hung dữ vang lên phía sau hai người, giọng điệu vô cùng tức tối, dường như đang nén cơn giận rất lớn.
Giang Thiên Ngữ hoảng hốt, vội vàng kéo góc áo của Lâm Hạo nói nhỏ: “Chúng ta đi thôi, trong trường hợp đặc biệt thế này, tuyệt đối đừng gây chuyện”.
Nhưng Lâm Hạo không để ý lời của Giang Thiên Ngữ, ngược lại nhướn mày, vẻ mặt nghi hoặc.
“Giọng nói này hơi quen tai”.
Lâm Hạo quay người qua, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lúc này một người đàn ông mặc áo da với chiếc kính râm trên sống mũi, để tóc mào gà đang bừng bừng sát khí tức giận nhìn anh.
“Là, là anh…”
Người đàn ông để tóc mào gà vốn đầy một bụng lửa giận, khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Hạo, toàn thân chấn hãi!
“Ực ực”.
Anh ta đang nhai kẹo cao su trong miệng, không cẩn thận nuốt xuống bụng, sợ đến mức kính râm trên sống mũi rung lên, trực tiếp rơi xuống đất, vết sẹo dữ tợn dưới kính râm hiện ra trông khá buồn cười.
Người đàn ông để tóc mào gà vội lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn Lâm Hạo như đứng trước kẻ địch lớn.
Lâm Hạo bật cười, nháy mắt ra ý bảo Giang Thiên Ngữ yên tâm, sau đó đi đến bên cạnh người đàn ông để tóc mào gà, khoác vai anh ta: “Ôi, người anh em, có duyên quá nhỉ? Răng của anh vẫn tốt chứ?”
Người đàn ông để tóc mào gà chấn hãi, ôm miệng theo bản năng, cơ thể không chịu kiểm soát run lên. uân và mọi người cũng nhiều lần tác hợp gán ghép tôi và anh ta”.Chương 43: Vợ chưa cưới
Lâm Hạo đã gây ám ảnh tâm lý quá lớn cho anh ta, đến nỗi bây giờ bị Lâm Hạo khoác cổ, cơ thể anh ta run lên, suýt nữa tè ra quần.
“Người anh em… à không! Ông anh! Tôi tôi tôi, tôi không cố ý, tôi xin lỗi cô ấy ngay!”
Người đàn ông để tóc mào gà sợ đến mất hồn mất vía, khom lưng xin lỗi Giang Thiên Ngữ liên tục, còn tự tát mạnh mình hai cái, chỉ sợ Lâm Hạo không hài lòng, lại đập một chưởng đánh bay anh ta như lần trước.
Giang Thiên Ngữ ngẩn người nhìn người đàn ông tóc mào gà trước mặt, dù thế nào cũng không ngờ, người vừa nãy còn hung dữ hống hách khi nhìn thấy Lâm Hạo lại bỗng sợ sệt như vậy.
Lâm Hạo vỗ vai người đàn ông tóc mào gà, cười nói: “Đừng căng thẳng, thấy thái độ của anh thành khẩn như vậy, tôi không hỏi tội anh nữa, anh tên là gì?”
“Tôn, Tôn Hải…”
Người đàn ông tóc mào gà cất giọng run run, tuy bây giờ Lâm Hạo đang mỉm cười, nhưng ai biết ngay sau đó liệu có đột ngột trở mặt hay không!
“Tôn Hải, tên hay lắm”.
Lâm Hạo thầm đọc một lượt, lại cười hỏi tiếp: “Đến đây làm gì?”
Tôn Hải nuốt nước miếng: “Mã Thành Huân của thủ phủ thành phố Giang bảo tôi đến…”
“Ồ?”
Lâm Hạo nhướn mày, lập tức nhếch miệng cười.
Anh vốn có ý nghĩ lợi dụng Tôn Hải để đối phó Mã Thành Huân, ai ngờ vừa hay đụng phải họng súng.
Hai người lại nói chuyện một lúc, từ chỗ Tôn Hải, Lâm Hạo được biết, nghề nghiệp của anh ta giống như kiểu lính đánh thuê nước ngoài, chỉ cần chủ thuê bỏ tiền, bất luận nhiệm vụ gì, anh ta cũng có thể nhận.
Trong chợ đen thế giới ngầm, cái tên Tôn Hải như sấm đánh bên tai, lần này là Mã Thành Huân mời anh ta đến, cụ thể làm gì thì không nói.
Sau khi Lâm Hạo tìm hiểu xong, vỗ vai anh ta bảo Tôn Hải cứ đi làm việc của anh ta trước, sau đó cười híp mắt đi về bên cạnh Giang Thiên Ngữ.
“Đấu thầu sắp bắt đầu rồi, hai người nói chuyện gì mà nói lâu thế?”
Giang Thiên Ngữ nghi hoặc nhìn Lâm Hạo, vừa nãy cô không nghe thấy cuộc trò chuyện, chỉ thấy sau đó Lâm Hạo và Tôn Hải càng nói càng thân thiết, không biết tại sao, trong lòng hơi không vui.
Theo cô thấy, Tôn Hải này vừa nhìn thì thấy không phải người đứng đắn, Lâm Hạo kết bạn với loại người này không phải chuyện tốt.
“Không có gì, đấu thấu sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua đó đi”.
Lâm Hạo không giải thích nhiều, chỉ cười híp mắt đi về phía trước.
Đấu thầu được tổ chức ở đại sảnh đấu thấu của hội trường, trên sân khấu phía trên cùng của đại sảnh, nhân viên đang điều chỉnh thiết bị, dưới khán đài là từng hàng ghế ngồi, lúc này gần như không còn ghế trống.
Lâm Hạo và Giang Thiên Ngữ tìm được hai ghế trống ngồi xuống, nhìn xung quanh, trong mắt người nào cũng lóe lên hào quang nhiệt huyết.
Quả nhiên, dự án lần này là một cái bánh ngon, bất kỳ ai cũng muốn gặm một miếng, nếu phải cạnh tranh thật, tập đoàn Hoa Đô cũng không nắm chắc phần thắng.
Lâm Hạo vừa ngồi xuống không lâu thì nhìn thấy ở chính giữa của hàng ghế đầu tiên có một bóng người quen thuộc đang nhìn về hướng của anh.
“Chú Lý?”
Lâm Hạo hơi kinh ngạc, ngay cả Lý Tông Minh của tập đoàn Hắc Thạch cũng đích thân đến đây, đủ để thấy được cuộc đấu thầu lần này quan trọng đến mức nào.
Lúc này Lý Tông Minh vừa đứng lên, chỉnh lại cổ áo, cất bước đi về phía Lâm Hạo.
Cùng lúc đó, có một bóng người quen thuộc đã ngồi xuống bên cạnh hai người.
“Nửa tiếng rồi, nghĩ kỹ chưa?”
Mã Thành Huân ngồi bên cạnh Giang Thiên Ngữ, mỉm cười nhìn cô, dường như vô cùng tự tin với câu trả lời mà mình sắp nghe được.
Vẻ mặt Giang Thiên Ngữ biến sắc, trực tiếp phớt lờ anh ta, mà quay người nhìn sang Lâm Hạo, cầu cứu nói: “Làm thế nào bây giờ?”
“Để tôi”.
Lâm Hạo đứng lên, đổi vị trí với Giang Thiên Ngữ, ngồi bên cạnh Mã Thành Huân, cười híp mắt nhìn anh ta.
Mã Thành Huân tối sầm mặt, lạnh giọng nói: “Mày mọc ở đâu ra thế hả? Không thấy người ta đang bận hả? Mau cút ra!”
Lâm Hạo sờ mũi, gác cánh tay lên thành ghế, chỉ vào Giang Thiên Ngữ, nói lớn: “Người anh em, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, sau này anh đừng mơ tưởng đến cô ấy thì hơn, nếu không chịu hậu quả thế nào thì cũng không nói trước được”.
“Vợ chưa cưới của mày?”
Sắc mặt Mã Thành Huân lập tức âm trầm, sau đó cười lạnh lùng: “Đây là lần đầu tiên có người dám tranh phụ nữ với tao, biết điều thì mau cút đi, nếu không tao cho người đánh mày tàn phế”.