Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi

Chương 36-40




Chương 36: Lại một ngày phấn đầu tìm vợ chưa cưới

Lâm Hạo cầm một cây tăm xỉa răng khinh bỉ nói.

Giang Ánh Tuyết đẩy anh một cái, bĩu môi hỏi: "Làm giúp việc cho hai người đẹp như chúng tôi là ngược đãi anh hả?"

Cô ấy nói xong ghé vào tai Lâm Hạo, thầm thì: "Hơn nữa, anh làm giúp việc cho chúng tôi thì sau này có thể ở lại đây. Chưa biết chừng, lỡ còn xảy ra chuyện gì thú vị nữa thì sao?"

Lâm Hạo nghe vậy lại nhớ đến cảnh tượng trong nhà tắm.

"Khụ, khụ".

Lâm Hạo ho khan, mặt mày nghiêm nghị nói: "Nói trước, tôi chỉ ở tạm đây vài ngày, thuận tay nấu cơm cho hai cô thôi. Đợi tôi tìm được Giang Thiên Ngữ và từ hôn thì sẽ đi ngay".

Anh vừa nói xong, vẻ mặt Giang Thiên Ngữ đã trở nên kỳ lạ, dường như có chút oán hận nhìn anh: "Anh muốn từ hôn như vậy à?"

Lâm Hạo gật đầu, khẽ hừ một tiếng: "Đến Giang Châu lâu thế rồi mà còn không thèm gặp tôi lấy một lần thì chắc chắn không phải xấu xí cũng là một người đàn bà kênh kiệu, từ hôn là sớm hay muộn thôi".

Giang Thiên Ngữ nghe vậy im lặng, cúi đầu không biết nghĩ gì.

Lâm Hạo xỉa răng xong, lúc lắc đứng lên hỏi: "Tôi ngủ ở đâu?"

Giang Ánh Tuyết chỉ lầu 3 nói: "Anh ngủ ở phòng cho khách đi, đã dọn dẹp xong hết rồi".

Lâm Hạo gật đầu, sải bước lên lầu.

"Nè, anh không rửa chén hả?"

Giang Ánh Tuyết vội gọi anh lại.

Lâm Hạo quay đầu lại, khẽ cau mày nói: "Vừa nấu ăn vừa rửa chén, coi tôi là người giúp việc thật đấy à? Các cô biết đủ chút đi, người khác tốn mớ tiền mời tôi nấu ăn, tôi còn không nấu. Các cô có lộc ăn như vậy, mau đi thắp hương bái Phật đi".

"Hừ! Chỉ biết khoác lác!"

Giang Ánh Tuyết bĩu môi, không tin Lâm Hạo nói.

Nhưng cũng không có bảo Lâm Hạo rửa chén nữa, nhìn anh đi lên phòng cho khách trên lầu 3.

Đợi Lâm Hạo đi rồi, Giang Ánh Tuyết mới quay đầu nhìn Giang Thiên Ngữ, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Chị, chị tính khi nào thì nói thân phận của mình cho Lâm Hạo biết?"

Giang Thiên Ngữ ngẩng đầu nhìn lầu 3 với vẻ mặt hơi phức tập, ngẫm nghĩ một hồi mới thở dài đáp: "Trong mấy ngày nay đi, nếu không nói cho anh ta biết thì sẽ bị hiểu lầm thành mụ xấu xí kênh kiệu mất".

"Không biết sau khi Lâm Hạo biết được sự thật sẽ có phản ứng gì nhỉ..."

Giang Ánh Tuyết bước đến cạnh Giang Thiên Ngữ, chọc chọc eo cô, cười trộm nói: "Chị, chị hy vọng Lâm Hạo sẽ có phản ứng gì? Vẫn muốn từ hôn? Hay là trực tiếp cưới mình?"

"Đi đi, đi đi, chỉ biết nói nhiều".

Giang Thiên Ngữ chọc ngược lại, hai người vui vẻ đùa giỡn với nhau.

Lâm Hạo đẩy cửa phòng cho khách trên lầu 3 ra, trong phòng được quét dọn vô cùng sạch sẽ.

Anh thuận tay ném đồ đạc của mình đến cạnh giường rồi nằm lên, hai tay đan vào nhau gối sau đầu, nhìn hạt mưa đánh lên cửa sổ.

Lần này anh xuống núi thì có rất nhiều chuyện phải làm.

Nhưng quan trọng nhất là gặp vợ chưa cưới Giang Thiên Ngữ của mình.

Chỉ có thông qua Giang Thiên Ngữ mới biết được sự thật trong cái chết của bố mẹ lúc xưa.

Ngoài ra, anh còn phải phát triển mở rộng tập đoàn Hắc Thạch do bố mẹ mình để lại.

Mà mọi thứ đều không thể thoát khỏi cái tên kia.

Giang Thiên Ngữ.

"Bắt đầu từ mai, bất kể thế nào cũng phải nghĩ cách tìm được Giang Thiên Ngữ kia".

Lâm Hạo thở dài rồi chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Trời vừa tờ mờ sáng, Lâm Hạo đã rửa mặt xong.

Dọc theo cầu thanh đi xuống, thấy cửa phòng lầu 2 vẫn đóng chặt, trong phòng ốc yên tĩnh loáng thoáng truyền đến hai tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Lâm Hạo khẽ khàng đi ra khỏi biệt thự, ngửi mùi bùn đất sáng sớm sau mưa, chậm rãi thở ra một hơi dài.

Mấy năm nay trên núi, khiến Lâm Hạo có thói quen tập thể dục vào buổi sáng. Dù là chiếc giường mềm mại êm ái trong biệt thự thì anh cũng không hề lưu luyến một chút nào.

Vị trí của căn biệt thự này rất tốt, tiếp giáp với hồ Thanh Thủy - hồ nước lớn nhất thành phố Giang.

Lâm Hạo mặc chiếc áo hoodie màu đen, chậm rãi chạy bộ trên con đường đầy cây xanh bên hồ, bước chân nhẹ nhàng, hô hấp đều đặn.

Khi chạy ngang qua một cái ghế dài thì thấy một cô gái trẻ dựa vào trên ghế, quần áo lộn xộn, bả vai lộ ra trong không khí, làn da trắng bóc hơi ửng hồng.

Nhìn từ vai xuống loáng thoáng có thể thấy được cái áo lót mỏng màu đen và một mảng lớn da thịt trắng bóc lộ ra ngoài.

Đôi chân thon dài của cô gái cuộn tròn, hai tay ôm bụng, cúi đầu, mái tóc ngắn đến tai rũ xuống che khuất mặt, thấy có người đến gần thì vô thức lùi lại.

Lâm Hạo thấy thế lắc đầu, thầm thở dài, lẩm bẩm trong bụng: "Mới sáng tinh mơ, cũng không biết xấu hổ, hay là đang quay cái phim ấy ấy?"

Chương 37: Không liên quan

Lâm Hạo không hề có ý định dừng lại khi đi qua người cô gái.

Đột nhiên mũi anh nhăn lại, mùi máu tươi thoang thoảng xộc thẳng vào khoang mũi của anh.

Khứu giác của anh trước nay rất nhạy cảm, dù là mùi có nhạt nhòa thế nào cũng rất khó lọt qua mũi anh.

Lâm Hạo quay đầu lại nhìn cơ thể co quắp của cô gái, khẽ nhíu mày.

Anh nhìn xung quanh nhưng không có ai khác liền bỏ mũ xuống, xoay người đi đến bên cạnh cô gái.

Cô gái giật mình lùi lại về sau, phán ứng vô cùng hốt hoảng, nhưng vẫn cúi gằm mặt xuống, không nhìn rõ được gương mặt trông thế nào.

Lâm Hạo vươn tay ra, vén tóc cô gái rồi nâng cằm cô lên.

Đó là một gương mặt nhỏ cực kỳ tinh xảo trang điểm nhẹ nhàng, ngũ quan tuyệt đẹp nhưng khóe miệng của cô lại có vệt máu rõ ràng.

"Cút đi!"

Cô gái gằn giọng hét lên một tiếng, vươn tay ra đánh mạnh về phía mặt của Lâm Hạo.

Cái tát mang theo từng trận gió gào, tốc độc cực nhanh!

"Bốp!"

Lâm Hạo một tay nắm chặt lấy cổ tay của cô gái, sắc mặt âm trầm: "Ra tay tàn độc như vậy, đã từng luyện võ?"

"Liên quan quái gì đến anh! Bỏ tôi ra!"

Cô gái ra sức vùng vẫy nhưng thế nào cũng không thoát được sự kìm kẹp của Lâm Hạo, sắc mặt dần trở nên có vẻ kinh ngạc.

Lâm Hạo buông cổ tay của cô ta ra, nhếch mép nói: "Vốn dĩ thấy cô bị thương nên định giúp đỡ cô, nếu cô đã từ chối như vậy thì bỏ qua đi".

Lâm Hạo không hề chần chừ trực tiếp quay người bỏ đi.

Anh cũng không phải là người quá bao đồng chuyện thiên hạ, không cần thiết phải cố gắng can thiệp vào chuyện của người khác.

Cô gái nhìn theo bóng lưng của Lâm Hạo, cắn răng không lên tiếng, buông cánh tay đang ôm bụng ra, một vết thương rợn người lộ ra trước mắt, không còn áp lực từ cánh tay, máu tươi bị ứ đọng đã lâu lập tức tuôn ra xối xả.

Lâm Hạo cảm nhận được mùi máu tươi càng nồng đậm hơn liền quay đầu lại nhìn thì vừa hay nhìn thấy vết thương ở bụng cô gái.

Vết thương đó gần như đã tạo thành một cái lỗ xuyên qua bụng cô gái, vừa bằng đúng một ngón tay.

"Bị bắn?"

Lâm Hạo khẽ nheo mắt lại.

Hiện nay súng là vật hiếm có, người có thể bị súng bắn thương tuyệt đối không phải người bình thường.

Cộng thêm cái bạt tai vừa nãy của cô gái cũng bao gồm cả chưởng phong, mặc dù không bằng Lâm Hạo nhưng chắc chắn cũng không thể coi thường.

E là thân phận của cô gái này không đơn giản.

Nhưng rất nhanh Lâm Hạo liền lắc đầu, cô gái này có thân phận thế nào thì liên quan gì đến anh?

Lâm Hạo lại lần nữa đội mũ lên, quay người tiếp tục bỏ đi.

Nhưng vừa đi được hai bước thì một tràng tiếng gầm đột nhiên vang lên, sau đó bảy tám chiếc xe lao thẳng lới.

Tất cả mấy chiếc xe đều dừng lại, dàn hàng ngang ngay trước mặt Lâm Hạo.

Lâm Hạo khẽ nhíu mày, nhìn lại thì tổng cộng có bảy chiếc xe, đều đã bao vây toàn bộ chiếc ghế tựa mà cô gái đang ngồi và vị trí của Lâm Hạo.

"Rầm!"

Cửa xe của chiếc ở chính giữa đột nhiên mở ra, một người đàn ông đeo kính đen, để kiểu tóc mào gà bước ra, miệng nhai kẹo cao su, nhìn về phía cô gái ngồi trên ghế rồi lại nhìn Lâm Hạo, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.

Lâm Hạo đứng thẳng lưng, thản nhiên nói: "Đừng hiểu nhầm, tôi và cô ta không quen biết nhau, các người cứ làm việc đi, tôi không thấy gì cả".

Người đàn ông kia cười rồi buông tay xuống, lách mình chừa ra một lối đi, bĩu môi với Lâm Hạo.

Lâm Hạo gật đầu, anh cũng không muốn vô duyên vô cớ mà rước lấy phiền phức, kéo mũ thấp xuống, hai tay đút túi quần đi qua người tay đàn ông đó.

"Anh! Thoát được nhớ giúp em gọi người!"

Lúc này cô gái trên ghế đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Hạo gào lên.

Lâm Hạo nhướn mí, linh cảm chuyện chẳng lành!

Cùng lúc đó, một nắm đấm mãnh liệt đột nhiên kéo tới, mục tiêu rõ ràng là sau ót của Lâm Hạo!

Lâm Hạo nghiêng người, quyền phong sượt qua mặt anh!

Tay đàn ông đầu mào gà xoa xoa nắm đấm, cười khẩy: "Mày là anh trai của nó? Vậy thì cùng chết đi".

Lâm Hạo nhíu chặt mày: "Tao đã nói tao không quen cô ta rồi mà".

"Được thôi, xuống mà nói với diêm vương đi".

Tên đàn ông đó cười độc ác, nắm đấm lần nữa vung tới!

Đáy mắt Lâm Hạo lóe lên vẻ mất kiên nhẫn, tay phải nắm quyền trực tiếp nghênh đón nắm đấm của tay đàn ông.

"Thình thịch!"

Một tiếng nổ vang, tên đàn ông lùi về sau liên tiếp mấy bước, cặp kính đen trên sống mũi rơi xuống đất, mắt kính vỡ nát.

Ánh mắt của hắn đầy vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại hiện lên vẻ hung ác, cạnh khóe mắt phải của hắn có một vết sẹo do dao chém trông rất ghê rợn.

Lâm Hạo vỗ tay, vẻ mặt sốt ruột nói: "Mày không đánh lại được tao đâu, đừng lãng phí thời gian nữa, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó".

"Hừ, muốn chết".

Khóe miệng tên đàn ông lần nữa nhếch lên nụ cười tàn ác!

Lâm Hạo lắc đầu, hít sâu một hơi, vào đúng lúc tay người đàn ông tới gần, ánh mắt anh lạnh lùng, trở tay vung ra một quyền mạnh mẽ!

"Bốp!"

Cả người hắn như diều đứt dây, bị đánh bay ra ngoài mấy mét ngã sõng soài, máu tươi vung ra trong không trung thành một đường cong rõ ràng.

Chương 38: Bị bao vây

Cả người hắn như diều đứt dây, bị đánh bay ra ngoài mấy mét ngã sõng soài, máu tươi vung ra trong không trung thành một đường cong rõ ràng.

Tên đàn ông ngã xuống đất đến rầm môt cái, ngay sau đó lại vang lên hai tiếng lạch cạch, hai chiếc răng rơi ra trước mặt hắn.

Cô gái ngồi trên ghế dài nhất thời mắt sáng lên, kinh ngạc nhìn Lâm Hạo, nghĩ trong đầu đã tìm được cọng rơm cứu mạng rồi.

Nhưng Lâm Hạo lúc này lại chẳng thừa thắng xông lên mà buông tay nói: "Tao đã nói rồi, tao và cô ta không có quan hệ gì, dừng lại ở đây đi".

Lâm Hạo xoay người, hai tay đút túi đi thẳng về phía xa, không hề có ý định cứu cô gái kia.

Cô gái sắc mặt cứng đờ, biểu cảm phức tạp nhìn theo bóng lưng của Lâm Hạo.

"Đứng lại!"

Tên đàn ông kia bò từ dưới đất lên, lau đi vết máu trên miệng, ánh mắt càng trở nên âm độc hơn.

Lúc này hắn rút ra một khẩu súng lục dắt bên hông người, miệng súng ngắm thẳng vào Lâm Hạo.

Lâm Hạo dừng chân, quay đầu lại nhìn họng súng đen ngòm đang chĩa vào mình, càng nhíu mày chặt hơn.

Quả nhiên có súng.

"Tao đã cho mày đi chưa?"

Hắn phun ra một câu, nhổ miếng kẹo cao su dính máu trong miệng ra: "Mày và cô ta sẽ giống nhau, đều phải chết ở đây".

Lâm Hạo thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Đã bảo dừng lại ở đây rồi, tại sao vẫn còn cố chấp như vậy? Lẽ nào muốn chết vậy sao?"

"Tao muốn chết? Ha ha ha..."

Tên đàn ông ngửa mặt lên trời cười ha hả, quơ quơ khẩu súng trong tay, nói: "Biết đây là cái gì không? Tao chỉ cần cử động một ngón tay, bịch một tiếng là mày lập tức đi chầu ông bà ông vải ngay".

"Vậy sao?"

Lâm Hạo vừa dứt lời, cả người nháy mắt hóa thành một luồng điện trực tiếp biến mất tại chỗ.

Giây tiếp theo, bên tai tên đàn ông đã vang lên một giọng nói đáng sợ như đến từ âm ti địa ngục: "Bây giờ thì sao?"

Sưu một tiếng, tên đàn ông chỉ cảm thấy bàn tay chấn động, cả cánh tay nháy mắt tê rần.

Tiếp theo, bóng dáng của Lâm Hạo đã xuất hiện trước mặt hắn, còn súng trong tay hắn sớm đã nằm trong tay Lâm Hạo rồi.

"Súng đúng là đồ tốt, nhưng phải xem ở trong tay ai đã".

Lâm Hạo cười lạnh một tiếng, sau đó tay dùng lực mạnh, chỉ nghe thấy cót két vài tiếng, khẩu súng đó đã bị Lâm Hạo bóp nát thành sắt vụn.

Tốc độ và sức mạnh khủng khiếp như vậy khiến cho hai chân tên kia mềm nhũn, thân dưới nóng hổi, một dòng chất lỏng khai nồng chảy ra.

Nhưng đúng lúc này, mấy chiếc xe còn lại đều nhất loạt mở cửa ra, mười mấy tên mặc đồ đen được trang bị vũ khí ùn ùn kéo tới, bao vây Lâm Hạo.

Đám người này ai ai cũng có súng trong tay!

Nếu như chỉ đối mặt với một khẩu súng, Lâm Hạo chắc chắn có thể khống chế, nhưng mười mấy khẩu súng trước mắt thì cho dù tốc độ của anh có nhanh thế nào cũng rất khó giữ toàn mạng mà rút lui.

"Muốn yên ổn đi chạy bộ thôi mà sao khó thế?"

Lâm Hạo khẽ than một câu rồi cởi chiếc áo lót màu đen ra, để lộ thân hình cơ bắp rắn chắc, anh xoay cổ tiếng khớp xương vang lên răng rắc.

Hai mắt anh liếc qua từng vị trí của mười mấy khẩu súng này, bất luận anh đánh từ vị trí nào thì cũng đều sẽ nhanh chóng bị phản ứng lại, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi anh có thể sẽ bị bắn thành cái sàng mất.

Nhưng sắc mặt Lâm Hạo vẫn thản nhiên, hơi thở trầm ổn, ngón tay khẽ gõ vào ống quần tìm kiếm thời cơ thích hợp nhất.

Đột nhiên, đáy mắt Lâm Hạo phát lạnh, anh sắp hành động!

"Oanh!"

Lúc này tiếng động cơ gầm rú kịch liệt đột nhiên vang lên, sau đó mười mấy chiếc xe jeep rằn ri chạy tới.

"Bỏ vũ khí xuống, các người đã bị bao vây rồi!

Trên xe jeep chạy đầu tiên vang lên tiếng cảnh cáo, sau đó hàng loạt tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên.

Lâm Hạo quay đầu lại nhìn thì thấy khẩu súng máy trên chiếc xe jeep đó đang chĩa vào phía đám người.

Đám người mặc đồ đen bao vây Lâm Hạo lập tức sợ hãi như thấy ma, ào ào để súng trong tay xuống đất rồi ôm đầu quỳ xuống, run rẩy sợ hãi.

Lâm Hạo vẫn đứng thẳng như trời chồng, hai tay đút túi quần, thần sắc không hề có vẻ sợ hãi nào.

Lúc này, cửa chiếc xe jeep được mở ra, một người đàn ông quần áo phẳng phiu, gương mặt kiên nghị đi tới, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Hạo một cái rồi đi thẳng tới chỗ cô gái đang ngồi trên ghế dài.

"Vãn Vãn, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!"

Chương 39: Cuộc gặp gỡ bất ngờ

Người đàn ông đỡ lấy cô gái, nhìn vết thương trên người cô ta, ánh mắt hắn đầy xót xa.

Cô gái khoát tay, ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo.

Cô ta vốn tưởng Lâm Hạo chỉ là một người bình thường đi ngang qua, nhưng bây giờ xem ra, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

"Rốt cuộc anh là ai?"

Môi cô gái trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người Lâm Hạo.

"Tôi chỉ là một người chạy bộ buổi sáng ngang qua thôi”.

Lâm Hạo cũng không nhiều lời, mặc lại chiếc áo hoodie màu đen, đội mũ chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn dùng sức nắm lấy bả vai của anh, nếu là người bình thường thì e là cánh tay có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào!

"Mày cũng hại em gái tao bị thương?"

Lâm Hạo quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô gái đang hung dữ túm chặt lấy mình.

"Tôi khuyên anh đừng tự tiện đụng vào tôi”.

Lâm Hạo hất tay một cái, trực tiếp thoát khỏi tay của người đàn ông kia, lạnh lùng nói: "Nếu không mau đưa em gái anh đi bệnh viện thì đợi kiếp sau gặp lại cô ta đi”.

Người đàn ông nọ khẽ cau mày, nhìn cánh tay của mình bị hất ra một cách nhẹ nhàng, có chút kinh ngạc.

Hắn hiểu rất rõ sức mạnh của mình khủng khiếp cỡ nào, vậy mà người trước mặt này chỉ cần vung tay một cái liền có thể hóa giải sức lực của hắn!

Nhưng với tình hình trước mắt, đúng là vết thương của em gái hắn quan trọng hơn, người đàn ông không có thời gian tìm hiểu thêm, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Hạo một cái, sau đó bế cô gái đi về phía xe Jeep.

Lâm Hạo bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Bị hànchứng mà mặc ít như vậy, đúng là muốn chết sớm”.

Người đàn ông không nghe thấy câu này, nhưng cô gái thì nghe rất rõ.

Vẻ mặt cô gái vô cùng kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Hạo, trong lòng cố gắng nhớ lại dáng vẻ của người này.

Người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe Jeep, ra lệnh cho cấp dưới: "Thu dọn hiện trường đi, báo cáo chuyện này cho ông chủ”.

"Vâng!"

Tên cấp dưới đứng thẳng, bất ngờ chào theo kiểu quân đội tiêu chuẩn.

Người đàn ông gật đầu, quay người bế em gái lên xe Jeep, rú ga rời đi.

Trên đường đi, sắc mặt người đàn ông nghiêm túc, nhìn em gái đang ngổn ngang nỗi lòng qua kính chiếu hậu, lo lắng hỏi: "Vãn Vãn, sao em lại tới nơi này một mình, nguy hiểm quá!"

Cô gái che miệng vết thương, bất lực cười nói: "Thần y Trương nói, không thể chữa khỏi hàn chứng, chỉ có thường xuyên vận động tăng cường sức đề kháng, hấp thu một ít tinh hoa của trời đất khi mặt trời mọc, mới có thể áp chế được”.

Người đàn ông thở dài: "Sau này anh sẽ sắp xếp người đi cùng em”.

Cô gái cũng không phản đối, chỉ im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nói: "Anh, người vừa rồi, anh giúp em tìm hiểu một chút, em có linh cảm anh ta có thể là hy vọng cuối cùng của em!"

"Người vừa rồi?"

Người đàn ông khẽ nhíu mày: "Hắn quả thực có chút kỳ quái, có thể chống chọi được sức mạnh của anh, cả Giang Châu cũng chẳng tìm được người thứ hai”.

"Anh sẽ tìm hắn giúp em”.

...

Lâm Hạo đang xách hai túi đồ ăn sáng, đứng ở cửa biệt thự, anh nhìn lên trên tìm kiếm, đưa tay ra sờ soạng một lúc sau đó một chiếc chìa khóa xuất hiện trong tay anh.

Tra chìa khóa vào ổ, cạch một tiếng, cánh cửa nhanh chóng mở ra.

Lâm Hạo đổi sang đôi dép thỏ màu hồng, ngồi vào bàn ăn.

Một lúc sau, Giang Ánh Tuyết mặc một bộ đồ ngủ bằng nhung màu trắng đi xuống cầu thang, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.

"Lâm Hạo, anh dậy sớm vậy làm gì?"

Giang Ánh Tuyết đi tới bàn ăn ngồi xuống, nhìn thấy bữa sáng trên bàn, ánh lập tức mắt sáng lên: "Òa, tôi không khách sáo đâu!"

Vừa nói, Giang Ánh Tuyết vừa vươn tay cầm lấy chiếc bánh bao trong túi đựng đồ ăn sáng.

"Bộp!"

Lâm Hạo giơ tay hất cánh tay tội lỗi của cô ấy ra: "Đánh răng rửa mặt chưa mà ăn?"

Giang Ánh Tuyết kêu lên một tiếng, rút bàn tay nhỏ bé của mình lại, bực bội gầm gừ một tiếng, miễn cưỡng đứng dậy đi rửa mặt.

"Cộp cộp cộp…”

Có tiếng giày cao gót bước trên sàn, Lâm Hạo nhìn theo hướng phát ra âm thanh đó.

Giang Thiên Ngữ mặc một bộ vest màu đen, mái tóc dài của cô được buộc kiểu đuôi ngựa, ngũ quan trên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp giờ còn được trang điểm tinh xảo, thể hiện khí chất tinh anh ưu tú của cô.

Lâm Hạo nhìn đến mức sững sờ, khi anh phản ứng lại, Giang Thiên Ngữ đã đi đến trước mặt anh.

"Mua đồ ăn sáng cho hai người này”.

Chương 40: Dò hỏi

“Mua đồ ăn sáng cho các cô rồi đây”.

Lâm Hạo cầm một túi đồ ăn đặt xuống trước mặt Giang Thiên Ngữ, nhưng cô chẳng hề có dấu hiệu tạm dừng, chỉ lướt qua anh như một cơn gió.

"Không còn thời gian nữa, có một sự kiện rất quan trọng, tôi phải lập tức phải có mặt”.

Giang Thiên Ngữ bước phăm phăm tới cổng lớn, vừa chuẩn bị mở cửa thì động tác trên tay bỗng nhiên dừng lại, cô chớp mắt quay đầu nhìn Lâm Hạo rồi móc tay nói: “Anh đi cùng tôi đi”

“Tôi?”

Lâm Hạo chỉ chỉ mình, sau đó lắc đầu, cầm lấy một túi nước đậu uống một ngụm: “Tôi bận”.

Khóe mắt Giang Thiên Ngữ giật giật, cô hít sâu một hơi đáp: “Anh đi cùng tôi một chuyến có thể gặp được người anh muốn gặp”.

“Cô thể thể dẫn tôi đi gặp Giang Thiên Ngữ?”

Lâm Hạo nhướng mày, soạt một tiếng nhảy dựng lên khỏi ghế, đem tất cả bữa sáng ôm vào trong ngực rồi háo hức đi theo.

Nhìn dáng vẻ gấp gáp này của anh, Giang Thiên Ngữ hít một hơi thật sâu, cảm xúc trong lòng rối bời.

Không biết đợi khi Lâm Hạo biết được bản thân chính là Giang Thiên Ngữ sẽ có phản ứng như thế nào?

Cô lắc đầu xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, xoay nắm đấm cửa rồi sải bước ra ngoài.

Lâm Hạo ôm hai túi bữa sáng đi theo sau.

“Hai người đi đâu vậy?"

Trên đầu Giang Ánh Tuyết quấn một chiếc khăn, trong miệng còn đang nhét bàn chải đánh răng, ngơ ngác nhìn bọn họ.

"Không có việc gì, cô cứ tự mình chơi đi”.

Lâm Hạo phất phất tay, đem bữa sáng giấu ở sau lưng, vội vàng đóng sầm cửa lại.

Giang Ánh Tuyết nhìn cánh cửa đóng chặt, lại ngoảnh đầu nhìn chiếc bàn ăn trống không, lập tức bĩu môi còn dính đầy kem đánh răng, uất ức nói: “Hu hu hu, bữa sáng của tôi, Lâm Hạo, anh thật quá đáng…”

Trên chiếc BMW.

Lâm Hạo đem bánh bao nhét vào trong miệng, lại ừng ực uống mấy hớp sữa đậu nành mới liếc nhìn Giang Thiên Ngữ đang chuyên tâm lái xe trên ghế lái: “Uống chút không?"

Giang Thiên Ngữ nhìn anh ăn một cách thích thú say mê, bất giác nuốt nước bọt, nhưng vẫn lắc đầu: "Đang lái xe không tiện, hơn nữa bình thường tôi đã quen bỏ bữa sáng, anh cứ ăn đi”.

"Đáng tiếc, uổng công tôi còn lấy đi nhiều như vậy, sớm biết đã để lại một ít cho Giang Ánh Tuyết rồi”.

Lâm Hạo lẩm bẩm một câu, sau đó tiếp tục nhét bánh bao vào miệng, ăn xong còn nấc lên một tiếng mới hài lòng vỗ vỗ bụng, nghiêm túc nhìn Giang Thiên Ngữ: “Bỏ bữa sáng không phải thói quen tốt, đợi đến khi cô đau dạ dày mới biết hai chữ hối hận viết như thế nào”.

Nói xong, Lâm Hạo bĩu môi: “Thôi bỏ đi, cô cũng không phải là vợ tôi, tôi cũng không quan tâm được nhiều như vậy”.

Giang Thiên Ngữ mím môi, liếc anh bằng khóe mắt, trong lòng lại đắn đo hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Nếu Giang Thiên Ngữ có vẻ bề ngoài rất xinh đẹp, anh có từ bỏ việc hủy hôn không?”

Khóe miệng Lâm Hạo cong lên, vô cùng hứng thú nhìn cô: “Đẹp đến mức nào?”

Hai má Giang Thiên Ngữ thoắt cái đỏ bừng, giọng nói ngập ngừng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Có lẽ, có lẽ đẹp như tôi…”

“Như cô?”

Lâm Hạo nhướng mày, nhưng không có lập tức trả lời, mà chăm chú nhìn Giang Thiên Ngữ nửa ngày không nói chuyện.

Giang Thiên Ngữ bối rối trước cái nhìn chằm chằm này của anh, rặng mây đỏ trên má càng ửng màu, hai tay cầm vô lăng vô thức có chút run rẩy.

May mắn Lâm Hạo sau khi nhìn một lúc đã rời mắt đi, anh ngồi thẳng lưng nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ: “Nếu Giang Thiên Ngữ xinh đẹp như cô, hẳn là sẽ không một mực trốn tránh việc gặp tôi?”

“Vả lại, tôi tìm Giang Thiên Ngữ cũng không chỉ vì việc đính hôn”.

Giang Thiên Ngữ cắn môi, cảm xúc trong lòng rối ren một đống.

Cô vốn muốn thăm dò gu của Lâm Hạo, nhưng đáp án nhận được này lại không đi đến đâu.

Còn có lời anh nói vừa rồi, anh tìm bản thân không chỉ là vì việc hôn ước, vậy còn có thể có chuyện gì?

Đôi mày thanh tú của Giang Thiên Ngữ nhăn lại một chỗ, một lúc lâu cũng không lý giải nổi, chỉ dứt khoát hít một hơi thật sâu, không nghĩ ngợi thêm nữa.

“Tới đâu tính tới đó thôi, dù sao một hồi cũng giấu giếm không nổi nữa”.

Giang Thiên Ngữ thầm than thở, cũng không tiếp tục nói chuyện mà tập trung lái xe.

Lâm Hạo cũng không lên tiếng, trong bầu không khí tinh tế như vậy, chiếc BMW chạy tiếp mười phút cuối cùng cũng dừng lại trước một hội trường.

Giang Thiên Ngữ đỗ xe ở bãi đậu xe, chỉnh đốn lại trang phục liền mở cửa xe bước xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.