Giang Hạo Thiên trợn to mắt, giọng nói lập tức cất cao tám độ, chỉ vào Lâm Hạo cả giận: "Chắc chắn là anh đã bỏ tiền mua chuộc ông chủ Lưu diễn vở kịch này với mình! 20 chai Lafite kia, một thằng nhà quê như anh sao có thể có năng lực lớn như vậy được!"
Lâm Hạo cười nói: "Có phải diễn kịch hay không, lấy rượu ra chẳng phải sẽ biết?"
Anh nói xong bèn gật đầu với ông chủ Lưu.
Ông ta lập tức hiểu ý, giơ tay vỗ một cái.
"Kẹt!"
Cửa nhà hàng lập tức bị đẩy ra, mấy chục người đàn ông mặc đồ tây người nào người nấy đều bê một cái thùng rượu lần lượt bước vào.
Khoảng 20 thùng rượu được đặt thành một hàng trước mặt mọi người.
Ông chủ Lưu tự mình bước tới, mở hết những cái thùng rượu đó ra.
Mọi người lập tức kiễng chân nhìn.
"Tôi không tin! Tên nhà quê kia tuyệt đối dùng rượu giả để lừa chúng ta!"
Giang Hạo Thiên lạnh mặt đi đến bên cạnh thùng rượu, cầm lấy một chai, giơ lên trước mặt kiểm tra cẩn thận.
Hắn ta càng nhìn trái tim càng lạnh lẽo.
Giang Hạo Thiên từng uống Lafite vài lần nên có phải hàng thật không thì chỉ cần liếc một cái đã nhận ra.
Hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, nhìn hết chai này đến chai khác. Cuối cùng, hai tay Giang Hạo Thiên run bần bật, suýt nữa không cầm nổi bình rượu.
"20 chai Lafite kia thế mà lại đều là hàng thật..."
Giang Hạo Thiên ngồi bệt xuống đất, đờ đẫn nhìn phía trước.
Hắn ta thật sự nghĩ mãi không ra sao một tên nhà quê nghèo kiết hủ lậu lại có thể có năng lực lớn như vậy!
"Cậu chủ Giang, nhìn xong chưa nè?"
Trong khi Giang Hạo Thiên đang nghi ngờ vào cuộc đời thì Lâm Hạo cười tủm tỉm bước tới trước mặt hắn ta: "Chắc vẫn còn nhớ lời mình đã nói chứ nhỉ?"
Lâm Hạo liếc 20 mươi chai rượu kia, xoa cằm như nghĩ đến cái gì đó nói: "Cậu bảo chỉ cần tôi lấy ra được một chai, cậu sẽ ăn hết cái nồi cháo heo kia. Ở đây có 20 bình, chẳng phải cậu phải ăn hết 20 nồi sao?"
"Xem ra, đêm nay toàn bộ đồ ăn thừa của khách khứa ở đây sẽ không phải lãng phí rồi".
Lâm Hạo cười vỗ tay một cái, nhét cái muỗng trong nồi vào tay Giang Hạo Thiên, bĩu môi nói: "Ăn đi, đừng khách sáo nhé".
Giang Hạo Thiên nhìn cái muỗng còn dính nước cháo heo, lại ngó nồi cháo heo bự kia, quả thật khóc không ra nước mắt.
Rõ ràng mình mới là người đến gây chuyện, sao lại khiến người ta chế giễu ngược lại rồi!
Nếu mà ăn hết cái nồi cháo heo này trước mặt mọi người, vậy mình cũng khỏi cần lăn lộn trong cái thành phố Giang này nữa!
Thế nhưng, nếu không ăn thì ai biết còn hậu quả nào nghiêm trọng hơn nữa hay không?
Người thuận tay đã có thể lấy ra 20 chai Lafite, tuyệt đối không phải là một nhân vật nhỏ gì!
Lần này, mình đúng là đã đá phải ván sắt rồi!
Giang Hạo Thiên hối hận không thôi, nghiến răng đánh giá Lâm Hạo.
Người này trông chỉ như một tên nhà quê, lẽ nào sau lưng lại có lai lịch kinh người nào đó?
Ban nãy, mình đắc tội đối phương như vậy, nếu không ăn đống cháo heo này, e rằng chuyện này sẽ không kết thúc một cách dễ dàng như thế.
Giang Hạo Thiên nghĩ đến đây không khỏi siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, bóp mũi đưa muỗng lên miệng, định nếm một miếng cho có.
"Nuốt hết đi ông!"
Lâm Hạo bỗng vươn tay, đẩy cánh tay Giang Hạo Thiên một cái.
Bụp một tiếng, nguyên cái muỗng lập tức nhét vào trong miệng Giang Hạo Thiên.
Giang Hạo Thiên bị nhét một muỗng cháo heo bự, còn chưa kịp phản ứng đã nuốt xuống theo bản năng.
"Ực!"
Mọi người kinh ngạc nhìn Giang Hạo Thiên, dạ dày quặn thắt, thậm chí có người bắt đầu nôn mửa.
Giang Hạo Thiên sửng sốt, cảm nhận được mùi vị kinh tởm trong xoang mũi và cái chất nhớt nhớt trong cuống họng mà rùng mình.
"Ọe!"
Cuối cùng, Giang Hạo Thiên không thể nhịn được nữa, ọe một tiếng đỡ bàn ói ra.
Lâm Hạo bóp mũi, ghét bỏ phẩy phẩy tay: "Mau ném ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người ăn cơm".
Ông chủ Lưu gật đầu, sau đó có ba bốn người đàn ông mặc đồ tây bước tới, trực tiếp quăng Giang Hạo Thiên ra ngoài.
Giang Hạo Thiên vừa ngã xuống đất, cũng mặc kệ cơn đau, vội đứng phắt dậy chạy đến góc bắt đầu ói.