Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi

Chương 26-30




Chương 26: Suýt thì lòi

Không đợi Lâm Hạo trả lời, Giang Thiên Ngữ đã đẩy anh rời khỏi nơi này. Cô sợ có cấp dưới nào bỗng nhiên đi ngang qua rồi chào mình một tiếng, vậy thì xong đời.

Một tiếng sau, Lâm Hạo đứng trước cửa một khách sạn xa hoa tên là Lộc Minh Hiên.

"Không đúng, tôi nhớ là hai cô nói mời tôi ăn cơm mà, sao lại biến thành tôi rồi?"

Lâm Hạo nhìn khách sạn trang trí xa hoa trước mắt mà đau ví.

Cái này chắc phải tốn rất nhiều tiền nhỉ?

Tuy thoáng cái có rất nhiều tiền, nhưng mấy năm nay Lâm Hạo ở trên núi đã tiết kiệm quen nên vẫn chưa thể thích ứng với cái tâm trạng chợt giàu lên.

"Đừng để ý mấy chi tiết ấy, chúng ta mau vào thôi".

Giang Thiên Ngữ lo lắng nhìn xung quanh một vòng mới vội vã đẩy Lâm Hạo vào cửa.

Vì tránh né người quen, cô đã cố tình lái xe cả tiếng đến Lộc Minh Hiên cách xa nhất để ăn cơm.

Lần này chắc sẽ không gặp phải người quen đi!

"Chị họ?"

Xui rủi sao đằng sau chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.

Giang Thiên Ngữ lập tức tái mặt, quay đầu nhìn lại thì quả nhiên là người quen.

Giờ phút này, Giang Hạo Thiên - con trai bác hai mới bước xuống từ trên một chiếc xe thể thao, trong ngực còn ôm một cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang.

Giang Thiên Ngữ hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén lồng ngực đang phập phồng vì tức giận lại.

Mẹ nó, đi một quãng đường cả tiếng đồng hồ coi như công cốc!

Sao tên khốn kia lại chạy xa như vậy để chơi cơ chứ!

Lúc này, Giang Hạo Thiên vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, đẩy gọng kính tơ vàng cười nói: "Chị họ à, vừa nhận được đầu tư của ngân hàng Hoa Dung đã đến nơi này tiêu xài rồi. Nếu để bà cụ biết thì chị nói xem bà ấy sẽ nghĩ như thế nào?"

Giang Thiên Ngữ lạnh mặt nói: "Tôi khuyên cậu đừng xen vào chuyện của người khác. Tôi dùng tiền của mình, không liên quan gì đến công ty".

"Ha ha".

Giang Hạo Thiên cười vỗ vai Giang Thiên Ngữ, lại nhìn về phía Lâm Hạo đứng cạnh.

Hắn ta nhìn chằm chằm một hồi rồi như nghĩ đến gì đó nói: "Chị họ, tôi nhớ hình như chị có một cái hôn ước đúng không? Lẽ nào, đối phương chính là tên nhà quê này?"

"Trái lại trông rất phù hợp với sở thích của chị đó, khá tốt, khá tốt, ha ha ha!"

Giang Hạo Thiên lại cười cợt nhìn Lâm Hạo vài cái mới ôm người đẹp bên cạnh đi vào khách sạn, cuối cùng còn để lại một câu: "Lát nữa, tôi chắc chắn sẽ đến uống một ly với anh rể, ha ha ha".

Giang Thiên Ngữ nghiến răng, hung hăng trừng bóng lưng rời đi của Giang Hạo Thiên một cái.

Bấy giờ, Lâm Hạo bỗng nhiên sáp đến bên cạnh Giang Thiên Ngữ, vẻ mặt kỳ lạ nhìn chằm chằm cô hỏi: "Cô cũng có hôn ước? Không phải cô chính là Giang Thiên Ngữ đó chứ?'

Đối với sự chất vấn của Lâm Hạo, đầu óc Giang Thiên Ngữ chợt kêu ong một cái.

Làm sao bây giờ?

Nhanh thế đã bị nhận ra rồi ư?

Đều tại tên khốn Giang Hạo Thiên kia, không thì đã chẳng lòi rồi!

"Sao chị của tôi có thể là Giang Thiên Ngữ cơ chứ? Không phải anh nói Giang Thiên Ngữ là một người xấu xí ngại mắt người nhìn à!"

Lúc này, Giang Ánh Tuyết bỗng cười hì hì bước tới, chớp chớp mắt lộ ra vẻ vô tội nói.

"Có lý".

Lâm Hạo nghiêm túc gật đầu, nhìn Giang Thiên Ngữ, giơ tay sờ cằm rồi như suy tư gì đó nói: "Tuy cô đúng là chanh chua một chút, tính cách cũng chẳng tốt, còn không nói lý. Nhưng cũng không đến nỗi xấu xí. Xem ra là tôi hiểu lầm rồi".

"Đúng đó, sao chị của tôi có thể là cái người xấu xí kia được!"

Giang Ánh Tuyết cười xấu xa dùng khuỷu tay chọc Giang Thiên Ngữ nói: "Chị, em nói đúng không nè?"

Giờ phút này, sắc mặt của Giang Thiên Ngữ đã đen như đít nồi. Cái cảm giác bị hai người chế giễu ngay mặt như vậy, lại không thể giải thích, thật sự rất ức chế!

"À, đúng đúng đúng".

Giang Thiên Ngữ quả thật khóc không ra nước mắt, đã thế còn không thể tức giận, mà còn phải hùa theo bọn họ.

Lâm Hạo thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực.

Anh vẫn nhớ mình đã nói ai cưới cô thì người đó là chó.

Nếu cô mà là Giang Thiên Ngữ thật thì chẳng phải mình sẽ là chó sao!

"Vào thôi, hôm nay tâm trạng tôi khá tốt, bèn cố gắng mà mời các cô ăn một bữa vậy".

Lâm Hạo mặt mày hớn hở, nhấc chân định đi vào Lộc Minh Hiên.

Lúc này, bỗng dưng có một cánh tay mảnh khảnh kéo anh lại.

Lâm Hạo nhìn qua thì thấy Giang Thiên Ngữ mím môi, mặt mày đau khổ nhỏ giọng nói: "Hay là chúng ta đến chỗ khác đi?"

Ban nãy, Giang Hạo Thiên đã đi vào, còn bảo lát nữa sẽ tới tìm họ uống một ly.

Cái này đương nhiên là không được rồi!

Lỡ Giang Hạo Thiên lại chập mạch, lòi thì biết làm sao?

Giang Thiên Ngữ chỉ có thể đáng thương đề nghị đổi nơi khác.

Lâm Hạo càng khó hiểu, vất vả cả tiếng mới đến đây rồi lại nói muốn đổi chỗ khác. Rốt cuộc thì cô đang lo lắng cái gì?

Chương 27: Tôi không phải anh rể cậu

Lâm Hạo càng khó hiểu, vất vả cả tiếng mới đến đây rồi lại nói muốn đổi chỗ khác. Rốt cuộc là cô đang lo lắng cái gì?

"Cô rất đáng nghi đó!"

Lâm Hạo cau mày, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thiên Ngữ nói: "Cô lo lắng đề phòng như vậy, hay là có bí mật gì đó không muốn nói cho tôi biết?"

"Lẽ nào, cô thật sự là Giang Thiên Ngữ?"

"Ực".

Giang Thiên Ngữ nuốt nước miệng, cười mỉa lắc đầu: "Đương nhiên không phải, tôi chỉ lo Giang Hạo Thiên sẽ ảnh hưởng đến ăn uống của anh. Anh đã không quan tâm thì tôi cũng chẳng sao".

Để tránh cho Lâm Hạo lại nghi ngờ tiếp, Giang Thiên Ngữ không có lựa chọn nào khác, đành phải bất chấp tất cả đi vào.

Sau khi vào, dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của nhân viên phục vụ, mấy người bèn ngồi xuống ở một góc cửa sổ.

Lâm Hạo ngẩng đầu nhìn trang trí xa hoa xung quanh khách sạn, mặt mày cảm khái nói: "Trong thành phố có khác, đúng là xa hoa hơn nhà hàng trên núi của chúng tôi rất nhiều".

Giang Thiên Ngữ nhướn mày, khó hiểu hỏi: "Mọi người trong nhà anh đều sống trên núi hả?"

"Không phải".

Lâm Hạo lắc đầu: "Bố mẹ tôi đã mất khi tôi còn rất nhỏ, sư phụ đã đưa tôi lên núi, sau này cũng không có xuống núi".

"Hóa ra là thế".

Giang Thiên Ngữ lặng lẽ thở dài, có lẽ vì thấy người thân của Lâm Hạo qua đời nên ánh mắt cô nhìn anh cũng dịu hơn rất nhiều, mím môi nói: "Xin lỗi, nhắc đến chuyện buồn của anh".

Lâm Hạo xua tay: "Không sao, tôi đã quen rồi".

Nhưng anh nghĩ lại thì giờ muốn biết rõ sự thật về cái chết của bố mẹ mình hồi đó, vậy chỉ có tìm được vợ chưa cưới Giang Thiên Ngữ của mình mới được. Song giờ đã mất nhiều thời gian như vậy rồi, nhưng ngay cả cái bóng của người ta cũng chưa thấy đâu, người này cũng thần bí ghê.

Lâm Hạo nghĩ vậy bèn cau mày hỏi: "Rốt cuộc các cô có biết Giang Thiên Ngữ ở đâu không? Tôi mời các cô ăn cơm không phải là ăn uống không, ăn xong hai người phải dẫn tôi đi gặp cô ta đó".

"Ha ha, gọi món, gọi món đi..."

Giang Thiên Ngữ lập tức nói sang chuyện khác, cầm menu lên ra vẻ nghiêm túc chọn lựa.

"Ha, đại sảnh lắm người như vậy mà các người cũng ngồi được hả?"

Đang chuẩn bị gọi món thì có một giọng nói mỉa mai vang lên.

Giang Thiên Ngữ nghe thấy giọng nói đó thì đen mặt, quay đầu lại quả nhiên đã thấy khuôn mặt gợi đòn của Giang Hạo Thiên.

Giang Hạo Thiên tay trái cầm bình rượu vang, tay phải giơ một cái cốc chân dài, ra vẻ nhấp môi, lắc lắc ly rượu nói: "Đúng là khác với phòng khách quý của tôi mà, trong đại sảnh ồn ào như này ngay cả Lafite năm 82 uống cũng nhạt nhẽo vô vị".

Không đợi Giang Thiên Ngữ nổi giận, Giang Ánh Tuyết đã đứng phắt dậy, bực bội nói: "Giang Hạo Thiên, cậu ngoan ngoãn cua gái rồi ăn cơm của mình không được hả? Tới làm phiền chúng tôi làm gì?"

"Cái gì mà làm phiền chứ?"

Giang Hạo Thiên liếc Giang Ánh Tuyết, lại dùng cằm chỉ chỉ Giang Thiên Ngữ, cười cợt: "Này chẳng phải có anh rể đến, người làm em như tôi phải tới kính một ly sao? Lẽ nào còn cần tôi dạy chị quy củ này nữa hả?'

Giang Thiên Ngữ lạnh mặt nói: "Chúng tôi không cần cậu mời rượu. Với lại, cậu về bảo bố mình, chuyện tiệc mừng thọ tôi sẽ làm tốt, tốt nhất là các người đừng lăm le gì tập đoàn".

"Ha ha, chuyện nào ra chuyện đó, đều là người một nhà, tôi đến mời anh rể ly rượu có sao không?"

Giang Hạo Thiên nói xong bèn nhìn Lâm Hạo cười hỏi: "Anh nói có đúng không, anh rể?"

"Anh rể gì?"

Lâm Hạo càng nghe càng khó hiểu, cau mày nói: "Tôi không phải anh rể cậu, tôi tới tìm Giang Thiên Ngữ".

"Thế đúng rồi, anh chính là anh rể tôi, nào, chúng ta uống một ly nào".

Giang Hạo Thiên cười giơ bình rượu vang lên, định rót cho Lâm Hạo ly rượu.

Nhưng mới giơ tay đến giữa đường đã rút về rồi giả vờ vỗ đầu nói: "Ây da, tôi quên, anh rể là đồ nhà quê, không biết uống loại này".

Giang Hạo Thiên chờ nhân viên phục vụ đến lại không chút khách sáo ôm lấy vai Lâm Hạo, nhiệt tình nói: "Người này là anh rể tôi, các cô phải tiếp đãi cho tốt. Anh ấy là người nhà quê, không uống được rượu sang, cô mau dọn đồ thừa của mấy vị khách khác đổ hết vào nồi hầm bà lằng rồi bưng lên cho anh rể tôi đi!"

"Ơ... kia không phải là nước vo gạo sao..."

Chương 28: Tìm được một người đàn ông tốt

Người phục vụ rụt cổ lại, thận trọng hỏi: "Anh xác định muốn làm như vậy sao?”

Sắc mặt Giang Hạo Thiên lập tức trầm xuống, quắc mắt đáp: “Đừng phí lời vô ích nữa, kêu cô đi thì cô cứ đi cho tôi!”

Người phục vụ làm sao dám làm trái ý công tử nhà quyền thế như Giang Hạo Thiên, chỉ có thể gật đầu đi xuống chuẩn bị.

Giang Hạo Thiên quay người nhìn Lâm Hạo cười ha hả: “Anh rể anh thấy thế nào? Tôi nghe nói lũ nhà quê mấy người đều thích món thập cẩm kiểu này, tôi chiêu đãi cũng được tính là chu đáo đó chứ?”

Không đợi Lâm Hạo trả lời, Giang Thiên Ngữ đã đanh mặt đáp: “Giang Hạo Thiên, cậu quá đáng rồi đó!”

“Đúng vậy, nếu cậu cứ như vậy tôi sẽ nói với cụ cố!”

Giang Ánh Tuyết cũng nổi giận đùng đùng mà chống tay thắt lưng, hận không thể tống cổ hắn ra ngoài ngay lập tức.

Giang Hạo Thiên híp mắt, gương mặt tỏ vẻ vô vị: “Anh rể còn chưa có ý kiến, các chị sốt ruột cái gì?”

"Nhưng chị họ à, chị đúng là tìm được một người đàn ông tốt, sau này đồ ăn thừa trong nhà cũng không cần phải lãng phí nữa mà đều để lại cho anh rể, phải không anh rể?”

Giang Hạo Thiên cười tủm tỉm khoác lấy vai Lâm Hạo, người không biết nhìn vào còn tưởng rằng hai người có quan hệ rất thân thiết nữa kia.

Lâm Hạo không hề cáu giận, chỉ là chỗ giữa hai đầu lông mày khẽ nhướng lên, anh cười nhạt một tiếng: “Tôi cuối cùng cũng hiểu, anh không phải là tới để kính rượu mà để ăn món thập cẩm”.

Giang Hạo Thiên hơi híp mắt, cười khẩy: “Anh rể thật là biết đùa, loại món ăn như tả pí lù đó chỉ có lũ nhà quê mấy người mới quen ăn, tôi sợ rằng không có phúc để hưởng thụ”.

“Cậu Giang, món thập cẩm cậu gọi đến rồi ạ!”

Đúng lúc này người phục vụ vừa rồi bưng một cái nồi sắt lớn trở lại.

Trong nồi trộn đủ thứ, toàn là thức ăn thừa của những vị khách trước, tất cả được vứt bừa bãi trông giống như máng nước nuôi lợn ở nông thôn.

Giang Hạo Thiên chán ghét bịt mũi, cau mày đẩy cái nồi ra xa, châm chọc nhìn Lâm Hạo nói: "Nếu đã nói toạc ra rồi thì đi thẳng vào trọng tâm đi”.

“Anh có ý đồ với nhà họ Giang chúng tôi, chẳng qua là nhìn trúng tài lực của nhà họ Giang, muốn bám váy đàn bà mà thôi”.

"Dẫu sao cũng đều là vì tiền, không bằng tôi cho anh một cơ hội”.

Giang Hạo Thiên nhận lấy một chiếc muôi lớn từ người phục vụ, cười khinh miệt nói: “Nồi canh thập cẩm này, anh ăn hết một muôi, ta liền cho anh mười nghìn tệ, thế nào? Thằng nhà quê như anh không phải là muốn tiền sao, tôi ngược lại muốn nhìn xem anh có thể vét bao nhiêu tiền từ tay tôi đây”.

“Giang Hạo Thiên!”

Giang Thiên Ngữ vỗ bàn đứng phắt dậy, mặt lạnh băng: “Cậu quá quắt rồi đó, mau biến đi, nơi này không hoan nghênh cậu!”

Giang Ánh Tuyết cũng lập tức đứng lên, mắt như móc câu nhìn Giang Hạo Thiên chòng chọc.

“Ha ha, còn chưa bước qua cửa đã bắt đầu bảo vệ rồi à?”

Giang Hạo Thiên ngả ngớn dựa vào trên ghế, thản nhiên nói: "Tôi chỉ thay mặt các người khảo nghiệm anh ta mà thôi, ngay cả chút nhẫn nại này cũng không có thì dựa vào đâu bước qua cửa nhà họ Giang chúng ta”.

“Ai muốn cậu đại diện, cậu…”

Giang Thiên Ngữ vừa định nổi cáu, Lâm Hạo đã giơ tay ngăn cô lại.

Anh chậm rãi cầm lấy chiếc muôi, khuấy nồi lớn: “Món thập cẩm này ở quê tôi quả thực là đồ tốt, nhưng một muôi trả mười nghìn tệ liền muốn tôi ăn có phải là quá ít rồi hay không?”

“Ha, tôi còn tưởng anh muốn nói gì, thì ra là chê tiền ít”.

Sự mỉa mai trong mắt Giang Hạo Thiên càng thêm nồng đậm: “Người nhà quê đúng là người nhà quê, thứ lòng tham không đáy”.

“Hay là như thế này đi, anh ăn hết nồi này, tôi trực tiếp cho anh một triệu!"

“Thứ quê mùa như anh cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như vậy đi?”

Lời nói này của Giang Hạo Thiên thoáng chốc đã thu hút sự chú ý của những thực khách khác trong nhà hàng.

“Trời ạ! Ăn một nồi có ngay một triệu, vụ giao dịch này cũng quá hời rồi!”

“Người nhà quê chắc chắn không thể kháng cự lại loại mê hoặc này, cứ chờ anh ta ăn xong là được”.

“Ở trước mặt nhiều người như vậy ăn đồ ăn thừa cho heo, sau này còn có mặt mũi gặp người khác sao?”

Dưới ánh mắt mong chờ ngóng xem bản thân sẽ nuốt xuống đống đồ ăn thừa kia, khuôn mặt Lâm Hạo tỏ rõ nét khinh miệt nói: “Một triệu rất nhiều sau?”

“Một triệu không nhiều?”

Giang Hạo Thiên sửng sốt trong giây lát, sau đó phá lên cười sằng sặc: “Anh thực sự nghèo túng tới ngu ngốc rồi đấy à, tuy rằng số tiền này đối với tôi không là gì, nhưng đối với một người quê mùa như anh thì thực sự là một con số thiên văn mà”.

Chương 29: Tôi mời!

Vừa nói, hắn vừa lắc lắc ly rượu trong tay: “Nếu anh có một triệu, vậy cũng miễn cưỡng có thể nếm thử ly Lafite năm 82 này, nhưng với gu thưởng thức đó của anh, cho dù uống cũng chỉ phung phí rượu ngon”.

Theo động tác lắc lư ly rượu của Giang Hạo Thiên, ánh mắt của những người xem còn lại đều ngây dại.

Người có thể dùng bữa ở đây mặc dù đều là giới thượng lưu nhưng người có thể uống loại rượu ngon này lại không nhiều.

Hơn nữa dù có tiền cũng chưa chắc mua được loại rượu này mà còn cần phải có mối quan hệ đặc biệt sâu rộng.

Giang Hạo Thiên hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, trong lòng lại vô cùng sảng khoái.

"Lafite năm 1982 sao…”

Lâm Hạo xoa xoa cằm, sau đó cười nửa miệng: “Tôi quả thực không quen uống thứ này, nhưng xét thấy nơi này có không ít người đều cảm thấy hứng thú, nếu đã như vậy thì mỗi người một chai, tôi mời”.

“Phụt!”

Lời này của Lâm Hạo vừa vang lên, hiện trường lập tức òa lên tiếng cười rộ.

"Một chai Lafite năm 1982 cho mỗi người? Anh đang đùa gì vậy!”

“Vậy anh phải ăn hết bao nhiêu nồi tạp pí lù đây, ha ha ha!”

Giang Hạo Thiên nhìn Lâm Hạo như đang nhìn một đứa ngốc: “Anh thật sự ngu ngốc tới mức có chút đáng yêu rồi đó, đừng nói tới việc mỗi người một chai, chỉ cần anh lấy được ra một chai Lafite, tôi sẽ lập tức ăn sạch nồi thập cẩm này!”

Khóe miệng Lâm Hạo dương lên độ cong giảo hoạt: “Nhớ kỹ lời này của anh”.

Giang Ánh Tuyết vội vã kéo lấy cánh tay Lâm Hạo, đè giọng nói: “Anh đừng manh động, Giang Hạo Thiên chỉ là đang cố ý khiêu khích anh, tuyệt đối đừng rơi vào bẫy của hắn ta”.

Lâm Hạo vẫn giữ nguyên nét bình tĩnh, khóe miệng treo nụ cười mỉm.

Thường thì những người thợ săn lành nghề đều lấy thân phận của con mồi để xuất hiện.

Những người khác hiển nhiên không hiểu điều này, anh nhìn thấy Giang Thiên Ngữ đang cầm điện thoại với vẻ mặt lo lắng.

“Cô đang làm gì vậy?”

Lâm Hạo sáp đến bên cạnh Giang Thiên Ngữ hỏi một câu.

Giang Thiên Ngữ mím môi, sốt ruột tới mức bù đầu bù cổ: “Tôi đang tìm người để hỏi về rượu, nhưng loại rượu này giá trị quá cao, chỉ những người chuyên sưu tập mới có, tôi hỏi một vòng rồi nhiều nhất cũng chỉ có thể xin được nửa chai…”

Trong lòng Lâm Hạo có chút ngỡ ngàng, hiển nhiên anh không ngờ tới người phụ nữ chanh chua xem ra vô cùng chán ghét mình này tại thời khắc mấu chốt lại khá trọng nghĩa khí.

Nhưng bản thân căn bản không cần tới sự giúp đỡ của cô.

Lâm Hạo phất tay: “Không cần cầu cứu nữa đâu, tự tôi có cách”.

“Anh thì có thể có cách gì! Anh tưởng là nước sôi à, đó thế nhưng là Lafite năm 1982 đó!”

Giang Thiên Ngữ cắn đôi môi đỏ mọng, bực bội nói tiếp: “Không lẽ anh thực sự muốn nuốt xuống đống đồ ăn thừa đó?”

Lâm Hạo mỉm cười, ung dung ấn điện thoại của Giang Thiên Ngữ xuống, tiếp đó rút ra chiếc điện thoại Nokia cũ kĩ của mình.

“Chú Lý, giúp tôi lấy hai mươi chai Lafite 82 gửi đến Lộc Minh Hiên đi”.

Dứt lời anh trực tiếp cúp máy rồi vắt chéo hai chân dựa vào trên ghế, dõng dạc nói: “Làm xong rồi, cứ đợi đi”.

“Phụt!”

Giang Hạo Thiên thiếu chút phun ra ngụm rượu trong miệng mà ôm bụng cười ngả nghiêng: “Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, hai mươi chai Lafite 82, cả đời này của tôi cũng chưa từng thấy qua trận thế nào lớn như vậy”.

“Anh sẽ thấy nó nhanh thôi”.

Lâm Hạo lắc đầu, trên mặt lộ ra sự thoải mái: “Thiển cận cũng không cần xấu hổ, chỉ cần theo sau tôi học hỏi, tôi sẽ không cười nhạo anh đâu”.

Thấy Lâm Hạo còn dám vênh mặt dạy dỗ cậu cả nhà họ Giang, những người vây xem xung quanh đều phá lên cười.

Trong lòng đều nghĩ người này không phải là một kẻ ngốc đó chứ!

Một lát không lấy ra được ra hai mươi chai Lafite thì không biết sẽ phải hạ màn thế nào đây!

Nhất định phải khiến anh ta nuốt xuống toàn bộ đồ ăn thừa trong chiếc nồi lớn kia!

Giang Thiên Ngữ nhìn gương mặt thờ ơ này của Lâm Hạo thì thở dài chán chường.

Cô đã cố gắng hết sức để giúp đỡ anh, nhưng không biết làm sao, Lâm Hạo quả thực là không thuốc nào chữa nổi!

Khăng khăng muốn mất mặt trước mặt nhiều người như vậy không phải là tự mình chuốc khổ sao?

Xem ra phải suy nghĩ lại về mối hôn ước này rồi…

Lâm Hạo căn bản không để ý người khác nghĩ như thế nào, anh chỉ nhàn nhã vô tư vắt chéo chân, nhắm mắt thư giãn.

Mười phút sau sự kiên nhẫn của Giang Hạo Thiên cũng đã bị bào mòn: “Này, hai mươi chai Lafite của anh đâu? Nếu anh còn trì hoãn thêm thì nồi thập cẩm kia sẽ nguội mất đó”.

“Thế nào?”

Lâm Hạo khẽ híp một con mắt: “Cậu sợ mình không ăn quen đồ lạnh à?”

“Anh muốn chết à?”

Ánh mắt Giang Hạo Thiên đột nhiên lạnh xuống, hắn nổi điên đứng phắt dậy đập bàn một cái liền muốn ra tay.

“Tít tít!”

Lúc này từ ngoài cửa phòng ăn bỗng réo lên một trận rú còi.

Mọi người nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, chỉ thấy một chiếc xe bán tải cỡ lớn đậu ngay trước cửa.

Cốp xe bán tải được mở ra, hơn chục người đàn ông mặc vest liền nhanh nhẹn khiêng từng thùng rượu ra ngoài.

Chương 30: Vả mặt đến nhanh ghê

"Rượu mà những người đó đang vận chuyển không phải là Lafite đó chứ?"

"Không thể nào! Nhà ai mà dọn Lafite ra ngoài thành từng thùng từng thùng như vậy?"

"Cũng đúng, tôi còn tưởng rằng anh ta vừa gọi một cú đã đưa Lafite đến rồi ấy chứ..."

Một đám người bu đến bên cửa sổ, nhìn mấy người ăn mặc đồ tây chuyển rượu vào bàn tán.

Lâm Hạo nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, chậm rãi mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, cong môi khẽ cười.

"Chẳng qua chỉ là nhà hàng nhập kho thôi, có gì mà kinh ngạc chứ".

Giang Hạo Thiên khỉnh bỉ ra mặt, ngó đồng hồ rồi quay đầu nhìn Lâm Hạo cười khẩy: "Cũng đến giờ rồi nhưng cả cái bóng của Lafite mà tôi cũng chưa thấy đâu".

"Sốt ruột cái gì?"

Lâm Hạo bĩu môi, cầm muỗng quấy mớ hỗn độn trong nồi nói: "Nếu cậu không chờ nổi thì hay là ăn trước một miếng?"

Anh nói xong múc một muỗng đưa tới trước mặt Giang Hạo Thiên.

Giang Hạo Thiên hoảng sợ, lập tức ngửa đầu, né cái muỗng trong tay anh, mặt mày tức giận quát: "Bà mẹ nó, anh chán sống rồi đúng không!"

"Giờ ông đây sẽ khiến anh ăn hết đống cơm heo này!"

Giang Hạo Thiên tức điên, đập bàn đứng phắt dậy, hận không thể ấn đầu Lâm Hào vào đống cơm heo kia.

"Dừng tay!"

Một giọng nam trầm thấp mạnh mẽ vang lên từ sau đám đông.

Mọi người nghe vậy quay đầu lại thì thấy một người đàn ông để ria mép mặt mày hầm hầm bước tới: "Ai gây chuyện trong nhà hàng của tôi đó?"

Đó là ông chủ Lưu của Lộc Minh Hiên, nghe nói sau lưng ông ta là tập đoàn Hắc Thạch, không phải là người như Giang Hạo Thiên có thể đắc tội nổi.

Nhưng so với Lâm Hạo thì dù sao Giang Hạo Thiên cũng coi như là khách quý đã tiêu mấy trăm ngàn tệ ở Lộc Minh Hiên. Thế nên, theo Giang Hạo Thiên thì đương nhiên ông ta sẽ đứng về phía mình.

Giang Hạo Thiên nghĩ vậy không khỏi cười lạnh một tiếng: "Ông chủ Lưu, hôm nay tôi vừa mở chai Lafite 82 năm ở nhà hàng của ông, kết quả đã có người đến gây chuyện. Nếu các ông không cho tôi một câu trả lời thích hợp thì tôi không chắc sau này mình có còn đến đây ăn uống nữa không".

Mọi người xung quanh nghe thấy câu đó của Giang Hạo Thiên thì đều hít ngược một hơi, nhìn Lâm Hạo bằng ánh mắt đáng thương.

Một vị khách dùng Lafite 82 năm và một người khác vừa nhìn đã thấy là thằng nhà quê mới lên, ông ta sẽ giúp ai thì e rằng khỏi cần nghĩ cũng biết.

Nhưng ngay sau đó, ông chủ Lưu đã đi đến trước mặt Giang Hạo Thiên, mặt mày hầm hầm hỏi: "Cậu đang đe dọa tôi đó hả?"

Giang Hạo Thiên lập tức thay đổi sắc mặt: "Ông chủ Lưu, tôi..."

Không đợi hắn ta nói xong, ông chủ Lưu đã nhìn về phía chai Lafite trước mặt, cầm trong tay, hờ hững nói: "Ỷ mình dùng một chai Lafite đã muốn làm xằng làm bậy trong nhà hàng của tôi?"

Giang Hạo Thiên bị chất vấn như vậy trước mặt mọi người thì cả khuôn mặt đều đen kịt.

Trong lòng hắn ta chợt dấy lên một cơn giận, siết chặt nắm tay tức tối hỏi: "Vì một tên nhà quê một nghèo hai trắng đắc tội khách quý như tôi, ông có biết làm ăn không vậy?"

"Nhà quê?"

Ông chủ Lưu cười khẩy, nhìn Giang Hạo Thiên bằng ánh mắt đầy châm chọc và thương hại, cười lạnh lắc đầu rồi xoay người nhìn Lâm Hạo.

Khoảnh khắc đối mặt với Lâm Hạo, sống lưng vốn thắng thắn của ông chủ Lưu lập tức hơi cong, mặt mày kính cần, khiêm tốn nói: "Thưa cậu Lâm, tôi đã mang 20 chai Lafite mà cậu muốn đến rồi".

Ông ta vừa nói xong, hiện trường lập tức im phăng phắc.

"Tôi, tôi không nghe nhầm đó chứ?'

"20 chai Lafite và còn được ông chủ Lưu tự mình đưa đến!"

"Má ơi! Cái này, cái này, cái này..."

Mọi người còn vây xem đợi anh bị giễu cợt thoáng chốc ngây người, nhìn Lâm Hạo như nhìn thấy quỷ.

Một người rõ ràng là tên nhà quê, vậy mà vẫy tay cái đã 20 chai Lafite!

Đã thế còn khiến ông chủ Lưu kính cẩn với anh ta như vậy nữa!

Phải biết rằng, sau lưng ông chủ Lưu chính là tập đoàn Hắc Thạch đó!

Người bình thường hoàn toàn không thể lọt vào mắt ông ta!

Nhưng một nhân vật lợi hại như thế lại cung cung kính kính với một tên nhà quê!

Rốt cuộc thì tên nhà quê kia là ai!

Giờ phút này, những người ban đầu đã chế giễu Lâm Hạo lập tức chột dạ cúi đầu, âm thầm lo lắng không yên, sợ Lâm Hạo thù dai, đến kiếm chuyện với mình.

"Không, không! Không thể nào!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.