Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi

Chương 16-20




Chương 16: Khoản đầu tư năm mươi triệu

Giang Ánh Tuyết vô cùng tức giận: "Giờ bố tôi đã mất rồi, các người lại có ý định tấn công tập đoàn, tôi nói cho bác biết không đời nào!"

Giang Kiến Quân nhíu mày, rồi lập tức cười khẩy: "Các cô nếu đã là người của nhà họ Giang thì đương nhiên tập đoàn này cũng là của nhà họ Giang, lẽ nào các cô muốn quay lưng với tổ tông, tự tách riêng ra à?"

"Thân là bậc tiểu bối mà không biết tôn trọng trưởng bối, trực tiếp gọi thẳng tên họ, bố cô dạy cô thế đó à?"

"Bác!"

Giang Ánh Tuyết tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, Giang Kiến Quân này đã hoàn toàn đánh tráo khái niệm, nhưng cô lại không tiện tiếp tục đôi co.

Lâm Hạo đứng khoanh tay trước ngực bên cạnh, khẽ nhíu mày.

Mặc dù vừa nhìn là biết chị em Giang Ánh Tuyết bị người ta ức hiếp, nhưng Lâm Hạo lại không có ý định giúp đỡ.

Cặp chị em này tuy xinh đẹp nhưng chung quy lại chẳng có thân thiết với anh cho lắm, chỉ có duyên gặp mặt một lần thì được coi là thân quen gì chứ.

Huống chi chuyện riêng của nhà người ta cũng không đến lượt một người ngoài như anh nhúng tay vào.

Chỉ là anh cảm thấy có chút kỳ lạ, đối tượng kết hôn của anh Giang Thiên Ngữ nếu là chủ tịch tập đoàn Hoa Đô thì thân phận ở nhà họ Giang có lẽ cũng không thấp.

Theo lý mà nói với tình huống hiện tại cô nên xuất hiện mới đúng.

Lâm Hạo cắn cắn ngón tay, ánh mắt bất giác nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng nảy nở khỏe mạnh đó.

Không phải chứ.

Sao không thấy người đâu?

"Ánh Tuyết, đừng nóng vội".

Giang Thiên Ngữ vươn tay ra tóm lấy cánh tay của Giang Ánh Tuyết, kéo cô ra phía sau mình, sau đó bước lên một bước, đối diện nhìn thẳng vào Giang Kiến Quân nói: "Bác hai, e là khiến bác phải thất vọng rồi, hôm nay chúng tôi vừa mới có được khoản đầu tư năm mươi triệu của ngân hàng Hoa Dung".

Giang Kiến Quân nhướn mày sau đó kéo một người trẻ tuổi từ phía sau đi ra, cười nói: "Đương nhiên tôi biết, sở dĩ ngân hàng Hoa Dung đầu tư năm mươi triệu tệ chính là nhờ con trai tôi, Giang Hạo Thiên".

Dứt lời, bên cạnh Giang Kiến Quân xuất hiện một người thanh niên có mái tóc màu vàng nhạt thản nhiên mỉm cười, đẩy gọng kính bằng vàng lên rồi nói: "Vừa hay con có một người bạn làm quản lý sảnh ở ngân hàng Hoa Dung, chuyện nhỏ thôi không đáng nhắc tới".

Giang Hạo Thiên nở một nụ cười rất tự tin, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Giang Thiên Ngữ.

Hắn âm thầm hít sâu một hơi, gần như sắp không khống chế được vẻ cuồng nhiệt trong ánh mắt.

Đối với hắn mà nói bố của Giang Thiên Ngữ là con nuôi nhà họ Giang, giữa bọn họ căn bản không có quan hệ huyết thống nào, cho nên hắn đã ham muốn cô em họ này từ lâu rồi.

Một mỹ nữ đẹp tinh xảo như vậy nếu như đưa được lên giường thì sẽ là mỹ vị cỡ nào nhỉ?

Nghĩ đến đây, Giang Hạo Thiên lại không khỏi hưng phấn.

Giang Thiên Ngữ bị ánh mắt của hắn dán chặt vào đến nỗi cảm thấy không được tự nhiên, nhưng không biết lời đối phương nói rốt cuộc là thật hay giả.

Không phải trước đó cô chưa từng xin khoản đầu tư của ngân hàng Hoa Dung, nhưng cô đã đến mấy lần mà đối phương đều không thèm đếm xỉa gì đến cô.

Vậy mà giờ lại đột nhiên đầu tư năm mươi triệu tệ, Giang Thiên Ngữ quả thực có chút nghĩ không thông, cho nên sau khi Giang Hạo Thiên nói xong, cô chỉ đành cắn chặt răng không biết nên nói tiếp thế nào.

"A, đầu tư của tập đoàn Hoa Dung là do anh mang về à?"

Lúc này một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ bên cạnh lâng lâng truyền tới.

Mọi người nghe tiếng nói liền nhìn qua thì chỉ thấy Lâm Hạo đang khoanh tay trước ngực, vẻ mặt châm biếm dựa vào tường.

Giang Hạo Thiên thấy anh đứng phía sau Giang Thiên Ngữ thì lập tức nhíu mày, nhưng lại nghĩ người này không phải con nhà ông lớn nào nên bèn chế nhạo nói: "Sao hả? Không phải tôi thì lẽ nào là anh chắc?"

Hắn liếc nhìn Lâm Hạo từ trên xuống dưới mấy lần, vẻ mặt không hề che giấu sự chế giễu.

Lâm Hạo thản nhiên cười nói: "Không nói tới có phải tôi hay không, chỉ nói riêng về người bạn làm quản lý sảnh ở ngân hàng Hoa Dung đó của anh mà có tư cách quyết định đầu tư năm mười triệu tệ sao?"

Nhắc đến quản lý sảnh, trong đầu Lâm Hạo lập tức nhớ đến tay quản lý sảnh trong ngân hàng vô cùng khách sáo, đối đãi với anh như đại gia.

Lẽ nào là cùng một người?

Nụ cười của Giang Hạo Thiên tắt ngúm, lời nói mỉa mai ra tới gần cửa miệng thì lập tức nghẹn lại đến khó chịu.

Đúng vậy, chỉ là quản lý sảnh mà thôi, nói trắng ra thì chỉ là một nhân vật tép riu.

Đó là khoản đầu tư năm mươi triệu cơ mà.

"Thân phận của quản lý sảnh đương nhiên không đủ, nếu như không phải thấy con trai Hạo Thiên của tôi có năng lực thì bấy luận thế nào tập đoàn Hoa Dung cũng không thể bỏ ra năm mươi triệu được".

Chương 17: Bất lực

Giang Kiến Quân bĩu môi, quắc mắt nhìn Lâm Hạo: "Cậu là tên nhà quê từ đâu chui ra mà cũng đòi chúi mũi vào chuyện của nhà họ Giang chúng tôi?"

Lâm Hạo buông tay xuống nói: "Nếu không phải có hôn ước thì tôi cũng chẳng buồn quan tâm đến chuyện của nhà họ Giang các người".

"Hôn ước gì?"

Giang Kiến Quân sửng sốt.

"Hôn... hôn ước?"

Giang Ánh Tuyết nhất thời kinh ngạc, ngoáy tai nghi ngờ liệu có phải mình nghe nhầm hay không.

Giang Thiên Ngữ lại càng trợn tròn hai mắt, không dám tin nhìn Lâm Hạo.

Lẽ nào, tên khốn trước mặt đây chính là vị hôn phu mà cô chưa từng gặp mặt đó sao?

Không, không thể nào!

Giang Thiên Ngữ lắc lắc đầu, cô nhớ trước khi bố cô qua đời đã dặn dò cô, đối tượng hôn ước của cô là một thiếu gia tài phiệt phong độ ngời ngời, sao có thể là tên khốn thích bày trò này chứ?

Cô tự giễu mỉm cười, đi đến trước mặt Giang Kiến Quân nói: "Bác hai, nếu như khoản đầu tư là do Hạo Thiên mà có thì bác bảo anh ta đưa bằng chứng ra đây, hoặc là kêu giám đốc Lưu đích thân nói với tôi, bằng không tôi tuyệt đối không tin".

Mắt thấy Giang Thiên Ngữ không chịu nghe lời, Giang Kiến Quân lập tức phát hỏa: "Vớ vẩn! Không có một chút nào là lòng biết ơn, nhà họ Giang sao lại có thể sinh ra một đứa cháu bất hiếu như cô chứ!"

Hàng lông mi đen dài của Giang Thiên Ngữ khẽ chớp chớp, vẻ mặt cũng hơi có chút bực bội, nhưng vẫn hít sâu, hất tay nói: "Tôi vẫn còn hợp đồng cần xử lý, cứ như vậy đi".

Nói rồi Giang Thiên Ngữ quay người định bỏ đi.

"Đát đát".

Lúc này, lão thái quân mãi hồi lâu không lên tiếng của nhà họ Giang liền ra mặt, gõ cây gậy ba-toong đầu rồng trong tay xuống nền nhà.

"Bác hai cũng chỉ có lòng tốt, mặc dù cô là cháu gái nhưng cũng đừng nhỏ nhen như vậy, dù sao cũng là người một nhà".

Sắc mặt lão thái quân bình thản, ngữ khí chậm dãi nói.

"Người một nhà?"

Giang Ánh Tuyết đứng nghe bên cạnh lập tức nhíu mày: "Lúc ông ta cho người tới uy hiếp cháu thì có nghĩ rằng là người một nhà không..."

"Tuyết Nhi, được rồi".

Giang Thiên Ngữ xua tay ngăn cản Giang Ánh Tuyết tiếp tục nói.

Giang Ánh Tuyết tức tối hừ một tiếng, căm phẫn quay đầu đi.

Lão thái quân vẻ mặt có hơi giận: "Nói nhăng cuội cái gì, đều là người một nhà, bác hai có thể hại các cô sao?"

Giang Kiến Quân thấy lão thái quân nói đỡ cho mình thì không những chẳng hề có chút áy náy nào, ngược lại còn hất cằm nói: "Tôi một lòng một dạ vì tương lai của nhà họ Giang và sự phát triển của tập đoàn Hoa Đô, không ngờ các cô lại không biết điều như vậy".

Sắc mặt Giang Thiên Ngữ càng lúc càng trầm lại, thực sự không muốn tiếp tục dây dưa thêm nữa, dứt khoát bước đi.

"Cầm khoản đầu tư do Hạo Thiên mang về, không những không biết ơn lại còn trở mặt như vậy sao?"

Giang Kiến Quân càng nói càng hăng say: "Nói cái gì mà có hợp đồng phải xử lý, tôi thấy là do cô không nỡ nhả ra quyền lực trong tay, huống hồ chỗ hợp đồng vớ vẩn đó của cô thì có tác dụng gì? Có bản lĩnh cô hợp tác được với tập đoàn Hắc Thạch đi, tôi bảo đảm sẽ không nói thêm một lời nào".

Giang Thiên Ngữ dừng chân lại, cắn chặt răng.

"Bác biết rõ ràng Lý Đông của tập đoàn Hắc Thạch có mâu thuẫn với chị mà còn nói như vậy, bác cố ý chứ gì!"

Giang Ánh Tuyết không nhịn được nữa, trợn ngược mắt lên tức giận nói.

Lão thái quân ánh mắt tối đen, khẽ gõ gậy ba-toong xuống nền nhà, gật đầu nói: "Bác hai cô nói đúng, nhà họ Giang muốn có đường ra thì nhất định phải kết nối được với tập đoàn Hắc Thạch, cậu chủ Lý Đông nhà họ có quan hệ mật thiết với các cô, quả thực là một lợi thế không tệ".

"Như vậy đi, cho các cô một tuần để kết nối quan hệ với cậu chủ Lý, bằng không thì cứ giao tập đoàn Hoa Đô cho nhà bác hai đi".

Đối mặt với mệnh lệnh không dễ từ chối của lão thái quân, Giang Thiên Ngữ khẽ run lên.

Biết rõ Lý Đông có âm mưu bất chính với cô mà vẫn muốn đẩy cô xuống hố lửa.

Miệng thì luôn nói vì nhà họ Giang, nhưng căn bản chẳng có ai quan tâm đến suy nghĩ của cô.

Sống mũi Giang Thiên Ngữ cay cay, cảm giác toàn thân bất lực.

Chương 18: Tôi sẽ giúp cô

Sống mũi Giang Thiên Ngữ cay xè, cảm giác toàn thân bất lực.

Từ sau khi bố cô qua đời, người nhà họ Giang chỉ nghĩ đủ mọi cách để lợi dụng giá trị của cô, nhưng cô lại chỉ đành lực bất tòng tâm.

"Các người làm vậy là đang hãm hại chị tôi, tôi không đồng ý!"

Giang Ánh Tuyết đỡ Giang Thiên ngữ, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đến lượt cô lên tiếng à?"

Giang Kiến Quân cười nhạo nói: "Tuần sau là tiệc chúc thọ của lão thái quân, đến lúc đó nếu như không thấy cậu Lý tới thì các cô cứ chờ giao tập đoàn ra rồi rời khỏi nhà họ Giang đi!"

Giang Thiên Ngữ hít thật sâu, định tiếp tục lên tiếng thì một bàn tay kéo cô lại.

"Chỉ là Lý Đông thì không cần đến tuần sau, ngày mai tôi sẽ đưa hắn tới trước mặt các người".

Lâm Hạo kéo Giang Thiên Ngữ ra phía sau mình, khoanh tay bình thản nói.

"Chỉ là Lý Đông... ha ha ha..."

Giang Kiến Quân nghe xong không kiềm chế được mà cười phì một tiếng rồi cười ha hả với Giang Hạo Thiên.

"Tên quê mùa này, ai cho cậu dũng khí nói ra những lời này vậy?"

Giang Kiến Quân chỉ vào Lâm Hạo, không hề giấu diếm vẻ châm biếm: "Cậu mời được cậu chủ Lý tới đây thì tôi sẽ gọi cậu là bố ngay tại chỗ!"

Lâm Hạo nhếch mép cười, xua tay nói: "Mặc dù loại rác rưởi như ông không xứng đáng làm con trai tôi nhưng tôi cũng không ngại cho ông một cơ hội gọi tôi là bố".

Giang Kiến Quân lập tức đanh mặt lại, âm trầm nói: "Oắt con, làm người đừng có kiêu ngạo quá, nếu như hôm tiệc mừng thọ mà mày không mời được cậu chủ Lý tới thì cứ quỳ xuống dập đầu ba cái trước mặt mọi người cho tao".

"Sau đó bọn nó cũng phải giao tập đoàn Hoa Đô ra, từ nay về sau không được nhúng tay vào nữa!"

"Chốt vậy đi!".

Lâm Hạo tùy tiện gật đầu.

Dù sao anh cũng là ông chủ đứng đằng sau tập đoàn Hắc Thạch, đừng nói tới Lý Đông cho dù là bố của Lý Đông, hiện đang quản lý tập đoàn Hắc Thạch cũng có thể gọi tới ý chứ.

Giang Kiến Quân cười khẩy một cái rồi quay đầu tiến đến bên cạnh Giang Thiên Ngữ, ra vẻ thân thiết vỗ vai cô, hạ giọng nói: "Hôm nay không có gì bất ngờ nhỉ, sau này cô và em gái cô nên cẩn thận chút, bác hai lúc nào cũng quan tâm đến sự an nguy của hai cô đấy".

Nói rồi Giang Kiến Quân lại ra cái vẻ xót xa vỗ thêm hai cái nữa rồi mới quay người đưa đám người nhà họ Giang đi.

Sau khi Giang Kiến Quân đi khỏi, đôi vai Giang Thiên Ngữ run lên.

Đương nhiên cô hiểu sự uy hiếp trong câu nói của Giang Kiến Quân, chỉ là bất luận thế nào cũng không hiểu, vốn dĩ là người một nhà mà lại thật sự có thể kề dao vào cổ cô như vậy.

Lâm Hạo nhìn theo bóng lưng của Giang Kiến Quân hừ một tiếng, anh thật sự rất coi thường loại người chỉ biết chơi tiểu xảo như thế.

Sau đó quay đầu lại nói với Giang Thiên Ngữ: "Yên tâm đi, mặc dù cô có hơi ngang ngược vô lý nhưng ông già vừa nãy còn đáng ghét hơn, chuyện Lý Đông tôi sẽ giúp cô giải quyết".

Lâm Hạo vuốt tóc về sau, khóe miệng nở nụ cười vô cùng tự tin.

Trong mắt anh, Giang Thiên Ngữ hiện tại phải nên vô cùng cảm kích anh, không đến mức lấy thân báo đáp thì ít nhất cũng phải xin lỗi anh một câu.

Nhưng khi Giang Thiên Ngữ quay lại nhìn anh, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

"Thú vị lắm à?"

"Thú vị lắm à?"

Giọng nói của Giang Thiên Ngữ lạnh lùng: "Tôi vốn tưởng anh chỉ hơi khốn nạn chút thôi, nhưng không ngờ lại khốn nạn đến mức này".

"Hả? Không phải cô nhầm đó chứ, bọn họ vừa mới làm khó cô, tôi giúp cô xử lý thì tốt xấu gì cũng phải được câu cảm ơn chứ".

Lâm Hạo hoang mang, anh không phải đã nói sẽ giúp cô sao?

Sao đến một câu cảm ơn cũng không có, ngược lại còn mặt lạnh với anh như vậy?

"Ai bảo anh giúp đỡ?"

Giang Thiên Ngữ nhíu chặt mày lại: "Anh nói xem anh dựa vào cái gì để mời Lý Đông? Nếu như không mời đến được thì tập đoàn Hoa Đô sẽ phải đổi chủ, anh còn nói là đang giúp tôi sao?"

"Anh là gì của tôi, đựa vào đâu mà quyết định thay tôi?"

Lâm Hạo nhất thời trầm mặc, đứng trên lập trường của Giang Thiên Ngữ thì hành động vừa rồi của anh quả thực là quá kích động.

Huống hồ, Giang Thiên Ngữ không hề biết tới mối quan hệ giữa anh và tập đoàn Hắc Thạch.

"Thực ra tôi..."

Lâm Hạo đang muốn giải thích thì Giang Thiên Ngữ lại lạnh nhạt ngắt ngang: "Đừng nói nữa, tôi không muốn gặp lại anh nữa".

Nói rồi Giang Thiên Ngữ quay người bỏ đi.

Giang Ánh Tuyết nhìn chị gái rồi lại nhìn Lâm Hạo, bất đắc dĩ thở dài: "Lần này anh đúng là quá kích động rồi".

Chương 19: Gặp lại

Giang Ánh Tuyết lắc đầu, vội vàng bước theo Giang Thiên Ngữ rời đi.

Lâm Hạo đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng của Giang Thiên Ngữ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Thật ra chuyện này hoàn toàn không liên quan đến anh, nhưng vừa rồi không biết tại sao khi nhìn thấy Giang Kiến Quân bắt nạt chị em họ như vậy anh lại không chịu được.

"Có lẽ đây chính là đàn ông”.

Lâm Hạo khẽ thở dài, xoay người đi ra khỏi tập đoàn Hoa Đô.

Tạm gác chuyện hủy hôn sang một bên, nếu như bây giờ đã dính vào chuyện này rồi thì anh phải giải quyết trước đã.

Một lúc sau, Lâm Hạo đã đứng dưới tòa nhà của tập đoàn Hắc Thạch.

Nhìn tòa nhà tráng lệ trước mặt, không lâu sau sẽ trở thành tài sản của mình, anh có chút kích động.

Ông đây vất vả trên núi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng sắp vang danh rồi!

Lâm Hạo vừa định bước vào tòa nhà thì đột nhiên nghe sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Chị, chị thật sự muốn đến tìm tên khốn Lý Đông đó sao?"

Vẻ mặt Giang Ánh Tuyết cực kỳ không tình nguyện, bên cạnh cô ấy chính là Giang Thiên Ngữ.

Lâm Hạo hơi nhướng mày, không ngờ nhanh như vậy lại gặp lại nhau rồi.

Xem ra thân phận của mình không thể giấu được nữa...

"Lâm Hạo?"

Giang Ánh Tuyết vừa nhìn thấy Lâm Hạo ở cổng tòa nhà đã lập tức nhận ra.

Lâm Hạo cũng không có ý né tránh, anh gãi gãi đầu cười đi tới: "Hai người cũng tới rồi sao, vừa hay chúng ta cùng đi đi, tôi giúp hai người đi tìm Lý Đông”.

Nhưng Giang Thiên Ngữ hoàn toàn không nghe anh nói, chỉ lạnh lùng hỏi: "Anh lại theo dõi tôi?"

Cô còn nhớ trước đây trong khách sạn Thời Đại, Lâm Hạo cũng đã đi theo cô như vậy, thậm chí còn chạy vào phòng, không biết đã lấy trộm thứ gì.

Mặc dù sau đó người này đã cứu cô nhưng vẫn không thể che giấu được sự thật ăn cắp này.

"Ai theo dõi cô chứ?"

Nụ cười trên mặt Lâm Hạo lập tức biến mất: "Rõ ràng là tôi đến trước mà? Những chuyện cô hiểu lầm tôi không muốn giải thích thêm. Dù sao sự thật sẽ chứng minh tất cả, nhưng cô cũng đừng có quá đáng quá”.

Rõ ràng là có ý tốt, nhưng hết lần này đến lần khác bị xem như một kẻ lòng lang dạ thú, Lâm Hạo thật sự là nhịn không nổi nữa.

Dù anh có tốt tính đến đâu thì cũng có giới hạn của mình.

Giang Thiên Ngữ cười khẩy một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hạo mấy lần: "Anh cứ bám lấy chúng tôi như vậy không phải là muốn đòi tiền sao, cứ nói thẳng ra là được, cần gì phải giả vờ giả vịt?"

Sau đó Giang Thiên Ngữ lấy từ trong túi ra một xấp tiền giấy rồi nhét vào tay Lâm Hạo: "Đủ chưa? Cầm tiền cút đi, thành thật trở về quê mà làm ruộng. Cả đời này tôi không muốn gặp lại anh lần nào nữa”.

Nói xong, Giang Thiên Ngữ quay đầu bước thẳng vào tòa nhà của tập đoàn Hắc Thạch, không thèm nhìn Lâm Hạo môt cái.

Giang Ánh Tuyết nhìn Lâm Hạo, chớp mắt, sắc mặt có chút thất vọng: "Lâm Hạo, anh thực sự là người như vậy sao?"

"Tiểu Tuyết, đi thôi, đừng nói chuyện với tên rác rưởi như vậy”.

Giọng nói lạnh băng của Giang Thiên Ngữ truyền đến, Giang Ánh Tuyết vội vàng đáp lại, cô ấy nhìn Lâm Hạo thở dài, lắc đầu rời đi.

"Cái quái gì thế!"

Sau khi hai người rời đi, Lâm Hạo tức giận đến mức ném xấp tiền kia xuống đất: "Mẹ nó, có lòng tốt giúp đỡ không cảm ơn thì thôi đi, ông đây không thèm chơi với mấy người nữa!"

Sau khi phát tiết xong, Lâm Hạo lại nhặt tiền lên.

Anh phải trả lại số tiền này cho chủ cũ, nếu không anh thực sự sẽ trở thành một kẻ xấu xa tham tiền mất.

Sắc mặt Lâm Hạo u ám, anh nhặt tiền bỏ vào túi rồi bước vào tập đoàn Hắc Thạch.

Khi đến quầy lễ tân, Lâm Hạo liền nhìn thấy hai người Giang Thiên Ngữ đang bị chặn lại ở đó.

"Chúng tôi là người phụ trách của tập đoàn Hoa Đô, có chuyện quan trọng muốn tìm cậu chủ Lý”.

"Tôi mặc kệ cô là người của tập đoàn nào, cậu chủ Lý nói không gặp ai hết, mau đi đi!"

Cho dù Giang Thiên Ngữ có giải thích thế nào, thái độ của nhân viên bảo vệ vẫn rất tệ, nói gì cũng không cho cô lên lầu.

Lâm Hạo nhìn thấy nhưng anh không đi tới, vừa rồi Giang Thiên Ngữ đã đối xử với anh như vậy, nếu như bây giờ còn nhiệt tình đi tới, vậy thì chẳng khác nào kẻ ngốc.

"Xin chào. Tôi là giám đốc hành chính của tập đoàn Hắc Thạch. Xin hỏi anh có chuyện gì không?"

Một cô gái mặc đồng phục bước đến gần Lâm Hạo, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.

Lâm Hạo thu hồi ánh mắt, cười nói: "Tôi tìm Lý Tông Minh”.

Giám đốc hành chính hơi sửng sốt, cẩn thận nhìn Lâm Hạo một lượt, sau đó lại lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: "Xin lỗi, chủ tịch Lý đang họp, xin hỏi anh có hẹn trước không?"

Lâm Hạo lắc đầu.

Chương 20: Trả về chủ cũ

Lâm Hạo lắc đầu.

Giám đốc hành chính cố nén nụ cười: "Vậy thì không còn cách nào khác, lần sau mời anh hẹn trước rồi đến nhé”.

Lâm Hạo không quan tâm đến sự thay đổi nhỏ trong thái độ của giám đốc, chỉ nhẹ nhàng nói: "Nói với chủ tịch Lý của các người, tôi họ Lâm”.

"Lâm…"

Giám đốc vừa muốn nói dù có là Ngọc Hoàng thì cũng phải hẹn trước, nhưng đột nhiên suy nghĩ lập tức thay đổi, đồng tử giãn ra, thận trọng hỏi: "Anh là Lâm Hạo sao?"

Lâm Hạo khẽ gật đầu.

"Thực xin lỗi!"

Giám đốc lập tức lui về phía sau hai bước, cung kính cúi người chín mươi độ: "Thứ lỗi cho tôi, giám đốc Lý đã dặn dò trước, chỉ cần là anh Lâm thì lúc nào ông ấy cũng có thời gian, mời anh đi theo tôi!"

Nói xong, giám đốc vươn tay mời Lâm Hạo đi trước, hai người trực tiếp đi về phía thang máy của chủ tịch ở bên kia.

"Anh Lâm, đây là thang máy đi thẳng đến phòng làm việc của chủ tịch Lý”.

Giám đốc nhấn nút thang máy, lập tức đứng sang một bên, chờ Lâm Hạo đi lên.

Lâm Hạo gật đầu, quay sang nhìn Giang Thiên Ngữ đứng cách đó không xa vẫn đang cố gắng tìm cách lên lầu.

Nhưng anh chỉ nhìn liếc qua một cái rồi dời ánh mắt đi, bước vào thang máy của chủ tịch.

"Ting”.

Tiếng thang máy của chủ tịch khởi động vang vọng khắp đại sảnh.

Giang Ánh Tuyết quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy khoảnh khắc thang máy đóng lại.

"Chị, người đó là Lâm Hạo sao?"

Cô ấy chỉ vào phía thang máy chủ tịch đang đóng, trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Giang Thiên Ngữ liếc nhìn một cái rồi bĩu môi: "Sao có thể chứ? Đó là thang máy của chủ tịch, chỉ có những người phụ trách tập đoàn Hắc Thạch hoặc những nhân vật quan trọng hàng đầu mới có thể sử dụng”.

Nói xong, Giang Thiên Ngữ không quan tâm đến chuyện này nữa, tiếp tục quay đầu tranh chấp với nhân viên bảo vệ.

"Cũng đúng…"

Giang Ánh Tuyết lẩm bẩm một mình, cô ấy cắn cắn môi, lại liếc nhìn về phía thang máy của chủ tịch.

Cô ấy không biết vừa rồi có phải là Lâm Hạo hay không, chỉ là cảm thấy có hơi giống, nhưng Lâm Hạo trông thế nào cũng không giống một người có tư cách đi thang máy của chủ tịch tập đoàn Hắc Thạch.

"Ting”.

Thang máy lên đến tầng cao nhất, đó là phòng làm việc của Lý Tông Minh, người đứng đầu Tập đoàn Hắc Thạch.

Toàn bộ tầng này đều là phòng làm việc của chủ tịch, còn gian phòng của Lý Tông Minh nằm ở cuối tầng này.

Giám đốc dẫn Lâm Hạo đi tới một cánh cửa được làm từ gỗ tử đàn, nhẹ nhàng gõ cửa: "Chủ tịch Lý, anh Lâm Hạo đến rồi”.

"Mời vào”.

Một giọng nam trung niên ôn hòa vang lên sau cánh cửa.

Nghe giọng nói này, Lâm Hạo cảm thấy đối phương không được nhiệt tình cho lắm, lẽ nào không hoan nghênh mình sao?

"Anh Lâm, mời vào”.

Giám đốc hành chính nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó tránh sang một bên, hướng về phía Lâm Hạo khẽ khom người: "Tôi chỉ đưa anh đến đây thôi”.

"Cảm ơn”.

Lâm Hạo gật đầu, nhìn bóng lưng giám đốc rời đi, đi vào phòng làm việc.

Vừa nhìn vào, Lâm Hạo đã cảm thấy phòng làm việc cực kỳ xa hoa, diện tích ít nhất cũng ba trăm mét vuông, toàn bộ đều trang trí bằng gỗ nguyên khối, xung quanh bày trí các loại đồ trang trí đắt giá.

Với tầm nhìn của Lâm Hạo, lướt thoáng qua anh cũng có thể nhìn ra những đồ trang trí này nhất định có giá trị rất lớn, chỉ e là riêng căn phòng này thôi cũng đủ để mua cả tập đoàn Hoa Đô rồi!

Ở giữa văn phòng, có một chiếc bàn làm việc bằng gỗ sưa, được điêu khắc rất tỉ mỉ.

Phía sau bàn làm việc, trên bức tường có một ô cửa sổ lớn sát sàn, góc nhìn đủ để chiêm ngưỡng cảnh đẹp của cả Giang Thành.

Trước cửa sổ sát sàn, một bóng người cao lớn đứng quay lưng về phía Lâm Hạo.

Lâm Hạo thăm dò tiến lên một bước, đối phương không có phản ứng gì.

Ngay khi anh đang cảm thấy kỳ lạ thì đột nhiên phát hiện ra vai của người đàn ông đang run nhẹ.

"Là chú Lý ạ?"

Khi Lâm Hạo nói ra những lời đó, anh thấy rõ cơ thể của người đàn ông này đột nhiên run lên.

"Cậu…cậu chủ!"

Lý Tông Minh đột ngột quay lại, nhìn bóng dáng đã nhiều năm không gặp, nước mắt ông ấy đã rơi lúc nào không hay.

"Hai mươi năm, tôi đã đợi suốt hai mươi năm, cuối cùng cậu chủ cũng trở lại rồi!"

Lý Tông Minh bước nhanh đến trước mặt Lâm Hạo, hai chân sắp khuỵu như muốn quỳ xuống.

Lâm Hạo thấy vậy vội vàng đỡ dậy: "Chú Lý, không cần khách sáo như vậy, sau khi bố mẹ cháu qua đời, chú là người thân duy nhất của cháu”.

Lý Tông Minh ôm chặt cánh tay Lâm Hạo, nước mắt lưng tròng: "Sau khi lão gia và phu nhân ra đi, giao tập đoàn Hắc Thạch cho tôi, tôi thay cậu chủ trông giữ hai mươi năm, bây giờ cuối cùng cũng có thể trả về chủ cũ rồi”.

Lâm Hạo cười lắc đầu: "Cháu không phải người hiểu chuyện làm ăn, bây giờ để cháu tiếp quản, lỡ như phá hủy hết tâm huyết của bố mẹ cháu và chú Lý bao năm vất vả gây dựng nên, vậy thì đáng tiếc quá, cho nên tập đoàn Hắc Thạch vẫn là nên để chú Lý chống đỡ thì hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.