Chương 11: Hủy bỏ hôn ước
Lâm Hạo không muốn lấy một bà "Lý Nhị Nương" làm vợ đâu.
Anh tìm lục trong túi quần áo, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Giấy hôn thú đâu rồi?"
Lẽ nào lúc đang thay quần áo trong phòng khách sạn bị rớt rồi?
Không có giấy hôn thú, lỡ như nhà họ Giang không chịu hủy bỏ hôn ước thì sao!
"Không được, mình phải trở lại căn phòng đó ở khách sạn Thời Đại tìm giấy hôn thú mới được”.
Lâm Hạo đột nhiên lao đi như tên bắn, chạy tới ven đường muốn chặn một chiếc taxi.
Lúc này, Giang Thiên Ngữ đang lái chiếc BMW ra khỏi bãi đậu xe.
Lâm Hạo đột nhiên từ bên đường lao ra, Giang Thiên Ngữ không tránh kịp, đầu xe như sắp đâm trúng người anh!
Thấy chiếc xe BMW sắp đâm vào mình, ánh mắt Lâm Hạo đông cứng, thân thể đang chạy về phía trước đột nhiên dừng lại, nghiêng người né vào một nơi an toàn.
"Két!"
Giang Thiên Ngữ đạp phanh gấp, lốp xe BMW để lại vài vết hằn dài trên mặt đất.
"Có biết lái xe không thế?"
Lâm Hạo phủi bụi trên người, lẩm bẩm nói.
Câu nói này khiến Giang Thiên Ngữ vừa xuống xe đang định kiểm tra tình hình đột nhiên cảm thấy bất mãn, cô cau mày lạnh lùng nói: "Bây giờ khắp nơi đều có camera, nếu anh dám ăn vạ, tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát”.
"Ai ăn vạ?"
Lâm Hạo không vui nhíu mày: "Rõ ràng cô là ngươi suýt chút nữa đâm phải tôi, không xin lỗi thì thôi đi, còn ghê gớm như vậy”.
"Thực sự còn ngang ngược hơn Lý Nhị Nương ở đầu thôn đông chúng tôi”.
Anh nhìn Giang Thiên Ngữ từ trên xuống dưới, sau đó bĩu môi, rõ ràng xinh đẹp như vậy, so với Giang Ánh Tuyết cũng không kém, nhưng đáng tiếc tính cách quá tệ.
Nếu một người phụ nữ như vậy là vị hôn thê của mình thì e là sau này bản thân sẽ sầu mà chết mất.
Giang Thiên Ngữ cau mày, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Lúc này, trong mắt cô, cách Lâm Hạo nhìn cô từ trên xuống dưới không khác gì một tên lưu manh đầu đường xó chợ.
Còn so sánh cô với Lý Nhị Nương trong thôn...
Thực sự là quá mức quá đáng!
Giang Thiên Ngữ không thể tưởng tượng được nếu người đàn ông mà gia đình sắp xếp cho cô kết hôn cũng xấu xa tồi tệ như vậy thì sẽ kinh khủng đến mức nào!
Cô lắc đầu, quay trở lại xe, thắt dây an toàn và chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại”.
Lâm Hạo trợn mắt, đi tới cửa xe: "Đụng người ta không xin lỗi thì thôi, tôi có việc gấp muốn đi đến một nơi, cô cho tôi đi nhờ một chuyến được chứ?"
Nếu như đi nhờ xe thuận đường, ít nhất cũng có thể tiết kiệm được một vài đồng tiền xe.
Lâm Hạo vui như hoa nở, vươn tay định mở cửa xe.
"Cạch".
Tay cầm kêu lên một tiếng, nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích.
Giang Thiên Ngữ đã hoàn toàn mất kiên nhẫn với Lâm Hạo, cô không thích Lâm Hạo, trực tiếp khóa cửa xe, đạp ga lao đi.
Cô còn phải nhanh đến khách sạn Thời Đại, gặp người đàn ông có hôn ước với mình, làm gì có thời gian lãng phí với một tên lưu manh ở đây?
Nhìn chiếc BMW vội vã rời đi, Lâm Hạo ngây người tại chỗ, vẫn duy trì tư thế kéo tay nắm cửa.
"Hừ!"
Thật lâu sau Lâm Hạo mới tức giận nhổ nước bọt: "Đồ đàn bà độc ác, ai mà cưới phải cô thì đúng là xui xẻo tám đời!"
Sau khi chửi bới xong, Lâm Hạo không còn cách nào khác chỉ đành đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, đau xót tiêu tốn số tiền khổng lồ mười tệ, quay lại khách sạn Thời Đại.
Đi dọc hành lang khách sạn, Lâm Hạo thấp giọng lẩm bẩm: "Trong thẻ đột nhiên có mấy chục tỷ, công ty lớn nhất Giang Thành lại là của mình, sao lại giống như đang mơ vậy nhỉ?"
Anh giơ tay ra tự nhéo bản thân một cái, lập tức cảm nhận được cơn đau, sau đó lại thầm thở dài: “Đáng tiếc vị hôn thê của mình không như ý muốn, nhưng nếu trông không già như vậy thì cho dù là người phụ nữ đanh đá lúc nãy mình cũng sẽ miễn cưỡng chấp nhận”.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, nhìn thấy "Lý Nhị Nương” trong phòng làm việc, Lâm Hạo không khỏi rùng mình.
"Phải nhanh chóng tìm thấy giấy hôn thú, hủy bỏ hôn ước càng sớm càng tốt!"
Trong khi Lâm Hạo đang kiên định với quyết tâm của mình thì lúc này anh cũng đã đi đến trước cửa một căn phòng.
Đây chính là căn phòng mà bản thân đã gặp Giang Ánh Tuyết trước đó, bởi vì khách sạn đang sửa chữa tường nên không đóng kín cửa được.
Lâm Hạo đang muốn mở cửa thì điện thoại đột nhiên vang lên.
"Alo, Lâm Hạo, anh đang ở đâu?"
Chương 12: Hiểu lầm
Giọng nói của Giang Ánh Tuyết từ điện thoại truyền đến, cô ấy thở hổn hển, giọng điệu có chút lo lắng.
Lâm Hạo nhớ lại vừa rồi mình không chào hỏi gì đã chạy đi rồi, quả thực có hơi mất lịch sự, nên anh liền hắng giọng cười đáp: "Thực xin lỗi, vừa nãy đột nhiên tôi có việc gấp nên tạm thời quay lại khách sạn Thời Đại lấy đồ, lần sau...”
Lâm Hạo còn chưa nói xong, Giang Ánh Tuyết đã vội vàng cắt ngang: "Anh đến khách sạn Thời Đại rồi?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Lâm Hạo nghi hoặc gãi gãi đầu, không phải chỉ đi ra ngoài một chút thôi sao, có cần phải phản ứng mạnh như vậy không?
"Anh ở yên đấy, nhất định đừng trở lại căn phòng lúc trước, tôi sẽ lập tức tới đó!"
Sau khi Giang Ánh Tuyết nói xong, cô ấy vội vàng cúp điện thoại.
Nghe thấy âm thanh tút tút tút từ điện thoại, Lâm Hạo càng thêm khó hiểu.
Rốt cuộc có chuyện gì thế?
Chẳng lẽ trong phòng có gì mờ ám?
Càng như vậy, trong lòng Lâm Hạo càng tò mò.
Anh vừa đưa tay muốn đẩy cửa thì cánh cửa đột nhiên cót két mở ra.
Một khuôn mặt từ từ xuất hiện, dung mạo tuyệt đẹp khiến Lâm Hạo nhìn đến ngẩn ngơ.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại và nhìn rõ diện mạo của nhau, cả hai người đều đồng thanh kêu lên.
"Là anh!"
"Sao cô lại ở đây!"
Lâm Hạo nhìn chằm chằm khuôn mặt nơi khe cửa.
Đây chẳng phải là người phụ nữ ngang ngược vừa lái BMW suýt chút nữa đâm phải anh sao!
Lâm Hạo sửng sốt, lập tức lui về phía sau hai bước, liếc mắt nhìn tấm biển trên tường: "Đâu có nhầm phòng".
Anh gãi đầu, ngây người nhìn Giang Thiên Ngữ.
Lúc nãy người phụ nữ ngang ngược này vội vã lái xe rời đi là vì đến đây sao?
Sao cô ta lại xuất hiện trong căn phòng này?
Lẽ nào…
Lâm Hạo còn chưa kịp suy nghĩ, Giang Thiên Ngữ đã lạnh lùng nói: "Anh ăn vạ thì thôi đi, bây giờ còn theo dõi tôi?"
Lâm Hạo lập tức không vui: "Ai theo dõi cô chứ, tôi tới đây tìm đồ”.
Nói đến đó, Lâm Hạo đẩy cửa ra, bất chấp sự ngăn cản của Giang Thiên Ngữ mà lao vào phòng .
"Anh!"
Giang Thiên Ngữ chưa từng thấy người đàn ông nào mặt dày vô sỉ như vậy, xông vào phòng của phụ nữ chẳng kiêng nể gì cả, quả thực là quá mức càn rỡ!
Lâm Hạo cũng không để ý lắm, hai ba bước đã đi vào nhà vệ sinh lúc nãy thay quần áo, quả nhiên tìm được giấy hôn thú bị bỏ lại chỗ áo choàng tắm.
"Phù, may quá, tìm thấy rồi”.
Lâm Hạo vỗ ngực thở phào, vội vàng đem giấy hôn thú nhét vào trong túi, đúng lúc này bỗng nhiên lại bị một bàn tay nắm lấy bả vai.
Giang Thiên Ngữ kéo Lâm Hạo qua, lạnh lùng nói: "Anh lấy trộm đồ gì rồi, mau đưa ra đây!"
"Ai trộm đồ chứ?"
Lâm Hạo đột nhiên cảm thấy khó hiểu: "Tôi chỉ lấy lại đồ của mình thôi”.
"Nói nhăng nói cuội!"
Giang Thiên Ngữ tức giận mắng: "Đây không phải là phòng của anh, sao lại có đồ của anh được”.
"Anh nhất định là trộm đồ gì rồi, ăn vạ thì thôi đi, còn làm nên loại chuyện bẩn thỉu như vậy, bây giờ tôi sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát!"
Giang Thiên Ngữ mặc kệ Lâm Hạo nói gì, một mực kéo anh đi ra ngoài cửa.
"Chị hai à, tôi thật sự không trộm gì hết...”
Lâm Hạo không thể giải thích rõ ràng, cũng không thể động tay động chân với Giang Thiên Ngữ, chỉ có thể mặc đối phương kéo anh ra khỏi phòng.
Tiếng động ồn ào lập tức thu hút rất nhiều người vây xem, bọn họ bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ Lâm Hạo.
"Ăn mặc quê mùa thế kia, còn đi ăn trộm nữa chứ!"
"Loại rác rưởi của xã hội này nên bị nhốt trong tù cả đời”.
“...”
Càng ngày càng có nhiều người tụ tập xung quanh, vỗ tay khen ngợi hành động chính nghĩa của Giang Thiên Ngữ và dè bỉu coi thường Lâm Hạo.
Giang Thiên Ngữ vừa kéo Lâm Hạo đi vừa hừ nhẹ: "Nhiều người vây quanh như vậy, anh đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn, hôm nay tôi sẽ vì dân trừ hại!"
"Nhường đường, nhường đường...”
Đột nhiên, một gã đàn ông cường tráng cao khoảng mét tám chen ra khỏi đám đông, đi thẳng về phía Giang Thiên Ngữ.
Gã đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, không thấy rõ mặt, khoác một chiếc áo gió, một tay đút túi quần, bước đi vội vàng.
Giang Thiên Ngữ vẫn đang luyên thuyên mấy lời cảnh cáo, nhưng Lâm Hạo hoàn toàn không nghe, lúc này anh chỉ cảm thấy có gì đó rất không ổn.
Đúng lúc Lâm Hạo định lên tiếng thì gã đàn ông cường tráng đó đã đến trước mặt Giang Thiên Ngữ.
"Đi chết đi!"
Đột nhiên, một tia sáng lạnh xẹt qua!
Gã đàn ông đó cầm một con dao găm trong tay, đâm về phía ngực Giang Thiên Ngữ một cách tàn bạo!
Chương 13: Ám sát
Gã đàn ông đó công kích quá đột ngột, đợi mọi người kịp phản ứng thì con dao găm đã đâm tới trước ngực Giang Thiên Ngữ!
Giang Thiên Ngữ nhìn lưỡi dao găm sáng chói trước mắt, tim như muốn ngừng đập.
Đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không biết né tránh như thế nào, chỉ có thể sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại.
"Bộp!"
Một âm thanh vang vọng, toàn thân Giang Thiên Ngữ run lên, nhưng đợi một lúc lâu sau vẫn không cảm thấy đau đớn gì.
Cô hít một hơi thật sâu, vừa mở mắt ra đã thấy tên đáng ghét đó đang đứng chắn trước mặt, giúp cô hất bay con dao găm của gã đàn ông kia.
"Này, người thành phố các người đều to gan như vậy sao? Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám dùng dao. Nếu không có người nhìn thấy, chẳng lẽ còn định vác súng ba dô ca tới luôn à?"
Lâm Hạo cau mày, lạnh lùng nhìn gã đàn ông trước mặt.
Anh sớm đã cảm nhận được gã này khí thế hung hãn, vì vậy vào thời điểm khi con dao găm chuẩn bị đâm Giang Thiên Ngữ, anh đã trực tiếp vung lòng bàn tay ra.
"Này nhóc, mau cút khỏi đây, nếu không mày cũng sẽ chết chung đấy”.
Sắc mặt gã u ám, giọng điệu lạnh băng.
Vốn dĩ gã sắp thành công rồi, nhưng không ngờ lại bị tên nhà quê này chặn lại lúc nào không hay.
Lâm Hạo nghe vậy thì đột nhiên bật cười: "Nếu tao không cút thì sao?"
"Không cút?"
Ánh mắt gã trở nên lạnh lùng: "Vậy thì đi chết đi”.
"Xoẹt!"
Hành động cực kỳ dứt khoát, gã đàn ông cường tráng vừa dứt lời liền xoay ngược dao găm, dùng mũi dao hung hăng đâm vào tim của Lâm Hạo!
Con dao này không chút do dự, chính là muốn lấy mạng người!
Mí mắt Lâm Hạo giật một cái, lập tức nhận ra đây chắc chắn không phải hạng lưu manh bình thường, ra tay quyết đoán tàn nhẫn như vậy, chín phần mười là bọn liều mạng!
"Cẩn thận!"
Giang Thiên Ngữ mở to mắt, ngừng thở.
Mặc dù cô có ấn tượng không tốt với Lâm Hạo, nhưng dù sao người đàn ông này cũng vừa mới cứu cô, lúc này thấy Lâm Hạo đang gặp nguy hiểm, trái tim cô như treo trên cành cây.
"Ha, chỉ với tốc độ này?"
Là người sắp bị dao găm đâm tới nơi, nhưng biểu cảm của Lâm Hạo lại thoải mái hơn bất kỳ người nào ở đây.
Anh hờ hững nhếch khóe miệng, sau đó ánh mắt kiên định, hai tay đột nhiên lao ra, chộp lấy cổ tay gã đàn ông đang cầm dao găm.
"Răng rắc!"
Lâm Hạo chỉ dùng sức một chút đã nghe thấy tiếng xương gãy giòn vang.
Gã đàn ông đó hét lên, con dao găm trong tay gã rơi xuống đất cái keng.
"Không có bản lĩnh xuất chúng mà cũng học đòi làm sát thủ? Mày xem phim nhiều quá rồi phải không”.
Sức mạnh trong tay Lâm Hạo càng ngày càng lớn, gã đàn ông đó mồ hôi đầm đìa, phịch một tiếng khuỵu xuống, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Gã chỉ cảm thấy cổ tay mình giống như bị một con mãnh thú kẹp chặt, không có khả năng phản kháng.
Bản thân gã là một võ sĩ quyền anh trong thế giới ngầm, có rất ít đối thủ mạnh hơn gã, nhưng lúc này đối mặt với Lâm Hạo, gã lại cảm thấy mình giống như một con mèo con ngoan ngoãn trước một con hổ.
Thấy đối phương không chống cự nữa, Lâm Hạo mới vung tay, ném gã vào góc tường như ném rác.
"Anh không sao chứ?"
Giang Thiên Ngữ lập tức đến gần quan tâm hỏi Lâm Hạo, ánh mắt quét một lượt trên người anh kiểm tra, sợ anh bị thương ở đâu đó.
Lâm Hạo lắc đầu, bất lực nói: "Chị hai à, cô đắc tội ai thế, giữa ban ngày ban mặt đông người thế này muốn giết cô, phải thù hằn đến mức nào chứ?"
"Hả?"
Giang Thiên Ngữ cũng hơi choáng váng, cô vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc vừa rồi, chỉ có thể ngây người nhìn chằm chằm Lâm Hạo.
Mí mắt Lâm Hạo đột nhiên giật giật, trong đầu hiện lên một cái tên.
Lý Đông?
Không phải chứ…
Chỉ đánh hắn một trận, không đến mức phải sống chết tới cùng chứ...
"Chị, chị không sao chứ!"
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, Lâm Hạo quay đầu lại nhìn, là Giang Ánh Tuyết đang từ trong đám đông chen ra.
Cô ấy vội vàng chạy đến bên cạnh Giang Thiên Ngữ, lo lắng hỏi xem chị mình có bị thương không.
"Chị?"
Lâm Hạo cau mày.
Hai người này vậy mà lại là chị em?
Chẳng trách Lâm Hạo luôn cảm thấy có chút quen thuộc.
Nếu như có thể lấy một trong hai người chị em xinh đẹp này làm vợ, hẳn là chuyện tốt mà không biết bao nhiêu người có nằm mơ cũng không mơ thấy được.
Lâm Hạo lại bất giác nghĩ đến "vị hôn thê Lý Nhị Nương" mà anh nhìn thấy trong phòng làm việc...
Haiz!
Sao số tôi lại khổ thế này!
Chương 14: Không truy cứu nữa
Sao số tôi khổ thế này!
Trong lòng Lâm Hạo thầm ca thán, lúc này Giang Ánh Tuyết cũng chú ý tới anh: “Lâm Hạo? Hai người từng gặp nhau rồi à?”
“Ừ”.
Tâm trạng Lâm Hạo vốn đã không tốt, bị Giang Ánh Tuyết hỏi một câu này lại nhớ tới vừa rồi suýt bị đụng phải, còn bị đối xử như một tên trộm trong lòng liền tràn ngập uất nghẹn.
Giang Ánh Tuyết cũng biết bây giờ không phải là lúc để nói những chuyện này, cô bước tới đạp lên người đàn ông vạm vỡ đang thở hổn hển ở trong góc tường, gằn giọng hỏi: “Ai cử anh tới đây, có mục đích gì?”
“Mọi người đều nói chị em nhà họ Giang xinh đẹp tựa thiên tiên, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ là hồng nhan bạc mệnh, các người không sống được thêm mấy ngày nữa đâu”.
Tên đàn ông cường tráng nằm ngửa trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào Giang Ánh Tuyết, lạnh lùng cười dung tục: “Nghe nói các người còn chưa được nếm thử mùi vị đàn ông, không bằng trong ngày cuối cùng này để tôi đây tới dạy dỗ…”
"Bùm!"
Tên đàn ông còn chưa dứt lời, Lâm Hạo đã tiến lên tung một cước vào bụng hắn khiến hắn tức khắc co quắp thành hình con tôm, sắc mặt cũng tái xanh vì đau đớn.
“Tao còn chưa có cơ hội dạy đây, chỉ dựa vào dáng vẻ như gà rù này của mày cũng muốn chiếm hời?”
Lâm Hạo càng nghĩ về ‘Lý Nhị Nương’ càng buồn bực, đang cáu tiết không có chỗ trút giận liền tiến lên đá vào người tên đàn ông một phát nữa: “Mày được tính là loại cóc ghẻ nào?”
Tên đàn ông cảm thấy bản thân như sắp vỡ vụn, hắn há miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Giang Thiên Ngữ vội vã tiến lên giữ chặt lấy Lâm Hạo, khuyên nhủ: “Được rồi đừng đánh nữa”.
Sau khi kéo ra Lâm Hạo, Giang Thiên Ngữ rủ mi nhìn xuống tên đàn ông trước mặt, phong thái lạnh lùng của một chủ tịch trong nháy mắt dâng cao, giọng điệu cô lạnh băng: “Tôi khuyên anh vẫn nên thành thật khai báo đi, rốt cuộc là kẻ nào đã cử anh tới đây, nếu không thì anh ấy đánh anh thế nào, tôi cũng sẽ không can thiệp nữa”.
Cả người tên đàn ông run rẩy, nhìn Giang Thiên Ngữ đằng sau Lâm Hạo vẫn bừng bừng lửa giận kia, cánh môi run cầm cập đáp: “Tôi, tôi nói, là người của nhà họ Giang mấy người kêu tôi tới…”
“Nhà họ Giang?”
Giang Thiên Ngữ rùng mình.
Làm thế nào người nhà của bản thân lại phái sát thủ tới đối phó với cô đây?
Nếu là đối thủ cạnh tranh, Giang Thiên Ngữ còn có thể hiểu được, nhưng kẻ nổi lòng tiêu diệt cô lại là cái được gọi là người thân!
“Nhất định là mấy người bên bác hai!”
Giang Ánh Tuyết đứng ở bên cạnh vừa nghiến chặt răng ngà, vừa siết chặt nắm đấm nhỏ non nớt: “Mấy người bác hai sớm đã thèm muốn công ty, chỉ là em làm thế nào cũng không ngờ tới họ lại ác độc như vậy!”
Giang Thiên Ngữ hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người với nụ cười đắng chát: “Tiểu Tuyết, không thể nói bừa những chuyện không có chứng cứ, bác hai bọn họ cho dù nhòm ngó tới công ty cũng chưa chắc có thể làm ra loại chuyện này”.
Đúng lúc này, điện thoại của Giang Ánh Tuyết bỗng nhiên đổ chuông, nhìn tên hiển thị, gương mặt cô lập tức trở nên âm trầm: “Là bác hai”.
Giang Thiên Ngữ xoa thái dương, cô rất khó tiếp nhận chuyện người thân đâm sau lưng mình, nhưng cũng không thể khẳng định lời tên đàn ông kia nhất định là thật, xem ra phải trực tiếp đối chất rõ ràng.
“Nghe đi”.
Sau khi nhận được câu trả lời của Giang Thiên Ngữ, Giang Ánh Tuyết mới ấn nút nghe nhưng không mở lời trước.
“Alo, Ánh Tuyết à, chúng ta tới công ty rồi, bà cố cũng có mặt, cô mau tới đây đi còn có chuyện quan trọng cần thương lượng đó”.
Giang Ánh Tuyết nghe xong cũng không đáp một lời mà trực tiếp cúp máy, ngoảnh đầu nhìn hướng Giang Thiên Ngữ.
“Đi thôi, xem xem bọn họ muốn làm gì”.
Giang Thiên Ngữ lại thở dài, vừa nhấc gót định rời đi thì đột nhiên nhớ tới bên cạnh vẫn còn một người.
Cô nhìn Lâm Hạo nói: “Cảm ơn anh vừa rồi đã cứu tôi, tôi sẽ không truy cứu chuyện làm vỡ đồ sứ và trộm đồ nữa, anh đi đi”.
Khóe miệng Lâm Hạo giật giật: “Ai trộm đồ? Tôi chỉ là thu hồi lại đồ của mình có được hay không?”
Tâm trạng vốn đã tồi tệ nay lại càng nát bét!
Vốn dĩ sau khi biết người phụ nữ chanh chua này là chị em với Giang Ánh Tuyết thì ấn tượng về cô còn hơi thay đổi, hiện tại xem ra vẫn chỉ là một người phụ nữ đanh đá không nói lý!
Giang Thiên Ngữ khẽ cau mày: "Tôi đã nói là tôi sẽ không truy cứu nữa, cho dù anh trộm thứ gì cũng đều có thể mang đi, hà tất phải náo loạn tới khó coi như vậy?”
Cô đối với Lâm Hạo vốn đã có ấn tượng rất không tốt, vừa rồi chỉ là có chút chuyển biến nhưng xem ra hiện tại quả nhiên anh vẫn là một tên khốn không có tố chất!
Nhưng cô hiện tại không có thời gian tranh cãi với Lâm Hạo, chỉ thất vọng lắc đầu xoay người rời đi.
Chương 15: Xác nhận
“Không nói rõ ràng không cho phép rời đi!"
Lâm Hạo lập tức không nén nổi bực tức nữa mà tiến lên một phát tóm chặt cánh tay của Giang Thiên Ngữ: “Tôi nói rồi tôi không trộm đồ cũng không đụng vỡ gốm sứ, cô cái người này sao lại vô lý như vậy?"
Bầu không khí giương cung bạt kiếm khiến Giang Ánh Tuyết đứng ở một bên nhìn tới chết lặng.
Cô vốn tưởng rằng hai người này là đối tượng đính hôn của nhau nhưng hiện tại xem ra dường như không giống cho lắm.
Giang Ánh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên khuyên can: “Đừng tranh cãi nữa, hay là chúng ta cùng nhau trở về công ty, có chuyện gì lại nói sau”.
Giang Thiên Ngữ hừ lạnh một tiếng quay đầu sang một bên, lấp đầy tâm trí cô bây giờ đều là việc đâm sau lưng, nào còn thời gian để lãng phí trên người Lâm Hạo.
Lâm Hạo cũng vô cùng bất mãn, nhưng nghĩ đến mình vừa mới lấy lại được giấy đăng ký kết hôn, vẫn phải quay lại tập đoàn Hoa Đô tìm 'Lý Nhị Nương’ một chuyến để hủy bỏ hôn ước.
“Được thôi, tôi đi với mấy người, nhưng tôi vẫn phải nói một câu…”
Anh nhìn Giang Thiên Ngữ bĩu môi: “Nói lý lẽ tới đâu cũng nghĩ không thông, quả đúng là một người phụ nữ chanh chua, ai lấy phải cô chính là chó!”
Giang Thiên Ngữ lập tức cáu giận tới dậm chân phản kích lại: “Ai gả cho tên khốn kiếp như anh thì chính là lợn!”
“Được rồi được rồi, nguôi giận, nguôi giận nào…”
Giang Ánh Tuyết đỡ trán, cô thực sự cảm thấy đau lòng cho người bạn đời của hai người họ, còn chưa gặp mặt đã biến thành một giống loài khác...
“Tiểu Tuyết, lát nữa gặp mấy người bác hai em đừng nóng nảy”.
Đứng ở lối vào tập đoàn Hoa Đô, Giang Thiên Ngữ không yên tâm quay lại dặn dò Giang Ánh Tuyết một câu.
Gương mặt xinh đẹp của Giang Ánh Tuyết phủ đầy nét băng sương, hiển nhiên là đã chất chứa oán hận với một nhà bác hai kia từ lâu.
Nhưng nếu Giang Thiên Ngữ đã nói như vậy thì cô cũng không thể nói gì thêm, vì vậy chỉ hừ một tiếng liền đi theo vào tòa nhà văn phòng.
Lâm Hạo mờ mịt nhìn theo bóng lưng của hai người: "Này, ở đây còn có người, các cô cứ như vậy không quan tâm nữa à?”
Nghĩ đến việc một lát còn phải nhờ Giang Ánh Tuyết dẫn mình đi gặp ‘Lý Nhị Nương’, Lâm Hạo chỉ có thể hít sâu một hơi, miễn cưỡng lẽo đẽo theo sau.
“Ánh Tuyết đến rồi đó à?”
Vừa bước vào sảnh tiếp tân, một giọng nói không được êm dịu gì đột nhiên vang lên.
Tiếp đó một người đàn ông trung niên với gương mặt phúc hậu, ưỡn chiếc bụng bia to tròn bước tới.
Nhưng gương mặt vốn tràn ngập ý cười đó lại đột nhiên trở nên cứng ngắc khi nhìn thấy Giang Thiên Ngữ, đôi mắt híp nhỏ của ông ta trong thoáng chốc tô thêm nét u ám, trong giọng nói cũng mang theo chút kinh ngạc: “Cô cũng tới rồi?”
“Bác hai không mong tôi tới sao?”
Giang Thiên Ngữ bước lên phía trước, tại khoảnh khắc cô nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của bác hai Giang Kiến Quân, trong lòng đã đoán được đại khái.
Chắc hẳn người đàn ông vạm vỡ tấn công bất ngờ vừa rồi là do bác hai phái tới.
"Không có, không có”.
Sắc mặt của Giang Kiến Quân nhanh chóng khôi phục lại bình thường mà mỉm cười, sau đó lại chú ý tới Lâm Hạo đang nhàn rỗi phía sau Giang Thiên Ngữ, nhướng mày hỏi: “Vị này là cậu chủ của nhà nào vậy?”
“Tôi không phải cậu chủ nào cả”.
Lâm Hạo xua tay, thuận miệng đáp lại một câu.
Anh căn bản không có hứng thú đối với những người này, chỉ đảo mắt liếc nhìn xung quanh, muốn nhanh chóng tìm được ‘Lý Nhị Nương’ mà mình từng gặp trước đó để nói chuyện rõ ràng càng sớm càng tốt.
Giang Kiến Quân vừa nghe được đối phương không phải con cháu nhà phú quý nào liền nhếch mép cười giễu cợt một tiếng, sau đó quay đầu cũng không nhìn tới Lâm Hạo nữa, cười nói: “Nếu đã đến đông đủ rồi thì chúng ta bắt đầu bàn chuyện chính thôi”.
Ông ta khẽ hắng giọng, hơi nâng cằm lên nhìn về phía Giang Thiên Ngữ và Giang Ánh Tuyết, trên mặt treo nụ cười với thâm ý khó dò: “Tôi nghĩ mọi người đều biết rõ tình hình gần đây, kể từ khi tập đoàn được bàn giao vào trong tay các cô gần như không tạo ra được nửa điểm thành tích, đến nỗi hiện tại đã đứng trên bờ vực phá sản”.
“Vì vậy tôi cho rằng, các cô không thích hợp với công việc quản lý tập đoàn này, và đã đến lúc giao lại quyền điều hành”.
Nghe xong câu này, Giang Ánh Tuyết lập tức bùng cháy lửa giận, lạnh lùng đáp: “Giang Kiến Quân, bác rốt cuộc có thôi đi không?”
"Tập đoàn Hoa Đô này vốn là tài sản của bố tôi, sau khi ông qua đời liền giao lại cho tôi và chị gái, có liên quan gì đến nhà họ Giang sao?”
“Năm đó khi bố tôi rơi vào vòng lao lý, nhà họ Giang chỉ lo sẽ vướng phải lời ong tiếng ve mà lập tức cắt đứt liên lạc với lý do ông chỉ là con nuôi không có quan hệ huyết thống, nhưng sau khi bố tôi ra tù và một tay gây dựng lên tập đoàn Hoa Đô, cùng tập đoàn Hắc Thạch xưng danh ‘Giang Châu lưỡng hùng’ vào thời kỳ đỉnh cao, lúc đó nhà họ Giang lại tìm tới cửa”.
Giang Ánh Tuyết đầy mặt tức giận: "Bây giờ bố tôi đã không còn nữa, các người lại lăm le tới tập đoàn, tôi nói cho ông biết, đừng có mơ!”