Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi

Chương 60: Thả bàn tay bẩn thỉu của mày ra




Lâm Hạo bước một mình đến giữa phòng VIP, giọng điệu lạnh lẽo: “Tao lặp lại một lần nữa, bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra”.

Những người khác ở xung quanh nghe thấy lời của anh đều mở to mắt, không dám tin nhìn anh, họ đều lùi lại vài bước, tránh như tránh tà.

Trần Thiên Tiếu dừng tay lại, quay sang nhìn Lâm Hạo với vẻ mặt tối tăm mịt mù.

Anh ta còn chưa lên tiếng, Râu Quai Nón đã bước ra: “Ai cho mày lá gan nói chuyện kiểu đó với anh Trần thế hả!”

Gã không hề do dự, lập tức sải chân lao tới trước mặt Lâm Hạo, đưa tay ra đánh thẳng về phía cổ của anh.

Khi tay gã sắp chạm vào người Lâm Hạo, anh nhướng mày, một tia sáng lạnh chợt loé qua trong mắt.

Ngay sau đó Lâm Hạo giơ tay trái lên nắm lấy cổ cánh tay đang đánh tới của Râu Quai Nón.

Mặt Râu Quai Nón biến sắc, gã muốn rút tay ra, nhưng khi vừa dùng lực, cánh tay gã lại không hề nhúc nhích!

Tay trái của Lâm Hạo như một cái kìm lớn giữ chặt cổ tay gã, dù gã có cố gắng như thế nào cũng không thể cử động cánh tay!

Không lâu sau, mặt Râu Quai Nón đỏ lên, bàn tay bị Lâm Hạo nắm cũng bắt đầu bầm tím vì thiếu máu trong thời gian dài!

Khi gã đang cố hết sức rút tay ra, Lâm Hạo đột nhiên giơ tay phải lên tát một phát!

“Chát!”

Một tiếng động giòn giã vang lên, một dấu tay đỏ thắm lập tức xuất hiện trên má Râu Quai Nón, gã thậm chí còn bị mất thăng bằng, hai chân rời xa mặt đất, nặng nề ngã rầm xuống đất.

Cho dù như vậy, Lâm Hạo vẫn không thả bàn tay đang nắm cổ tay gã ra.

“Răng rắc!”

Lại thêm một tiếng gãy xương vang lên, lúc này Lâm Hạo mới thả tay ra.

Cánh tay của Râu Quai Nón lập tức nện thẳng xuống mặt đất trong tư thế cực kì vặn vẹo.

“Á!”

Gã không chịu được hét thảm thiết, dùng tay kia đỡ cánh tay của mình, ngã xuống đất trong sự đau đớn tột cùng.

Trông gã còn đau hơn cả Từ Nam bị chặt ngón tay.

Lâm Hạo vừa mới bẻ nhẹ đã làm cho cánh tay gã gãy xương, cánh tay này coi như hoàn toàn tàn phế!

Điều này còn đau đớn hơn gấp trăm lần so với việc đứt ngón tay!

Lâm Hạo lạnh lùng nhìn gã từ trên cao xuống: “Bẻ gãy một cánh tay của mày là cái giá mà mày phải trả khi đưa cô ấy tới đây”.

Thấy vậy, trái tim Giang Thiên Ngữ đập thình thịch.

Tất nhiên cô biết “cô ấy” mà Lâm Hạo nói là mình, cô không ngờ anh lại thực sự ra mặt giúp mình, anh không sợ hãi chút nào!

Nhưng mọi chuyện còn lâu mới kết thúc, Râu Quai Nón chỉ là đàn em, dùng sức mạnh là có thể đối phó, nhưng còn Trần Thiên Tiếu thì sao?

Giang Thiên Ngữ hít sâu một hơi, không đành lòng nói với Lâm Hạo: “Lâm Hạo, đừng giúp tôi nữa, anh chạy nhanh lên! Chuyện này anh không giải quyết được đâu!”

Lâm Hạo ngẩng đầu lên nhìn cô với vẻ mặt vô cùng kiên định: “Chuyện gì tôi đã nói có thể giải quyết được, không ai có thể ngăn cản tôi”.

“Nhóc con, tao rất thích sự quyết đoán của mày, nhưng tao rất tiếc, dám động vào người của Trần Thiên Tiếu tao, mày sẽ thành người chết nhanh thôi”.

Trần Thiên Tiếu kẹp điếu xì gà, trông vẫn bình tĩnh, thậm chí anh ta còn không thèm nhìn Râu Quai Nón đang đau đớn giãy giụa dưới đất.

“Trước khi lo lắng cho tao, mày nên lo lắng cho mày trước thì hơn”.

Ánh mắt Lâm Hạo trở nên lạnh lẽo, anh bẻ khớp mười ngón tay làm phát ra tiếng răng rắc, tay phải siết thành nắm đấm vừa định xông lên.

“Tạch tạch tạch!”

Vào lúc này, bốn tên đàn em của Trần Thiên Tiếu đột nhiên xuất hiện sau lưng anh ta, cả bốn người đồng loạt lấy ra một khẩu súng lục đen như mực từ trong ngực!

Bốn khẩu súng đều nhắm thẳng vào trán Lâm Hạo!

Trần Thiên Tiếu dựa vào ghế sofa, ngậm điếu xì gà trong miệng: “Nói tao nghe xem, mày lấy gì để đấu với tao?”

Sau đó anh ta giơ tay phải lên, duỗi một ngón tay ra nâng cằm Giang Thiên Ngữ: “Vì một người phụ nữ mà lại liều mạng như thế, không đáng đâu chàng trai trẻ”.

“Tao bảo mày thả tay ra!”

Chút kiên nhẫn cuối cùng của Lâm Hạo đã tan biến, sát ý chợt loé qua trong mắt anh.

“Vèo!”

Một tiếng xé gió đột nhiên vang lên, tay phải Trần Thiên Tiếu khẽ run, anh ta lập tức thả cằm Giang Thiên Ngữ ra.

“Cái gì thế?”

Trần Thiên Tiếu kinh sợ nhìn về phía tay phải của mình thì thấy một cây kim bạc sáng bóng cắm trên ngón trỏ nâng cằm Giang Thiên Ngữ.

Anh ta đang định rút nó ra thì ngón trỏ đột nhiên tê dại, cảm giác đau đớn truyền ra từ nơi đó, sau đó ngón trỏ nhanh chóng chuyển màu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dần dần biến thành màu đen!

“Mày dám bỏ thuốc độc!”

Trần Thiên Tiếu vô cùng giận dữ: “Giết nó cho tao!”

Lâm Hạo phì cười, anh vặn cổ: “Chỉ dựa vào mấy khẩu súng của bọn mày thì vẫn không giết được tao đâu”.

Nói xong, hai tay Lâm Hạo vung ra nhanh như chớp, ngay sau đó có bốn tia sáng lạnh lẽo bắn ra!

“Phụt phụt!”

Bốn tiếng “phụt” vang lên liên tiếp, bốn tên đàn em cầm súng lập tức thay đổi sắc mặt, trợn trắng mắt ngã phịch xuống đất.

Giờ phút này Lâm Hạo như một vị sát thần trở về từ địa ngục, mỗi bước đi của anh đều làm cho tất cả mọi người trong phòng VIP chấn động.

“Tao bảo mày thả bàn tay bẩn thỉu của mày ra, sao mày lại không nghe nhỉ?”

Vẻ mặt Lâm Hạo cực kì lạnh lẽo, lúc này anh đã đứng trước mặt Trần Thiên Tiếu.

“Đứng, đứng lại đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.