Trong chiếc xe ô tô đang chạy bon bon trên đương phố tấp nập, người đàn ông ngũ quan tinh tế nhưng lại mang theo sự lạnh lùng, nghiêm nghị.
Đôi mắt anh nhắm lại, ngón tay như có nhịp gõ trên đầu gối.
Tiểu Bạch ở bên nuốt nước bọt cái “ực”.
Bây giờ cậu ta càng ngày càng không hiểu Lâm Trạch Dương.
Kể từ khi cô ra đi, anh trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn, đối xử với ai cũng không chút thương tiếc hay đồng cảm.
Trên người anh lúc nào cũng tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, bao trùm thế giới xung quanh không một chút ấm áp.
Chỉ còn lại một mảng tăm tối và bi thương!
Tiểu Bạch dè dặt, cẩn trọng báo cáo với anh.
- Chủ tịch, đây là lịch trình ngày mai.
Trong đó quan trọng nhất là cuộc hẹn với bên MN.
Mời anh xem qua.
Lâm Trạch Dương khẽ mở mắt, đưa tay cầm lấy tài liệu.
Từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nguyên một sắc mặt.
Lướt xem một lúc, anh mệt mỏi đưa trả cho Tiểu Bạch, ngón tay xoa nhẹ huyệt thái dương.
Anh nhìn ra ngoài cửa xe, ngắm nhìn thế giới ngày nào cũng vậy, dòng chảy thời gian luôn không chờ đợi ai.
Hiện giờ anh chỉ giống như cỗ máy làm việc không ngừng nghỉ, ngày qua ngày ngoài công việc và tìm kiếm tin tức của cô thì anh không còn bất kì việc nào khác.
Khi đang nhìn ra ngoài bỗng nhiên anh bắt gặp bóng dáng xinh đẹp của người con gái anh hằng đêm chờ đợi đang đứng bên kia đường.
Vẫn là mái tóc dài nhẹ nhàng trong gió, khuôn mặt xinh đẹp, thanh thoát.
Dường như hi vọng lại lần nữa xuất hiện, ánh sáng thiên đường như bừng lên.
Lâm Trạch Dương vội vàng nói lớn với tài xế.
- Dừng xe! Nhanh!
Tài xế ngồi trước không biết chuyện gì nhưng cũng không dám trái lệnh liền lập tức táp vào lề đường.
Xe còn chưa dừng hẳn, đã thấy anh mở cửa lao ra ngoài.
Anh chạy rất nhanh, ánh mắt không rời phía trước, như thể sợ rằng cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh một lần nữa… giống như… năm năm trước!
Tiểu Bạch thấy vậy cũng chạy ra theo.
Nhìn người đàn ông không màng sống chết chạy sang kia đường, cậu ta lo lắng gọi lớn.
- Lâm tổng!...!Lâm tổng… Nguy hiểm lắm! Anh mau quay lại điiiiii!...
Nhưng mặc cho cậu ta gọi thế nào anh cũng không hề quay đầu.
Anh đã tìm kiếm cô suốt năm năm trời rồi.
Anh tuyệt đối không thể lại mắc sai lầm! Anh sẽ không bao giờ để cô rời khỏi mình lần nữa!
Khóe môi anh nở nụ cười, đôi mắt hi vọng tràn đầy yêu thương.
Bộ dạng lúc này so với khi còn ở trong xe khác một trời một vực.
Giống như hai người hoàn toàn khác nhau!
Nhưng có lẽ số phận trêu người, anh lần nữa lạc mất cô.
Chiếc xe buýt lướt qua đã không còn nhìn thấy bóng dáng cô ở đó nữa.
Nụ cười trên môi bỗng chốc cứng nhắc rồi biến mất như ánh đèn phía cuối ngõ vụt tắt.
Cả khu ngõ chìm trong bóng đêm tĩnh lặng, u buồn!
Cảm giác trong lòng anh bây giờ cũng không khác là bao!
Vốn tưởng vất vả bao năm cuối cùng cũng có thể tìm được cô.
Nhưng ông trời cho ta hi vọng lại nhẫn tâm dập tắt.
Lâm Trạch Dương bàng hoàng tìm kiếm xung quanh nhưng cô đã đi mất rồi.
"Két..t.t..."
Lúc này một tiếng quát lớn kéo anh về thực tại.
- Kìa… tên điên, muốn chết à? Mắt mù rồi hay sao mà không thấy xe chạy hả? Hừ… mẹ nó chứ!...
Thì ra trong lúc anh thất thần không ý thức được mình vẫn còn đứng giữa đường, xe cộ đi lại, suýt nữa thì bị chiếc xe của ông ta đâm vào.
Tên lái xe tức giận thò đầu ra chửi người.
Tiểu Bạch lúc này cũng chạy đến, cậu ta thành khẩn nói lời xin lỗi sau đó kéo anh quay lại xe.
Lâm Trạch Dương đột nhiên mở miệng nói một câu làm cậu ta nhất thời đứng hình.
- Tôi nhìn thấy cô ấy rồi! Tiểu Bạch, cậu đi điều tra cho tôi.
Chắc chắn cô ấy đang ở thành phố này!
Sau khi phân phó xong, anh trở lại vào trong xe.
Tiểu Bạch nghe anh nói vậy thì rất bất ngờ.
Tìm kiếm đã bao năm cũng chẳng tìm ra chút tin tức nào bây giờ đột nhiên lại xuất hiện.
Thật làm cho con người ta khó hiểu!
Tuy tin tức này có chút bất ngờ nhưng trong lòng cậu ta cũng không ngừng nở hoa.
Nếu có thể tìm thấy cô thì sẽ thay đổi được anh.
Như vậy cậu ta không phải ngày nào cũng phải chịu đựng khuôn mặt lạnh tanh như hung thần sát khí kia mỗi ngày.
Nghĩ đến ngày tháng tươi đẹp phía trước, cậu ta hí hửng trèo lên xe.
Tiểu Bạch trong lòng vui sướng, cậu ta muốn xác nhận lại một chút để tránh khỏi mừng hụt.
- Lâm tổng.
Lúc nãy anh… thật sự đã nhìn thấy thư kí Đinh sao?
Lâm trạch Dương không trả lời chỉ khẽ quay đầu không vui liếc cậu ta một cái rồi lại quay sang nhìn ra ngoài cửa xe hi vọng sẽ nhìn thấy cô.
Tiểu Bạch thấy anh không vui cũng không nói nhiều nữa.
Nếu hỏi nữa làm anh tức giận thì hậu quả sẽ không chỉ “được” một vé thăm quan Châu Phi mà còn được tặng thêm quà khuyến mại nữa đó.
Nghĩ đến đây cậu ta rùng mình một cái, toàn thân bắt đầu cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Nhưng cái nết đánh chết cũng không hết chuyện, cậu ta lại tiếp tục lẩm bẩm.
- Hazz… Không biết thời gian qua thư kí Đinh đã ở đâu vậy nhỉ? Hazz… Nếu còn sống vậy tại sao lại không trở về?...
Đột nhiên cậu ta nghĩ ra một chuyện vô cùng hệ trọng, liền không kịp suy nghĩ mà nói với người đàn ông hắc ám bên cạnh.
- Aaaa… Lâm tổng… Anh nghĩ xem.
Đã năm năm rồi, có khi cô ấy lập gia đình rồi cũng...
Đúng là cái miệng hại cái thân!
Ý thức được mình vừa nói một điều kinh khủng, cậu ta vội đưa tay bịt chặt miệng, tự đánh vào mặt mình, rồi lẩm bẩm tự mắng mình.
Tiểu Bạch lén nhìn xem sắc mặt của anh.
Mặc dù anh không biểu hiện gì nhưng cậu ta vẫn cảm thấy được anh đang tức giận.
Khí lạnh sắp làm cậu ta chết cóng đây rồi.
Lâm Trạch Dương nghe Tiểu Bạch nói cũng không phải không có lí.
Thời gian đã năm năm trôi qua, đủ để thay đổi mọi thứ.
Trái tim khẽ nhói lên rồi thắt chặt lại!
Nhưng anh vẫn muốn trốn tránh điều này.
Anh không mong những gì Tiểu Bạch nói trở thành hiện thực!
Anh biết cô hận anh vậy nên lâu như vậy cô cũng không có về nhà, không liên lạc gì với người thân, bạn bè.
Trong năm năm qua, anh vẫn luôn âm thầm chăm sóc gia đình cô.
Em gái cô bây giờ cũng đã tốt nghiệp trường đại học danh tiếng trong nước, có công việc ổn định.
Gia đình không còn khó khăn như trước, cuộc sống cũng dần trở nên sung túc.
Còn về mẹ cô không hay biết việc anh giúp đỡ gia đình.
Nếu biết bà chắc chắn sẽ nhất quyết từ chối.
Chuyện xảy ra với cô, Đinh Nhã Uyên vẫn không chịu tha thứ cho anh.
Sau khi cô gặp nạn, bà mới biết được tất cả mọi việc kể cả lí do con gái mình mất tích bà đối với anh không còn sự cảm kích mà tất cả đều biến thành thù hận.
Hôm đó ở sở cảnh sát, bà không ngừng đánh vào người anh, đau lòng trách mắng anh khiến đứa con gái tội nghiệp của mình bị hại.
Lâm Trạch Dương lúc đó đầu bù tóc rối, quần áo bẩn thỉu dính đầy cát bụi, đôi mắt đỏ au hằn rõ tia máu, anh im lặng cúi đầu không nói.
Nỗi đau trong tim quá lớn khiến cơ thể anh tê liệt.
Mặc cho bà trút hết oán giận lên người mình cũng không một lời oán than.
Đáy lòng tự trách bản thân không bảo vệ được người phụ nữ mình yêu.
Cảnh tượng bi thương ngày hôm đó đến bây giờ vẫn luôn ám ảnh anh.
Kể từ đó mỗi lần anh đến, bà đều đóng cửa không tiếp.
Dần dần anh cũng không đến nữa mà chỉ âm thầm đứng phía sau bảo vệ những người cô thương yêu.