Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp

Chương 61: Chương 61




Ở bên kia, Tạ Tú Linh đang bắt đầu cuộc họp báo.

Để mọi chuyện càng lớn cô ta cố ý mời rất nhiều phóng viên tới.

Cả hội trường nhốn nháo người, đoàn người đến lấy tin đông như kiến.

Tạ Tú Linh ở bên trong nhìn ra, cô ta mỉm cười hài lòng.

Trước khi ra sân khấu biểu diễn cô ta còn cố ý nhỏ vào mắt dung dịch có thể làm cho người ta khóc không ngừng.

Như vậy mới tăng thêm tính chân thực tạo nên phần trình diễn xuất sắc.

Quả không hổ là ảnh hậu của giới giải trí!

Mấy phóng viên thấy sự xuất hiện của nhân vật chính, tất cả nhao nhao lên, đều mong lấy được tin nóng hổi nhanh chóng.

Tiếng máy ảnh tách tách vang lên, khắp nơi đều là ánh đèn chói mắt.

Cô ta bắt đầu vận hành hết khả năng diễn xuất.

Từng giọt nước mắt thương tâm bắt đầu chảy ra.

Vẻ mặt đáng thương nói lí do mình và tổng giám đốc Lâm thị hủy hôn.

Tất cả là do sự xuất hiện của người thứ ba, mà người đó không ai khác chính là thư kí bên cạnh anh.

Cô ta cố tỏ ra vẻ mình là người bị hại đổi lấy sự đồng cảm của người khác.

Nếu người ta đồng cảm bao nhiêu thì Uyển Tình sẽ càng bị người đời phỉ nhổ bấy nhiêu.

Dù sao trên đời này không gì đáng sợ bằng ánh mắt của con người, không gì sắc bén bằng lời nói vô tâm của đám người luôn cho rằng mình đang làm việc nghĩa, giơ cao lá cờ công lí.

Thực chất bọn họ chỉ là loại người ngu xuẩn, thích hùa theo đám đông mà thôi!

Một đám hèn nhát chỉ biết trốn sau bàn phím còn tưởng mình là anh hùng! Đồ anh hùng rơm thì có!

Tạ Tú Linh chính là muốn lợi dụng điểm này để Uyển Tình cả đời không sống được trên đất nước này, cả đời mang tiếng xấu là hồ ly tinh, khiến cả gia đình cô xấu hổ, bạn bè xa lánh.

Trong lòng cô ta luôn nhận định vì cô nên Lâm Trạch Dương mới đối xử với mình như vậy.

Thậm chí còn không tiếc quan hệ giữa hai nhà mà đối phó họ.

Vậy nên cô càng thảm hại cô ta càng vui sướng.

Nỗi hận trong lòng mới được giải tỏa!

Sau cuộc họp báo, khi người trong cuộc đã lên tiếng xác nhận, đám phóng viên nhà báo không còn quan tâm gì nữa, thi nhau viết bậy bạ.

Tất cả mũi nhọn của dư luận đều hướng về Uyển Tình.

Trên mạng tràn ngập lời mắng chửi cô thậm tệ, có người còn không tiếc buông lời nguyền rủa cô.

Lúc Thiên Ái nhận được tin tức này mọi chuyện đã trở nên mất kiểm soát.

Cô ấy lo lắng vội gọi cho cô.

Đúng là Tiểu Bạch đã sắp xếp cẩn thận cho cô.

Tất cả mạng trong nhà đều bị cắt hết, cả Tiểu Hỷ cũng được dặn không được tiếc lộ bất cứ điều gì, còn phải tìm mọi cách ngăn không cho cô ra ngoài.

Nhưng anh ta lại quên mất ngoài người nhà ra, cô vẫn còn bạn bè.

Lúc Thiên Ái gọi cho Uyển Tình cô vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô vui vẻ bắt máy.

- Alo.

Tiểu Ái cậu gọi mình có chuyện gì thế? Nhớ mình sao?...

Nghe giọng nói vui vẻ bên kia Thiên Ái chắc chắc con nhỏ ngốc nghếch này lại chưa cập nhật tin tức rồi.

- Tình Tình, cậu lên mạng đi.

Có chuyện rồi!

Uyển Tình ngơ ngác không biết cô ấy tự dưng lại bảo mình lên mạng làm gì.

Cô truy cập weibo nhưng lại phát hiện mạng trong nhà bị ngắt hết rồi.

Cô nói.

- Ờm… mạng chỗ mình mất rồi.

Không biết sao nữa.

Thiên Ái hết nói luôn.

Cô vội gửi tin nhắn kèm hình ảnh những bài báo đang hot nhất.

Uyển Tình mở ra xem, đọc từng chữ, lòng cô lạnh dần.

Tất cả đều nói về chuyện cô và Lâm Trạch Dương.

Không những vậy tiêu đề đều vô cùng khó nghe.

Cô sốc không nói lên lời.

Đầu bên kia Thiên Ái thấy cô im lặng không nói, sợ cô xảy ra chuyện, giọng điệu gấp gáp gọi cô.

Uyển Tình tay run run cầm điện thoại, giọng nói không kiềm được hoang mang.

- A… Alo… Chuyện… chuyện này…

Thiên Ái biết cô chịu đả kích, cô ấy lo lắng nhắc nhở cô nhiều lần không được ra ngoài, dù chuyện gì xảy ra cũng phải ở trong nhà.

Sau khi tắt máy, cô ấy vội vã đến biệt thự của anh.

Trên mạng đã đầy dãy hình ảnh Uyển Tình sống chung nhà với anh nên cô ấy tìm địa chỉ cũng không khó khăn gì.

Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Uyển Tình nhìn thấy là số lạ cô do dự một lúc vẫn nhấn nút nghe.

Bên trong truyền đến những âm thanh đáng sợ, rợn tóc gáy.

Cô giật mình vội vứt điện thoại xuống, tinh thần bắt đầu hoảng loạn.

Mọi kí ức đau khổ tuổi thơ lại bắt đầu tràn về.

Trong đầu cô xuất hiện ánh mắt khinh thường của người khác, còn có cả những lời lẽ cay nghiệt, ác độc của người thân.

Cô nhớ lại những lần mình bị người ba tệ bạc kia đánh, cảm giác chắc gậy sắt đập vào tay vẫn còn rõ ràng như ngày hôm qua.

Đó là quá khứ đau thương cô luôn muốn vứt bỏ, là quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời!

Điện thoại vẫn tiếp tục reo.

Cứ ngừng một lúc lại vang lên.

Cô sợ hãi đưa tay cầm lấy ném mạnh xuống đất.

Chiếc điện thoại hỏng rồi, không gian yên tĩnh trở lại.

Uyển tình co người nép mình bên góc giường, hai tay ôm chặt lấy mình, thu người về nơi an toàn nhất trong tâm hồn, phong kín tất cả.

Có lẽ bệnh trầm cảm của cô lại bắt đầu phát tác rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.