Buổi sáng thức dậy, Uyển Tình nhìn qua khung cửa sổ ngắm nhìn thiên nhiên lúc bình minh.
Tia nắng sớm mai nhẹ nhàng chiếu vào khiến con người thư thái.
Những giọt sương vẫn còn đang đọng lại trên những bông hoa ngoài vườn nhìn như những bông hoa tuyết thật đẹp.
Cô quay sang nhìn người đàn ông vẫn say giấc bên cạnh mình, lúc ngủ trông anh thật dịu dàng.
Cô rất thích ngắm nhìn dáng vẻ này của anh.
Cô đưa tay vuốt dọc sống mũi cao của người đàn ông, cảm thán gương mặt này đúng là yêu nghiệt.
Thảo nào có nhiều phụ nữ say đắm anh như vậy!
Uyển Tình lắc đầu cho tỉnh táo lại.
Nếu nhìn nữa cô sợ mình sẽ chìm đắm trong sắc đẹp trước mắt mất.
Cô cẩn thận nhấc cánh tay vắt ngang trên người mình ra, sau đó nhẹ nhàng xuống giường.
Sau khi cô ra khỏi phòng rồi người trên giường mới từ từ mở mắt ra, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười vui sướng.
Gần đây Lâm Trạch Dương cảm nhận cô dường như không còn xa lánh cũng không phản kháng khi anh đụng vào người cô.
Tối qua bọn họ mới vừa trải qua một đếm mặn nồng bên nhau.
Anh nghĩ rằng khoảng cách giữa hai người đang dần kéo lại gần, thời khắc cô chấp nhận anh chắc chắn không còn bao xa.
Nhưng chỉ có anh ngu ngốc mới nghĩ rằng như vậy.
Còn đối với Uyển Tình ngày tháng yên ấm, hạnh phúc qua chỉ là cô đang thành toàn cho mối tình đơn phương của mình mà thôi.
Khi hợp đồng kết thúc cũng chính là lúc cô rời xa anh mãi mãi.
Mỗi lần cùng anh phát sinh quan hệ, cô đều uống thuốc tránh thai anh mua.
Vì nghĩ anh cũng không muốn cùng mình dây dưa nên cô không nghi ngờ gì, yên tâm uống thuốc anh mang đến.
Lâm Trạch Dương sau khi tắm xong anh thay một bồ đồ thoải mái đi xuống nhà.
Hôm nay là cuối tuần nên anh không đến tập đoàn, mà gần đây thời gian anh dành cho cô càng nhiều hơn.
Điều này khiến cho Tiểu Bạch với nhân viên vô cùng ngạc nhiên, hiếm khi thấy ông chủ của mình không cuồng công việc như trước, cứ đến giờ là về nhà ngay, giống như ở nhà có vợ con đang đợi về ăn cơm vậy.
Đúng là thời gian gần đây anh thay đổi rất nhiều.
Ngày nào cũng đi làm cũng nhớ đến cô, chỉ muốn vứt bỏ hết công việc mà chạy về bên cô.
Anh đi xuống dưới nhà nhìn quanh phòng khách không thấy cô đâu.
Mùi thơm của thức ăn bay vào mũi, anh biết chắc cô lại đang chuẩn bị bữa sáng.
Anh đứng ngoài cửa bếp nhìn cô bận rộn nấu ăn.
Lúc này cô bỗng quay người muốn lấy rau nhưng lại bắt gặp anh đang nhìn mình.
Uyển Tình định lên tiếng nhưng Lâm Trạch Dương bước nhanh tới.
Anh không nói gì mà đưa tay ôm lấy eo cô, bất chợt nhắm trúng môi cô mà hôn xuống.
Cô còn đang bận nấu ăn nên muốn đẩy anh ra nhưng anh vẫn ôm chặt cô, nụ hôn như mưa rơi xuống.
Tiểu Hỷ từ bên ngoài đi vào vừa hay lại bắt gặp cảnh tượng này.
Cô ấy vội vàng che mặt chạy ra ngoài.
Mấy ngày nay cô ấy sắp bị bọn họ cho no cẩu lương rồi!
Anh hôn đến đôi môi cô sưng mọng đỏ lên mới chịu buông tha.
Hai người gục trán vào nhau th ở dốc.
Uyển tình chớp lấy cơ hội đẩy anh ra, gương mặt đỏ bừng, quay người về phía anh.
Cô đưa tay chạm nơi trái tim đang mạnh mẽ rung động vì anh, cố gắng trấn áp nó, lạnh nhạt nói anh ra ngoài, cô còn phải chuẩn bị bữa sáng.
Lâm Trạch Dương sau khi thỏa mãn cũng rất nghe lời cô ra ngoài chờ bữa sáng cô làm, trong tim tràn ngập hạnh phúc.
…
Những ngày tháng yên bình không bao lâu thì sóng gió lại ập đến.
Trong một ngày bầu trời trong xanh, tiết trời ấm áp.
Nhưng một âm mưu thâm hiểm đang bắt đầu.
Mới sáng sớm cả tập đoàn đã rộn ràng, tin đồn bay ngập trời.
Tiểu Bạch vội vàng chạy vào văn phòng tổng giám đốc.
Nhìn bộ dạng mệt nhọc thở không ra hơi kia của anh ta, Lâm Trạch Dương khẽ nhíu mày không vui.
Tiểu Bạch bây giờ thật không bình tĩnh nổi, nhìn thái độ vẫn chưa biết gì của anh, cậu ta đưa tới cho anh một quyển tạp chí.
Lâm Trạch Dương tiếp nhận, điều anh nhìn thấy đầu tiên là tiều đề “Nhân tình của tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị - kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của ảnh hậu Tạ Tú Linh”
Đọc nội dung của tờ báo trong lòng anh nổi sóng, tức giận vò nát quyển tạp chí vứt xuống chân bàn.
Anh không biết kẻ nào lại không biết sống chết dám viết tin bậy bạ.
Tiểu Bạch lập tức nói với anh.
- Tổng giám đốc, anh xem có phải chúng ta nên liên hệ bên đó để gỡ bài viết xuống không? Với lại nghe nói Tạ tiểu thư sẽ mở cuộc họp báo đó.
Nói rồi anh ta nhìn đồng hồ trên tay thấy sắp đến giờ rồi.
- Lâm tổng một lát nữa cuộc họp báo sẽ bắt đầu.
Chúng ta nên làm gì đây?
Hành động này đã chạm đến giới hạn của Lâm Trạch Dương.
Chuyện lần trước còn chưa xong, anh khiến cho công ty ba cô ta điêu đứng vậy rồi mà còn không biết điều, tiếp tục chống đối, hãm hại người phụ nữ của anh.
Khóe môi anh nhếch lên, ánh mắt chứa sự hung bạo mà Tiểu Bạch chưa từng nhìn thấy.
Đi theo anh bao năm, đây là lần đầu tiên anh thấy thiếu gia nhà mình để lộ ra ánh mắt khát máu như vậy.
Cơ thể bất giác rùng lên, cảm giác ớn lạnh chạy khắp người.
Anh nghe thấy giọng nói lạnh lẽo, đáng sợ vang lên.
- Không cần.
Cứ để cho cô ta làm.
Phải để chuyện càng lớn thì đến lúc đó mới thú vị!
Tiểu Bạch biết ý của anh.
Nếu chuyện này càng lớn, càng nhiều người biết thì lúc họ vạch trần sự thật, Tạ Tú Linh sẽ chết càng thảm hơn, cả đời này sẽ không ngóc đầu dậy được.
Lâm Trạch Dương không muốn cô biết chuyện này, mọi chuyện cứ để anh gánh vác là được.
Anh không muốn cô chịu bất cứ tổn thương nào.
Anh cẩn thận dặn dò Tiểu Bạch.
- Cậu giúp tôi phong tỏa tin tức, không được để cô ấy biết.
Còn nữa, đưa người bí mật bảo vệ người nhà của cô ấy chu toàn.
Nếu để họ gặp bất kì bất trắc nào, tôi sẽ hỏi tội cậu!
Tiểu Bạch lập tức đi làm nhiệm vụ anh giao.
Sau khi anh ta rời đi, Lâm Trạch Dương gọi điện cho Louis.
- Louis, cậu giúp tôi…
Tác giả: Hi mọi người! Các độc giả thân yêu có vẻ ngày tháng bình yên đã kết thúc.
Trong lòng sóng dữ dâng trào, tui sẽ bắt đầu ngược nha mấy bạn.
^_^