Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp

Chương 44: Chương 44




Hôm nay đã là ngày thứ ba, thời hạn cuối cùng mà anh cho cô, nhưng từ sáng tới giờ chưa thấy bất kì chuyện gì xảy ra, kể cả mấy ngày qua cô cũng không có bất cứ liên lạc nào với anh.

Uyển Tình tự nhủ chắc hôm đó anh mới tỉnh dậy nên đầu óc không tỉnh táo làm ra hành động điên rồ.

Nghĩ vậy lòng cô cảm thây nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nhưng suy nghĩ của cô quá ngây thơ rồi, lời mà Lâm Trạch Dương nói ra, trước giờ không có chuyện rút lại, anh chỉ là đang chuẩn bị chút việc thôi.

Uyển Tình chuẩn bị sắp xếp đồ định về quê nghỉ ngơi vài ngày, sau đó mới đến công ty của anh họ làm việc.

Vào buổi trưa, khi đang chuẩn bị ăn cơm thì Uyển Tình nhận được điện thoại, là của chủ căn nhà mà cô đã mua.

Mấy hôm trước cô đã đưa tiền cọc rồi chỉ chờ chuyển vào thì sẽ đưa số còn lại.

Cô vui vẻ nhắc máy.

- Alo, thím Trương, thật trùng hợp, tôi cũng đang muốn gọi cho thím.

Về căn nhà lần trước, tôi…

Uyển Tình chưa kịp nói hết đã nghe thấy giọng nói ngập ngừng xin lỗi bên kia.

- Xin lỗi, nhưng căn nhà đó tôi không thể bán cho cô.

Còn về tiền cọc nếu cô muốn lấy lại thì đến gặp chủ nhà mới đi.

Nói xong Uyển Tình còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng tút tút, đầu dây bên kia đã ngắt máy.

Sau đó là một dãy số điện thoại cùng địa chỉ của một nhà hàng, đối phương hẹn cô đến đó nói chuyện.

Cô kích động muốn chửi thề, không biết tên nào lại ngang ngược như vậy dám cướp không nhà của mình.

Cô nhanh chóng đi đến điểm hẹn.

Khi vừa bước vào nhà hàng thì đã có người chờ sẵn ở cửa, sau đó dẫn cô đến một căn phòng dành cho khách vip, nhân viên phục vụ còn rất cẩn trọng mở cửa giúp cô, rồi mới rời đi.

Bước vào trong phòng, cô nhìn thấy một người đang ngồi ở ghế, hai chân bắt chéo, dáng vẻ ung dung, tao nhã, ánh mắt vẫn dõi theo cô từ lúc cô bước vào, trên môi là nụ cười đắc ý.

Anh biết dùng chiêu này chắc chắn sẽ dụ được cô đến, vậy nên đã ép buộc chủ nhà phải bán căn nhà cho anh, còn tiền cọc của cô anh nói bà ta nhất định không được trả, càng không được gặp lại cô.

Như vậy nếu muốn lấy lại nhà cô không còn cách khác, chỉ có thể đến tìm anh.

Uyển Tình khi ngồi trên xe tới đây, cô đã lờ mờ đoán ra người đó có thể là anh, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cô vẫn không thể tin nổi.

Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị lại đi giở trò hèn hạ này ép buộc một người phụ nữ.

Cô nhìn anh với anh mắt căm hận, tức giận chất vấn anh tại sao lại làm như vậy.

Nhưng từ đầu đến cuối sắc mặt Lâm Trạch Dương không chút thay đổi, vẫn bộ dáng bình thản ngồi ở đó, nụ cười trên môi càng sâu hơn.

- Thư kí Đinh mới có mấy ngày mà cô đã quên rồi sao? Tôi đã nói cho cô thời gian ba ngày suy nghĩ nhưng cô không những không biết điều mà còn muốn chạy trốn.

Vậy nên tôi chỉ có thể làm như thế thôi.

Cô nghe cái lí do vớ vẩn của anh, không khống chế được sự tức giận, lồ ng ngực phập phồng nói.

- Tổng giám đốc Lâm, hôm đó anh cũng đã biết rõ quyết định của tôi.

Anh có cần tôi nhắc nhở lại lần nữa không? Với lại trong tay tôi còn giữ hợp đồng thuê nhà, nếu anh không chịu trả lại cho tôi thì tôi có thể kiện anh bất cứ lúc nào.

Nghe những lời đe dọa đanh thép của cô, anh không quan tâm, anh bình tĩnh nói:

- Đinh Uyển Tình… Chắc em không quên tôi là ai chứ? Em nghĩ có người dám đụng vào tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị sao? Tôi nên nói em quá ngây thơ hay quá ngu ngốc đây?

Đúng vậy, cả thành phố này, thậm chí cả đất nước Trung Quốc cũng không ai có thể đấu lại anh, càng không nói đến việc đắc tội anh sẽ có kết cục ra sao.

Nhưng cô không biết còn cách nào nữa, số tiền cọc cô đưa đã là nửa số tiền mà cô tích góp rồi.

Sắp tới em họ cô sẽ kết hôn cần một nơi cho gia đình mới.

Nhà cậu mợ cũng không giàu có gì, tất cả người trong nhà đều làm công ăn lương chỉ có thể đủ sống qua ngày mà thôi.

Bây giờ nếu số tiền này mà mất, cô sẽ không còn gì, tất cả tiền học, tiền chữa bệnh cho mẹ đều dựa vào cô.

Chị gái vì cô mà phải bỏ học giữa chừng về làm công nhân, bây giờ cũng đã có gia đình riêng, cô không thể để chị ấy bận tâm nữa.

Nhưng cô không muốn làm người phụ nữ của anh, tuy không rõ mục đích của anh là gì nhưng cô không đủ sức chơi cùng anh nữa rồi.

Lâm Trạch Dương thấy cô đứng yên, do dự không quyết, anh liền bồi thêm một câu dập tắt sự chống đối của cô.

- Em biết em gái mình bị bệnh chứ?

Uyển Tình đang suy nghĩ thì bị câu nói của anh làm cho giật mình, cô không tin lặp lại điều mình vừa nghe được “em ấy bị bệnh”.

Lâm Trạch Dương nhìn biểu hiện ngây ngốc của cô liền biết cô còn chưa biết chuyện này, anh trầm giọng nói:

- Đúng vậy, là bệnh máu trắng.

Bác sĩ bảo phải ghép tủy mới có thể sống.

Nếu em chấp nhận làm người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ giúp em gái em có được điều kiện điều trị tốt nhất.

Uyển Tình đã nghe đến căn bệnh này, nó là loại ung thư ác tính, thường liên quan đến các tế bào bạch cầu, nếu không chữa trị kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa chi phí cho việc chữa trị không phải là nhỏ.

Bây giờ nếu cô không đồng ý điều kiện của anh thì tiền không những không thể lấy lại mà anh sẽ còn dùng nhiều thủ đoạn để ép buộc cô.

Giọt nước mắt lăn dài trên má cô rồi từ từ rơi xuống, cô đã khóc, cô khóc cho sự thê thảm của bản thân, oán trách ông trời tại sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.

Không những lấy đi tuổi thơ tươi đẹp cô nên có, bây giờ còn muốn cướp đi đứa em gái nhỏ của mình.

Cô không biết kiếp trước bản thân đã tạo nghiệt gì để kiếp phải nhìn những người cô yêu thương nhất phải gánh chịu đau khổ như vậy.

Đầu tiên là mẹ cô bị người chồng đối xử tệ bạc, phải một mình gồng gánh tất cả nuôi chị em cô khôn lớn, dù đau đớn bệnh tật nhưng chưa bao giờ oán than.

Còn chị của cô đáng lẽ ở độ tuổi đẹp nhất còn được cắp sách tới trường lại vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, vì hai đứa em gái nhỏ mà phải trở về làm công nhân, chịu đựng mọi tủi nhục kiếm tiền nuôi các em.

Bây giờ lại đến đứa em gái cuối cùng của cô phải chịu nỗi đau giày vò thể xác.

Giờ đây trước mắt cô chỉ nhìn thấy một mảng tăm tối, cô không rõ mình phải đi về đâu, rốt cuộc đâu mới là đích đến cho cuộc đời của mình.

Anh nhìn cô đứng đó im lặng khóc, bờ vai nhỏ không ngừng run lên, trái tim anh như bị ai bóp chặt đến nhói đau.

Anh không muốn làm cô phải khóc, anh chỉ muốn nhìn thấy nụ cười trên môi cô.

Nhưng nếu hôm nay, anh không nhẫn tâm thì cuộc đời anh sẽ mãi mất đi cô, vậy nên có phải nhẫn tâm hơn đi nữa anh cũng phải làm.

Chỉ có như vậy mới có thể trói buộc cô bên mình.

Anh tàn nhẫn nói: “Em hãy suy nghĩ kĩ lại, khi nào có quyết định thì đến tìm tôi”.

Sau đó anh nhắc chân xoay người rời đi.

Khi chỉ còn một mình trong phòng, cô không thể kiềm chế được khóc nấc lên, bờ vai run rẩy kịch liệt, đôi chân không đứng vững được nữa, cô ngã ngồi trên nền nhà lạnh lẽo cũng không thấy lạnh bằng trái tim cô.

Lâm Trạch Dương đứng ngoài cửa nghe tiếng khóc thương tâm của cô, nhìn thấy cô ngã xuống, anh muốn lập tức chạy đến bên cô, an ủi vỗ về cô, nhưng lại dằn lòng mình không được như vậy.

Anh trực tiếp xoay người rời đi, tưởng rằng không nhìn, không nghe sẽ không đau, nhưng không hiểu sao trái tim anh càng thắt lại, anh dường như nghe thấy tiếng khóc cô vang vọng trong tim.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.