Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Chương 173




Triệu Khôi Vỹ khóe miệng co giật, mấy ngày nay tâm tình của Hoắc Tùng Quân không được tốt. Kể từ ngày hôm qua, ngay khi anh bước vào công ty, các quản lý và nhân viên có quan hệ tốt đã tìm anh ấy hỏi thăm. Một số người đã bí mật đoán liệu công ty sắp phá sản hay tại sao anh ấy lại có tâm trạng tồi tệ như vậy.

Thấy Triệu Khôi Vỹ chậm chạp không nói lời nào, quản lý thị trường sắc mặt nghiêm túc: “Trợ lý Triệu, cậu cứ nói thật ra đi, cho dù công ty gặp phải khó khăn gì lớn, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ rơi công ty, cùng tổng giám đốc Hoắc đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn.”

Triệu Khôi Vỹ nhìn bộ dạng trung thành của đối phương, thở dài, không biết nên nói thế nào với ông ta.

Chuyện công ty phá sản tâm trạng của tổng giám đốc Hoắc cũng không tệ như vậy, có thể làm cho tính tình của tổng giám đốc Hoắc xấu như vậy, chỉ có một người.

Lạc Hiểu Nhã không hề biết các nhân viên của Hoắc Kỳ đang trải qua khó khăn nghiêm trọng.

Trạng thái bây giờ của cô vô cùng không tốt, cũng có thể là do mấy ngày nay suy nghĩ nhiều quá, không nghỉ ngơi cho tốt, cũng có lẽ là do làm việc quá sức, bây giờ cô cảm thấy đầu mình hơi choáng.

Cả người đều thất thần, hai má ửng đỏ bất thường.

“Hiểu Nhã, có phải cô bị ốm không? Sao lại không tinh thần như vậy?”

Đồng nghiệp ở bên cạnh nhìn thấy tình trạng của cô có chút không đúng, nhỏ giọng hỏi.

Lạc Hiểu Nhã lấy lại tinh thần, yếu ớt cười với cô ta: “Không sao, hình như là bị cảm nhẹ, tôi về uống chút thuốc là khỏi rồi”

Phương Ly ở phía sau nghe bọn họ đối thoại, cười khan một tiếng, âm dương kỳ quái nói: “Một số người nào đó, không phải là không có tự tin với cuộc thi hai tuần sau nên cố ý dùng cơ thể không thích hợp để lấy cớ đấy chứ?”

Mặc dù cô ta không nói tên, nhưng trong lời nói rõ ràng là đang ám chỉ Lạc Hiểu Nhã.

Nếu như là bình thường, Lạc Hiểu Nhã cũng sẽ không tính toán với cô ta, nhưng bây giờ tâm trạng của cô đang rất không tốt, trạng thái rất kém, Phương Ly chế nhạo cô như vậy, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn cô ta.

“Phương Ly, không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại, cả ngày cứ âm dương kỳ quái thì cho ai nghe. Nếu như cô không cần miệng của cô nữa, thì cô cứ thoải mái nói đi, cô xem tôi có xé nát cái miệng của cô ra không”.

Lạc Hiểu Nhã trực tiếp nhắc đến tên Phương Ly, giọng hai người nói chuyện không hề nhỏ, những người xung quanh nghe thấy vậy đều ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía bọn họ.

Sắc mặt Phương Ly đột nhiên đỏ lên.

Trước đây Phương Ly đã chế nhạo Lạc Hiểu Nhã ở phòng làm việc nhiều lần rồi, nhưng cô đều không hề có ý phản bác lại, cũng không hề tức giận, chỉ cười cười rồi tiếp tục làm việc.

Phương Ly không ngờ hôm nay Lạc Hiểu Nhã vậy mà lại cứng như vậy, trực tiếp nhắc đến tên họ cô ta rồi chửi nhau với cô ta.

Cô ta đang định mắng lại, đúng lúc Trần Thanh Lâm đi vào, lời cô ta vừa muốn chửi ra, lập tức rút lại, sắc mặt hết đỏ lại trắng.

Trần Thanh Minh không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nói chuyện mấy câu với người khác, đi đến chỗ Lạc Hiểu Nhã, nhìn trên bàn cô đấy tài liệu, hài lòng gật đầu.

Xem ra, Lạc Hiểu Nhã rất xem trong lần thi đấu này, làm rất nhiều chuẩn bị.

Sau khi anh ta liếc mắt qua, thì nhìn thấy gương mặt Lạc Hiểu Nhã đỏ ửng bất bình thường, nhíu mày: “Hiểu Nhã, có phải cơ thể cô không khỏe không?”

Bây giờ ánh mắt của Lạc Hiểu Nhã đã bắt đầu mê man rồi, cô nàng mắt ngẩn ra nhìn Trần Thanh Minh, sau đó cúi đầu, chậm chạp không phản ứng lại.

Làn da cô rất trắng, lúc này hai má ửng hồng, môi cũng đỏ hồng, mắt hoa đào khép hờ, lông mi hơi rũ xuống, bên môi còn có mấy sợi tóc, vô cùng xinh đẹp.

Trần Thanh Minh cũng ngẩn ra một chút, thần sắc không ở đây.

Phương Ly nhìn dáng vẻ của cô, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Không biết xấu hổ”

Sau đó càng hận trong lòng.

Thấy trạng thái của Lạc Hiểu Nhã thật sự không tốt, Trần Thanh Minh đập bàn quyết định, để Lạc Hiểu Nhã buổi chiều trực tiếp về nhà, nghỉ ngơi một buổi chiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.