Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Chương 167




Sắc mặt Lạc Hiểu Nhã lập tức trở nên tái nhợt, Hoắc Tùng Quân nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, vươn tay đặt lên trán cô: “Lạc Hiểu Nhã, em bị bệnh sao? Sắc mặt tái nhợt như vậy, em có muốn nghỉ ngơi một lát không? Anh thấy em rất mệt mỏi”

Lại là như vậy, lại là như vậy.

Lạc Hiểu Nhã cáu kỉnh trong lòng, anh luôn quan tâm có rất nhiều, rất tốt, tốt đến mức cô không phân biệt được nam bắc, đông tây, cô càng ngày càng phụ thuộc vào anh, đắm chìm trong sự chăm sóc của anh, rồi khiến bản thân mình cứ mãi lạc ở trong đó.

Dấu son môi trên áo sơ mi trắng hiện ra trước mặt, Lạc Hiểu Nhã đột nhiên tỉnh ngộ, tránh né tay anh, lạnh giọng nói: “Tôi không sao, chúng ta bắt đầu đi, tôi còn có việc”

Hoắc Tùng Quân hai tay dừng lại giữa không trung, sắc mặt trầm xuống.

Hôm nay Lạc Hiểu Nhã có gì đó không ổn, lúc mới vào nhà vẫn bình thường, lúc tắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến tâm trạng cô thay đổi lớn như vậy.

Hoắc Tùng Quân vào phòng ngủ, nhìn Lạc Hiểu Nhã cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Gương mặt vô cùng lãnh đạm, lông mi rất dài, đen nhánh rủ xuống khiến lòng anh có chút trùng xuống.

Anh không thích cảm giác này cho lắm, giống như lúc nào cũng ăn kẹo vậy, đột nhiên cắn một cái, trong lòng có thể chua xót.

Anh nghiêng người, thay vì ngoan ngoãn lên giường và nằm thẳng như mọi khi, thay vào đó anh vươn cánh tay dài của mình ra, ôm cô vào lòng, cằm đặt lên vai cô.

Nếu như trước đây hành động này anh không dám làm, nhưng hiện tại lại bối rối như vậy, lại bị thái độ của Lạc Hiểu Nhã làm cho rối loạn.

“Hoắc Tùng Quân, anh buông tôi ra” Thanh âm của Lạc Hiểu Nhã có chút rầu rĩ.

Mùi hương ghê tởm trên người không còn nữa, bởi vì sau khi tắm xong là mùi chanh rất sảng khoái, nhưng Lạc Hiểu Nhã không biết tại sao, khi mùi hương này xộc vào mũi, lại khiến cô cảm thấy buồn nôn.

“Anh sẽ không bỏ ra đâu.”

Giọng nói của Hoắc Tùng Quân mang theo uất ức, cùng vẻ trầm thấp và thờ ơ thường ngày hoàn toàn khác hẳn: “Anh đã làm sai chuyện gì sao? Có chuyện gì thì nói cho anh biết, đừng nóng giận, sau đó lại không để ý tới anh, anh thực sự rất khó chịu.”

Lạc Hiểu Nhã ngẩng đầu nhìn, con ngươi màu sáng của cô ướt át, tràn đầy mơ màng khó hiểu, thấy cô đang ngẩng đầu nhìn mình, trong mắt lộ ra vẻ ủy khuất.

Làm thế nào mà anh lại tiếp xúc với những người phụ nữ khác, khi trở về còn coi như không có chuyện gì mà lộ ra vẻ mặt như vậy với cô, hơn nữa còn làm ra những hành động thân thiết như vậy.

Lạc Hiểu Nhã ép mình trở nên lạnh lùng, khóe miệng giật giật: “Tôi thật sự không sao, chỉ là có chút mệt, tâm tình không tốt. Nhanh lên, chờ đến khi anh ngủ rồi, tôi mới có thể về nhà yên ổn. ngủ một giấc.”

Hành động của Hoắc Tùng Quân đột nhiên cứng đờ: “Hay là để anh đưa em về nhà, để em nghỉ ngơi thật tốt.”

“Không cần.”

Lạc Hiểu Nhã ngắt lời anh, sau đó hít một hơi: “Tôi đã nói một tuần hai lần giúp anh ngủ, sao tôi có thể nuốt lời. Anh mau nằm xuống đi.”

Thấy cô kiên trì như vậy, Hoắc Tùng Quân vừa leo lên giường vừa nói.

Lạc Hiểu Nhã vẫn giúp anh matxa như thường lệ, khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hoắc Tùng Quân thì động tác của cô mới dừng lại.

Hoắc Tùng Quân hôm nay có vẻ mệt mỏi, ngủ thiếp đi nhanh hơn bình thường, chỉ có mười phút mà thôi.

Lạc Hiểu Nhã cúi đầu trầm mặc nhìn anh, vì muốn đổi phương dễ dàng chìm vào giấc ngủ, ánh đèn trong phòng tương đối yếu, mông lung mơ hồ chiếu lên giường.

Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân giãn ra, không có sự xa lánh và thờ ơ thường ngày, trông vô cùng mềm mại.

Những ngón tay của Lạc Hiểu Nhã khẽ phác họa theo những đường nét trên gương mặt anh, nhưng không hề chạm xuống.

Quên đi, nếu như trong lòng anh đã có một người quan trọng thì cô cũng không muốn tiếp tục cùng anh dây dưa.

Cô đã làm rất tốt chuyện mà mình hứa với anh, mượn tay anh báo thù, chờ sau khi giải quyết An Bích Hà, cô sẽ lập tức rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.