(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kể từ khi đẩy An Bích Hà ra, tình trạng của Hoắc Tùng Quân cũng tốt lên rất nhiều.
Lúc này, rốt cuộc anh mới ý thức được chỗ nào không đúng, dùng một tay che mũi và miệng của mình, sải bước đi tới, xách An Bích Hà lên.
An Bích Hà chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cổ áo bị kéo, cả người bị nhấc lên.
Trong lòng cô ta càng hoảng hốt và sợ hãi, vô thức nhìn khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân, vừa định nói chuyện, nhìn đến ánh mắt của anh lập tức ngây ngẩn cả người.
Anh dùng tay áo che miệng và mũi, chỉ để lộ ra đôi mắt và sống mũi cao thẳng.
Đội đồng tử màu nhạt đã trở nên đỏ tươi, mang theo cảm giác lạnh lùng, giống như nhìn thấy một người đã chết.
Trong lòng An Bích Hà không khỏi lộp bộp một tiếng, nhìn động tác che miệng và mũi của anh, trong lòng cô ta đã có chút tuyệt vọng rồi.
Xong rồi, nhất định Hoắc Tùng Quân đã biết.
“Hoắc Tùng Quân, anh… anh muốn làm gì em?”
Thanh âm của cô ta run rẩy, khi nói ra những lời này đôi môi cũng không ngừng run run.
Hoắc Tùng Quân đột nhiên duỗi tay ra, dùng bàn tay to hung hăng bóp cổ cô ta, hơn nữa còn dùng rất nhiều sức.
An Bích Hà nhất thời không thở nổi, mặt đỏ bừng, sức lực càng ngày càng tăng, dần dần trở nên thâm tím.
Cô ta muốn hét lên cũng đồng thời duỗi tay ra, định danh vào cánh tay của Hoắc Tùng Quân, nhưng anh mạnh đến mức An Bích Hà không thể lay chuyển được.
Không khí hít vào càng ngày càng ít, An Bích Hà cảm thấy phổi sắp nổ tung, đầu óc như tắc nghẽn. Cô ta nhìn đôi mắt u ám của Hoắc Tùng Quân, trong lòng đã bắt đầu tuyệt vọng.
Cô ta không phải là sẽ chết ở đây chứ, bị Hoắc Tùng Quân bóp cổ đến chết?
Khi cảm thấy chỉ một giây nữa bản thân sẽ chết, Hoắc Tùng Quân mới buông tay ra, An Bích Hà ngã xuống đất như một vũng bùn.
Cô ta xấu hổ nằm rạp xuống đất, lớp trang điểm trên mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh không còn gì.
Cô ta há miệng không ngừng hớp lấy từng ngụm khí, trong lòng không ngừng tràn ngập vui sướng vì có thể tiếp tục sống sót.
Hoắc Tùng Quân buông cô ta ra, anh không giết cô ta, để lại cho cô ta một cái mạng.
Một lúc sau, An Bích Hà cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tùng Quân, vẻ hoảng sợ trong mắt cô ta vẫn chưa lắng xuống, trong lòng tràn đầy sợ hãi và khó chịu.
Tại sao cô ta lại quên mất, đây mới là Hoắc Tùng Quân, toàn bộ thành phố An Lạc ngay cả những người có quyền thế cũng không dám xúc phạm anh.
Bởi vì ân cứu mạng, mấy năm gần đây Hoắc Tùng Quân chưa bao giờ tỏ ra hung dữ trước mặt cô ta.
Theo thời gian, cô ta thực sự quên mất rằng Hoắc Tùng Quân chưa bao giờ là một người tốt bụng và dịu dàng.
Anh là một người cao ngạo lạnh lùng, đối với những người mạo phạm đến mình đều là những thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Mấy năm nay Hoắc Tùng Quân đã cho cô ta thấy sắc mặt tốt của mình, khiến cho cô ta đem bản tính thật sự của anh toàn bộ vất ra sau đầu.
An Bích Hà đột nhiên nghĩ rằng trước đây cô ta đã làm cho Lạc Hiểu Nhã nhiều lần khó xử. Những người đó bị Hoắc Tùng Quân cưỡng bức, đi đi lại lại mấy lần trên bãi xỉ ngâm rượu.
Kết cục của bọn họ…
Những gia đình đó biết chuyện đã chọc giận Hoắc Tùng Quân, chỉ qua một đêm, những người này không bao giờ xuất hiện ở thành phố An Lạc nữa.
An Bích Hà còn nghe nói một người trong số họ bị người nhà bỏ rơi, không có biện pháp chữa trị khiến cho một chân sai lệch, bây giờ vẫn đang bước chân thấp chân cao.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");