Tổng Tài Xấu Xa, Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 47: bức ảnh khoả thân đe dọa




"Choang!"

Lại có một âm thanh đổ vỡ khác vang lên, sáng sớm, Đường Quốc Cường vừa trở về nhà thì cau mày nhìn lên tầng trên, vẻ mặt không vui, cô con gái kia đã trở thành trò cười cho mọi người rồi, làm thế nào cũng không bớt lo lắng được.

“Đường Tuyết Mai, con đang làm chuyện điên rồ gì vậy hả!”

Từ tầng trên truyền đến một tiếng hét lớn, lúc này Đường Tuyết Mai mới dừng lại, nhưng sau đó tiếng đập phá lại càng thêm lớn hơn, Đường Quốc Cường xông lên ra sức mắng cô ta một trận, ai ngờ hai mắt của Đường Tuyết Mai đỏ bừng lên, sắc mặt dữ tợn, cả người như chuẩn bị nổi điên lên.

"Bố! Con muốn báo thù, con muốn làm cho nhà họ Lệ không được bình yên, con nhất định phải báo thù!"

"Con, con bị làm sao vậy?"

Đường Quốc Cường thấp giọng xuống, không muốn cô ta bị kích động thêm nữa, Đường Tuyết Mai nhảy lên trên giường khóc lớn, đêm hôm qua nhóm người kia đã lột quần áo của cô ta, muốn làm chuyện đó với cô ta... Cô ta liều mạng giữ lại sự trong trắng của mình, nhưng bọn họ lại cười nhạo rằng bản thân cô ta chỉ biết nghĩ đến chuyện đó, thà rằng đi tìm một con gà còn hơn là chạm vào cô ta, sau đó còn chụp lại ảnh lúc cô ta đang khỏa thân.

Trước khi đi còn không quên dặn dò cô ta rằng, nếu như còn dám ra vẻ ngây thơ quyến rũ nữa họ sẽ tung lên mạng, cho mọi người thấy cô chủ nhà họ Đường thật sự quyến rũ như thế nào đấy.

Đương nhiên, cô ta sẽ không nói với Đường Quốc Cường, với tính tình nóng nảy của ông ta, nếu biết cô ta đắc tội với người khác, nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ có thể qua loa cho qua chuyện.

Đương nhiên Đường Quốc Cường sẽ mắng cô ta một trận, Đường Tuyết Mai âm thầm cắn răng chịu đựng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, Đường Thanh Tâm, cô đừng có cười, ai thắng ai còn chưa biết được đâu!

Cô ta nhanh chóng đứng dậy chạy đến bệnh viện, Đường Tuyết Mai định rằng sẽ cố gắng hết sức để mắng chửi Đường Thanh Tâm, nhưng không ngờ đến gặp mặt người phụ nữ đó cô ta cũng không được gặp, vệ sĩ chặn cô ta ở ngoài cửa, qua cánh cửa, Đường Tuyết Mai hô to lên: “Đường Thanh Tâm, cô là đồ khốn nạn giống y như bà mẹ điên rồ của cô vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu quả báo. Tôi sẽ chờ để được nhìn thấy giây phút cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Lệ!"

Đường Thanh Tâm dựa vào đầu giường nhìn người phụ nữ đang điên loạn bên ngoài, vẫy tay với vệ sĩ để cho cô ta đi vào.

"Đường Tuyết Mai, tôi nhịn cô lâu lắm rồi, đã nhiều năm như vậy, hai mẹ con cô lúc nào cũng đè đầu cưỡi cổ tôi, tôi chịu đủ rồi! Từ hôm nay, tôi cũng đã ngồi vào vị trí bà chủ của nhà họ Lệ rồi, cô có muốn cũng không thể được nữa, còn nữa, Lệ Thiên Minh ghét nhất loại phụ nữ như cô, cô cho rằng không ai biết về những chuyện kinh tởm cô đã làm khi còn học đại học sao?"

Cô nhướng mày nhìn Đường Tuyết Mai, vốn dĩ Đường Thanh Tâm cũng không muốn nhanh chóng để lộ ra quân bài cuối của mình như vậy, nhưng lòng tham của cô ta thực sự là không đáy, bản thân không thể không ra tay chèn ép sự kiêu căng đó của cô ta được.

Băng dày như thế không phải chỉ vì tuyết rơi một ngày, Đường Tuyết Mai làm sao có thể bị chỉ vì mấy lời nói của cô mà đã rút lui được, cô ta cười khẩy một cái, sau đó người phụ nữ đắc ý lấy điện thoại ra, bật một đoạn video lên: "Cô nhìn xem, đây là người mẹ điên rồ của cô đấy, ở trong đó không có bất kỳ một thứ gì cả, một mình ở đó không cẩn thận có thể chết lúc nào không hay đó."

"Cô dám!" Đôi mắt Đường Thanh Tâm ánh lên tia sáng làm người khác cảm thấy sợ hãi, thấy đối phương không chịu được lùi bước, sau đó cô ta mạnh miệng đe dọa: “Cô chờ đó, tôi sẽ đặc biệt quan tâm đến người mẹ thân yêu của cô".

“Không cần”.

Lệ Thiên Minh bước vào trong, nhưng chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái, ngay lập tức Đường Tuyết Mai trở nên bối rối.

"Cô Đường, tôi nhớ không nhầm thì tấm ảnh quý giá đó của cô vẫn còn ở chỗ của bạn tôi, để tôi nghĩ xem trang web nào thích hợp hơn nhé?”

Dùng ngón tay xoa xoa cằm, giọng nói của Lệ Thiên Minh giống như ác quỷ ở dưới địa ngục vậy, khiến Đường Tuyết Mai không khỏi rùng mình, trừng mắt nhìn bọn họ một cách hung dữ, sau đó nhanh chóng xoay người bỏ đi.

Nhân lúc cô ta vừa rời đi, Lệ Thiên Minh nhắc nhở cô ta một cách ‘thiện chí': “Đường Tuyết Mail" Người phụ nữ lập tức dừng lại không dám cử động, giọng nói của người đàn ông truyền đến.

"Tôi vừa nghe thấy một chuyện kì lạ. Có người cưỡng chế đưa một bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần đi. Bệnh viện không dám ngăn cản, cũng không dám gọi cảnh sát. Cô nói xem, họ sẽ đưa bệnh nhân này đi đâu?"

Giọng nói càng ngày càng gần, Đường Tuyết Mai sợ hãi không dám quay đầu lại vội vàng chạy ra ngoài. Đường Thanh Tâm nắm chặt tay áo của Lệ Thiên Minh: "Anh nói thật sao, mẹ của tôi ư?"

Lệ Thiên Minh quay lại nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng gật đầu, “Đúng vậy, tôi đã đưa mẹ vợ ra ngoài và chuyển đến bệnh viện của một người bạn của tôi rồi. Yên tâm, lần này sẽ không có ai dám đưa bà ấy đi mà không có sự cho phép của cô nữa, hơn nữa, trong tình trạng thể chất và tinh thần của bà ấy cũng rất tốt".

“Cảm ơn anh, Lệ Thiên Minh."

Trái tim vốn đang bị siết chặt của Đường Thanh Tâm đã nhẹ nhõm trở lại, cô thật sự cảm ơn Lệ Thiên Minh, đồng thời cô cũng nhận thấy rằng rõ ràng là Lệ Thiên Minh mạnh hơn cô rất nhiều.

Người chồng này, nên nắm thật chặt trong tay, chưa bao giờ Đường Thanh Tâm cảm thấy an toàn như bây giờ, điều này là do Lệ Thiên Minh mang đến cho cô.

Từ lúc hôn mê đến khi tỉnh lại đã được một tuần, vết thương của cô đang dần dần hồi phục, nhưng đầu của cô bị thương, nhiều trường hợp không thể dùng não quá nhiều, nếu không sẽ bị đau đầu dữ dội.

Lệ Thiên Minh ép cô chỉ được vận động một tiếng mỗi ngày, thời gian còn lại không phải ngủ thì là truyền nước biển, nằm trên giường cả ngày thực sự rất chán, Đường Thanh Tâm chỉ biết nhìn vào điện thoại theo dõi tin tức mỗi ngày, nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất là vụ bê bối của cô và Lệ Bách Nhiên.

Hầu như tất cả đã biến mất chỉ sau một đêm, không thể tìm kiếm được nữa.Tất cả các thông cáo báo chí đều đang đưa tin về việc Lệ Thiên Minh cầu hôn cô.

Còn một tuần trước khi cô xuất viện, anh nói rằng mình sẽ thông báo về đám cưới ngay sau khi cô xuất viện để xoa dịu vụ việc vừa qua.

Đường Thanh Tâm không hề phản đối, nhưng Lệ Bách Nhiên sau khi nghe tin thì không hề có phản ứng, mấy ngày nay anh ấy bị ép buộc phải đi xem mặt, vốn dĩ anh hai nhà họ Lệ không đồng ý làm như vậy, nhưng sau khi Lệ Thiên Minh đến công ty của anh ấy, nói rằng anh không thể đợi được nữa.

Ý của anh rất rõ ràng, sau đám cưới, Lệ Bách Nhiên sẽ ra nước ngoài hoặc ngoan ngoãn kết hôn, không thể thương lượng, nếu đổi lại là một người khác, với tính cách của Lệ Thiên Minh, người nào dám động vào người phụ nữ của anh chắc chắn không cần sống nữa rồi.

Sở dĩ anh nhường nhịn tới bây giờ là vì mặt mũi của nhà họ Lệ, Lệ Thiên Minh có tính khí nóng nảy không tốt, anh hai nhà họ Lệ biết chuyện này đã đưa ra hai phương án, ông ta muốn để con trai ở lại bên cạnh mình. Đương nhiên ông ta cũng muốn xem xét các đối tượng xem mắt cho anh ấy.

Nhà họ Lệ đang cố hết sức để lấy lại thể diện, còn nhà họ Đường thì năm lần bảy lượt phải chịu xấu hổ và rơi vào bước đường cùng.

Khi Đường Tuyết Mai vội vã đến bệnh viện, cô ta được thông báo rằng người phụ nữ điên rồ kia đã biến mất. Bệnh viện đã nhận tiền nhưng lại không để ý khiến cô ta vô cùng tức

giận.

Trong phòng làm việc của bác sĩ, Đường Tuyết Mai giận dữ nhìn bác sĩ, vỗ vỗ vào bản thỏa thuận trên bàn làm việc, chất vấn: “Đây là chuyện gì vậy? Không phải đã nói là không có ai có thể đưa đi ngoại trừ chúng ta sao!”

“Chúng tôi không thể động vào người này được, cô biết Lệ Thiên Minh đấy, lý do tại sao bệnh viện của chúng tôi có thể tiếp tục hoạt động mỗi ngày là nhờ có chính phủ hỗ trợ. Lệ Thiên Minh nói, nếu chúng tôi không hợp tác thì sau này sẽ không được trợ cấp nữa. Cô Đường, chúng tôi cũng rất khó xử! Cô nên quay về đi!”

"Vậy người đó đâu, đã chuyển đến đâu vậy?” Cô ta vẫn không chịu từ bỏ ý định, bác sĩ xua tay: “Chúng tôi cũng không dám hỏi, người đó thâm hiểm lắm”.

Đường Tuyết Mai không còn cách nào khác, như thế này thì cô ta làm gì còn quân bài nào nữa để đấu với Đường Thanh Tâm chứ?

Chẳng trách hôm nay Đường Thanh Tâm kiêu ngạo như vậy, hóa ra là có người đứng sau chống lưng cho cô, Lệ Thiên Minh, anh được lắm, có bản lĩnh đấy!

Đường Tuyết Mai tức giận quay người rời đi, không còn quân bài này thì cô ta sẽ chơi đùa như thế nào đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.