Có chút chua xót, có chút... kỳ lạ, kỳ lạ đến mức Lệ Thiên Minh không thể nói ra được, cảm giác duy nhất của anh là không thể để Đường Thanh Tâm tiếp xúc không đúng mực với những người đàn ông khác.
Nhấn thật lâu để xóa tin nhắn do Lệ Bách Nhiên gửi đến, có lẽ đã đến lúc để cậu cháu trai nhỏ của mình biết bạn gái cũ là thím của mình rồi. Lấy điện thoại di động ra, Lệ Thiên Minh bấm số của trợ lý: "Ngày mai đặt cho tôi một chỗ ở nhà hàng Boston. Tám giờ tối, hai người."
Dứt lời, anh cúp máy mà không cho trợ lý có cơ hội nói chuyện. Nhìn về phía Đường Thanh Tâm, cô vẫn đang ngủ và không biết chuyện gì đã xảy ra, khóe miệng Lệ Thiên Minh lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm khó hiểu.
Bỗng anh có chút mong chờ vào buổi biểu diễn tuyệt vời vào tối mai. Ngày hôm sau má Hoa đến đánh thức mình, Đường Thanh Tâm mới mệt mỏi mở mắt ra. Sau khi nhìn đồng hồ, cô vội vàng thu dọn đồ đạc, xuống lầu đi đến phòng ăn, trừ cô ra thì mọi người đều đã ngồi vào vị trí của mình rồi.
Gần đây còn phải nộp nhiều tài liệu, Đường Thanh Tâm có chút choáng ngợp, đã nhiều ngày rồi cô không nghỉ ngơi, sắc mặt hốc hác tiều tụy như già đi mấy tuổi, thế mà cô vẫn phải giữ nguyên dáng vẻ tươi cười trước mặt mấy người Trương Mỹ Lan.
“Mẹ, bà nội, con xin lỗi, con dậy muộn ạ."
Cô lại cúi đầu lễ phép chào hỏi, sau khi trải qua chuyện tối qua, Đường Thanh Tâm cảm thấy tình hình của mình có lẽ còn tệ hơn gấp đôi trước đây.
Bà cụ Liên bảo cô ngồi xuống, nhưng giọng điệu rõ ràng không còn nhiệt tình và điềm đạm như trước, ngược lại có chút u sầu thất vọng. Mặc dù kế hoạch của Trương Mỹ Lan tối hôm qua bị Lệ Thiên Minh phá vỡ, nhưng bà ta đã thành công trong việc khiêu khích phía bên bà cụ Liên, bà ta không vội vàng, sớm muộn gì Đường Thanh Tâm cũng phải rời đi mà thôi.
Bàn ăn vẫn yên lặng như mọi khi, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng thở dài của bà cụ Liên và ánh mắt quan sát Đường Thanh Tâm của bà cụ, nhưng Đường Thanh Tâm cứ coi như không nghe không thấy, tiếp tục ngồi an phận bên cạnh Lệ Thiên Minh và ăn sáng.
"Thanh Tâm".
Bà cụ Liên bị sốc vì tin tức tối qua, cả đêm bà không ngủ được, đến bây giờ vẫn không thể kìm chế được nỗi buồn trong lòng, cuối cùng bà cũng mở miệng gọi tên Đường Thanh Tâm.
Trong lòng Đường Thanh Tâm đã sớm có sự chuẩn bị nên cô lập tức buông đồ ăn xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về vẻ mặt u sầu của bà cụ, chờ bà lên tiếng.
Cũng như đối diện với vẻ mặt đắc ý chờ xem kịch hay của Trương Mỹ Lan.
“Cháu... Bà đã bảo Thiên Minh tìm hiểu và sắp xếp một bác sĩ phụ khoa tốt nhất. Bà đã suy nghĩ cả đêm rồi. Vấn đề cháu không thể sinh con không phải là chuyện hệ trọng, chỉ cần đi kiểm tra rồi chờ một chút thời gian là được rồi".
Bà cụ Liên rất thích Đường Thanh Tâm, cô gái nhỏ này có lòng dạ tốt bụng, lại có ngoại hình ổn, lúc trước nếu không có cô thì bà đã sớm về với cõi Phật rồi.
Nhìn thấy Lệ Thiên Minh vốn luôn lạnh lùng thờ ơ, ít chủ động trong việc tình cảm, thế mà lại chủ động đồng ý kết hôn với Đường Thanh Tâm. Hơn nữa tình cảm càng tăng lên, đặc biệt là cách anh bảo vệ Đường Thanh Tâm tối hôm qua, bà cụ Liên có thể nhìn ra trong trái tim của cháu đích tôn mình đã có Đường Thanh Tâm rồi.
Một đứa nhỏ tốt như vậy, bà cũng không nỡ bỏ, nghe xong lời của Lệ Thiên Minh rằng đã giúp cô tra cứu thông tin, biết rằng tắc ống dẫn trứng không phải là vấn đề lớn và có thể giải quyết bằng phẫu thuật. Nếu không được thì có thể thụ tinh nhân tạo, vì thế sáng nay bà cụ mới có ý kiến khuyên nhủ này.
Đương nhiên, chưa kịp nói xong, Lệ Thiên Minh đã ngắt lời: "Bà nội, chuyện của Thanh Tâm cháu sẽ chịu trách nhiệm, ăn no xong chúng ta đi làm thôi".
Giống như tối hôm qua, Lệ Thiên Minh đứng dậy nắm tay Đường Thanh Tâm bước ra ngoài, mặc kệ bà cụ ở phía sau hét lên như thế nào. Đường Thanh Tâm biết bà cụ luôn đối xử tốt với mình, bà đã rất buồn vì chuyện của mình, giờ lại bị cháu trai không để ý tới, Đường Thanh Tâm cảm thấy khổ sở thay cho bà cụ.
"Lệ Thiên Minh, sao anh có thể bỏ đi như thế này được? Bà nội sẽ buồn biết bao nhiêu?" Đường Thanh Tâm bị anh ép ngồi vào ghế phụ, nhìn Lệ Thiên Minh đã lên xe, cô lên tiếng bất bình thay cho bà cụ.
“Đường Thanh Tâm, mặc kệ báo cáo xét nghiệm của cô là thật hay giả, không muốn sinh con cũng là do cô định đoạt, đương nhiên nếu cô muốn sinh con thì tôi rất sẵn sàng phối hợp".
Quay đầu qua, Lệ Thiên Minh nở một nụ cười, vừa vặn với ngũ quan anh tuấn của anh khiến người khác mê đắm mê đuối, nhưng Đường Thanh Tâm lại cảm nhận được sự đáng sợ đằng sau nụ cười này.
Một câu nói hoàn toàn chặn miệng của cô, Đường Thanh Tâm ngoan ngoãn thắt dây an toàn, không hề tranh luận điều gì nữa. Mềm lòng thiện lương là một chuyện, nhưng không thể vì mềm lòng mà làm tổn thương bản thân, tổn thương đến đứa con của mình, điểm này, Đường Thanh Tâm cũng hiểu rất rõ.
Đương nhiên là một thư ký kiểu mẫu, Đường Thanh Tâm đã báo cáo với Lệ Thiên Minh về lịch trình làm việc trong ngày của anh trên xe hơi.
Tuy nhiên mới báo cáo được một nửa thì bất ngờ bị Lệ Thiên Minh cắt ngang: "Tối nay sẽ có một bữa ăn tối ở nhà hàng Boston, cô sẽ đi giao lưu với tôi".
Mắt của anh vẫn nhìn về phía trước, không nhìn Đường Thanh Tâm, lời nói ra cũng nhẹ nhàng, nghe không ra manh mối hay cảm xúc gì.
"Không đi."
Không chút suy nghĩ, Đường Thanh Tâm từ chối yêu cầu của Lệ Thiên Minh gần như không cần suy nghĩ.
Buổi tối là thời gian rảnh rỗi tự do sau giờ làm việc, giao lưu là chuyện của công việc, hơn nữa cô là thư ký chứ không phải người tiếp khách, mấy kiểu tiệc xã giao này kia là thứ cô không thích nhất.
“Lý do". Sau khi bị từ chối không chút do dự, Lệ Thiên Minh khẽ nhướng mày, cô cần phải đưa ra lý do, thậm chí trong lòng anh còn nghi ngờ liệu Lệ Bách Nhiên có gửi cho cô một tin nhắn khác nên cô mới từ chối hay không, anh cần một lời xác nhận.
"Ngoại trừ giờ làm việc, những giờ khác không được trả lương. Điều đó không còn thuộc phạm vi công việc của tôi".
Đường Thanh Tâm đưa ra một lý do hợp lý và không thể bác bỏ với Lệ Thiên Minh.