Đặt điện thoại xuống, Đường Thanh Tâm cầm cái chày cán bột trong phòng bếp, hít sâu một hơi rồi quyết định đi lên lầu nói chuyện cùng người hàng xóm này.
Đi ngang qua đối diện, Đường Thanh Tâm gõ gõ cửa, lần trước người hàng xóm này cho cô bánh ngọt, chán ghét khi cô khóc ầm ĩ, có lẽ cũng không chịu được âm thanh ở trên lầu đâu nhỉ?
Tìm một người bạn cùng nhau đối mặt luôn tốt hơn so với một mình đối mặt.
Nhưng kì lạ là, cô đã ấn chuông cửa rất nhiều lần cũng không có ai trả lời, cô chỉ đành lấy hết can đảm lên lầu một mình. 1901, cô đi lên vẫn còn có thể nghe thấy tiếng thùng thình bên trong, mà xung quanh không có một ai ra ngoài ngăn cản, người này có phải là cảm thấy không ai ở liền có thể không kiêng nể gì quấy rầy dân chúng không?
Đường Thanh Tâm ấn chuông cửa, người bên trong không có bất kì động tĩnh gì, cô tức giận, người này sao lại một chút văn minh cũng không có, bây giờ đã là mấy giờ rồi, lẽ nào không biết bây giờ là thời gian nghỉ ngơi hay sao?
“Xin hỏi bên trong có người không? Bây giờ là mấy giờ rồi hả? Có để cho người khác ngủ không!"
“Thùng thình thùng thình!"
Trả lời cô như cũ vẫn là thanh âm khiến người ta phiền chán, Đường Thanh Tâm tức giận, cầm chày bột lên hung hăng đập vào cửa, phóng ra những lời nói tàn nhẫn: "Nếu như lại tạo ra tiếng ồn nữa tôi liền sẽ báo cảnh sát".
Thanh âm bên trong cuối cùng cũng ngừng lại, Đường Thanh Tâm lúc này mới quay người rời đi, trong lòng đều là khinh thường chủ phòng này, sống ở ngôi nhà đất đỏ như vậy còn có thể làm ra loại chuyện này, xem ra người có tiền không phải đều là người có tố chất cao, càng có tiền nội tâm càng trống rỗng.
Không có tiếng ồn Đường Thanh Tâm ngủ rất ngon, trong mơ hồ lờ mờ nghe thấy tiếng có người tiến vào cửa, có lẽ là Hứa Vĩ Quân đi về rồi sao? Nhưng, cô ta không phải là không về sao?
Đường Thanh Tâm mơ màng ngủ không hề nghĩ quá nhiều, lật người ngủ tiếp, trong bóng tối một bóng người khẽ đẩy cửa đi vào, ngồi xuống ở trước giường cô, mượn ánh sáng của trăng duỗi tay vuốt ve hai má cô, sự mềm mại dưới ngón tay khiến anh một lần nữa thất thần. Cảm nhận được hô hấp đều đặn của người trên giường, bóng người đứng một lúc rồi đi ra ngoài, tờ giấy trên bàn trà trong phòng khách khiến khuôn mặt bóng người nhíu chặt. Quay đầu liếc nhìn thật sâu căn phòng sau lưng, bóng người đi ra.
Ngoài cửa, Hứa Vĩ Quân có chút run sợ nhìn thấy bóng người, can đảm tiến lên phía trước: “Ông chủ, hôm nay anh...."
“Cô đi vào đi! Tôi trở về “.
Hứa Vĩ Quân nhìn anh rời đi, trong mắt biểu lộ ra một tia kì quái, làm cái gì vậy nhỉ? Bảo cô ta không cần trở về để tạo cho bọn họ thời gian riêng, kết quả thì sao? Nhanh như vậy liền đi rồi. Thở dài thật sâu một tiếng, Hứa Vĩ Quân mở cửa đi vào, trong nháy mắt lại đóng cửa, ngẩng đầu lên đối diện một đôi mắt trong suốt đang nhìn mình.
“Đường, chị Đường Thanh Tâm, muộn như vậy rồi chị vẫn chưa ngủ sao?" Hứa Vĩ Quân cảm thấy tim của mình sắp nhảy ra ngoài rồi, đối mặt với ánh mắt soi xét của Đường Thanh Tâm, cô ta không có chỗ nào né tránh.
“Chị đã ngủ rồi, chỉ là bị người ta đánh thức, chị không biết lúc bản thân ngủ say còn có người đến phòng của chị, chị luôn cho rằng mình là người xui xẻo, đã trải qua nhiều chuyện như vậy cuối cùng cũng vẫn có người nguyện ý tin tưởng chị, giúp đỡ chị, tại sao vậy?"
Đường Thanh Tâm nhìn cô ta, trong mắt lóe qua một tia lệ quang, cô biết Hứa Vĩ Quân là người của anh, chỉ là không nghĩ đến cô ta sẽ nghe lời từ Lệ Thiên Minh, để bản thân một mình đối mặt với anh.
“Em, chị Đường Thanh Tâm, chị nghe em giải thích, em chỉ là..."
“Được rồi, cho dù thế nào cũng cảm ơn em giúp chị, phòng này chị thuê đến tháng sau liền chuyển đi".
Nói xong Đường Thanh Tâm quay người rời đi trở về phòng của mình, lúc này đã là ba giờ sáng rồi, cô lại làm thế nào cũng không ngủ được, trong lòng nặng trịch, vốn dĩ cho rằng đây là bến cuối cùng của cô, không nghĩ hiện tại ngay cả cái này cũng không cách nào bảo đảm.
Đường Thanh Tâm chỉ cảm thấy trong lòng bối rối.
Đến khi trời sáng mới một lần nữa mê man ngủ, buổi sáng lúc bị đồng hồ báo thức đánh thức cả người đều lung lay, cố kìm nén nội tâm không thoải mái thức dậy thu dọn xong xuôi rồi đi ra ngoài, lại nhìn thấy một tờ giấy ở trên cửa phòng mình, là Hứa Vĩ Quân lưu lại.
“Chị Đường Thanh Tâm, chủ tịch Thiên Minh đã nói nếu như chị chuyển đi rồi em sẽ phải rời khỏi Lệ Kình!" Đằng sau vẽ một mặt khóc, trên bàn còn đang đặt một bữa sáng đã được nấu sẵn.
Đường Thanh Tâm cắn một miếng bánh bao hấp còn nóng hổi, nước dùng xuôi theo chảy xuống, lòng của cô lại lạnh lẽo.
Lệ Kình, Lệ Thiên Minh sáng sớm đi đến văn phòng, nghe báo cáo của Hứa Vĩ Quân, trong lòng đã có chủ ý.
“Cô đi xuống trước đi".
Hứa Vĩ Quân muốn nói lại thôi, chẳng qua mệnh lệnh của ông chủ không thể không nghe, cũng không biết chị Đường Thanh Tâm có thể tha thứ cho cô ta không, cô ta thật sự vô tội.
Hứa Vĩ Quân ủ rũ thở dài, đối diện nhìn thấy Đường Thanh Tâm đi đến.
“Chị Thanh Tâm..."
"Bánh bao hấp mùi vị không tồi”.
Đường Thanh Tâm buông xuống câu nói này, tiếp tục đi đến văn phòng của Lệ Thiên Minh, quay người đóng cửa lại.
"Lệ Thiên Minh!"
Tiếng giày cao gót nện xuống đất sớm đã khiến Lệ Thiên Minh biết rõ người đến là ai, khi nghe thấy tiếng của cô, Lệ Thiên Minh ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Thanh Tâm đang cười lạnh nhìn anh, trên mặt người đàn ông đã nổi lên một tia nghiền ngẫm.
"Thư kí Thanh Tâm, tìm tôi có chuyện gì? Là muốn báo cáo công việc với tôi sao? Hay là nói cô tìm thấy người tiết lộ cơ mật của công ty rồi hả?”
"Lệ Thiên Minh, câu này phải là tôi nên hỏi mới đúng, nửa đêm nửa hôm anh đến nhà tôi làm cái gì?"
Hoàn toàn coi nhẹ vấn đề của Lệ Thiên Minh, cô ngu ngốc mới đến nói thật với anh, chuyện của Đại Vũ toàn công ty đều đang tự điều tra, tất cả mọi khúc mắc đều không thể xảy ra sai xót.
Lệ Thiên Minh đứng dậy tập trung tinh thần nhìn cô chăm chú, giọng điệu lạnh lùng: "Thư kí Thanh Tâm, cô có chứng cứ không?”
“Hứa Vĩ Quân đã nói rồi, anh uy hiếp cô ấy!"
“Hửm? Tôi uy hiếp cô ấy? Đúng vậy, cô có thể làm gì? Thư kí Thanh Tâm, công việc của cô là giúp đỡ tôi, thư kí trợ lí riêng, tôi cũng không bảo cô theo bên người chăm sóc đã là rất cho cô mặt mũi rồi, nửa đêm gặp mặt rất bình thường, sau này tôi sẽ để cô dần dần quen".
Đường Thanh Tâm hít sâu một hơi, quả thực muốn hung hăng đánh mấy cái lên khuôn mặt đẹp trai của anh, còn bảo là theo bên người để chăm sóc, anh nằm mơ.
Hung hăng trừng mắt nhìn anh, Đường Thanh Tâm mở cửa thật mạnh rồi đi ra ngoài, Hứa Vĩ Quân thấy vẻ mặt cô tức giận cũng không dám tiến lên, chỉ là lặng yên quan sát sắc mặt cô.
Lệ Thiên Minh, cái tên khốn khiếp này.
Con đường phục thù của bản thân mới vừa bắt đầu, Lệ Thiên Minh liền ngửi thấy rồi, những lời vừa rồi của anh là cảnh cáo sao?
Đường Thanh Tâm lắc lắc đầu, điện thoại kêu vang dội, cô chỉ liếc nhìn, lẳng lặng đặt điện thoại ở một bên không quan tâm nữa, lúc mở máy buổi sáng nhìn thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Trần Dịch, cô muốn để Trần Dịch rõ ràng, mặc dù là quan hệ hợp tác nhưng cũng phải tự hiểu rõ, nếu như Trần Dĩnh lại gây phiền phức với cô, cô không ngại chỉnh cô ta thêm lần nữa. Cho nên lần này cho dù Trần Dịch có gọi điện thoại cho cô thế nào cô cũng
không trả lời.
Đến khi buổi trưa tan làm, trong văn phòng một trận rối loạn, không biết ai hét trước một câu: "Thật là lãng mạn!"
Đường Thanh Tâm mới ngẩng đầu nhìn quả bóng bay to lớn bay lên bên ngoài cửa sổ, vừa vặn bay đến cửa sổ chỗ cô, dưới quả bóng còn đang treo vải lụa, mặt trên viết, Đường Thanh Tâm, xin lỗi.
Sau đó có người đưa hoa tươi, từng bó hoa dường như sắp chất đống đầy văn phòng, Đường Thanh Tâm kí nhận từng bó một, tay đều mềm nhũn.
"Chị Thanh Tâm, lãng mạn quá đi! Thật là ngưỡng mộ chị!"
“Đúng vậy, nếu như có người đối xử với em như vậy, em nhất định sẽ gả cho anh ta".
Các đồng nghiệp đều đang trêu chọc Đường Thanh Tâm, người phụ nữ cười nhưng không nói, không cần nghĩ cũng biết đây là tác phẩm của Trần Dịch, xem ra khuôn mặt có vẻ lạnh như băng nhưng thầm kín bên trong là một cao thủ tán gái.
Nếu như Đường Thanh Tâm không phải là đã trải qua một đoạn hôn nhân, trái tim tổn thương sớm đã cứng nhắc, bằng không cô nhất định sẽ bị những cái này làm cảm động rồi.
Đôi mắt đẹp nhìn về phía văn phòng của Lệ Thiên Minh, cô cố ý cười nói: ''Thật ra cũng không có gì, những cô gái hiền lành tốt bụng đều sẽ đợi được người đàn ông thật lòng với cô ấy".
Nhất thời bên ngoài một mảnh ngưỡng mộ đố kị, cửa phòng Lệ Thiên Minh đã mở, ánh mắt nhìn chăm chăm quả bóng bay ngoài cửa sổ, sắc mặt không lo lắng: "Năm phút sau tôi không hi vọng lại nhìn thấy những thứ này nữa".
Cùng với tiếng hít vào ở xung quanh, bảo an nhận được tin tức lập tức chạy đi lôi quả bóng xuống giấu đi, mà hoa tươi cũng bị Lệ Thiên Minh lấy lí do phát bệnh hen suyễn mà bỏ đi toàn bộ.
Đường Thanh Tâm bĩu môi, xách túi đi ra ngoài, vừa đến cửa thang máy liền bị Lệ Thiên Minh cưỡng ép kéo vào thang máy chuyên dùng cho chủ tịch, mắt hoa lên một chút, khuôn mặt của người đàn ông đã ở trước mắt cô.
"Ưm!" Đôi môi dịu dàng ấn trên môi cô, Đường Thanh Tâm hoảng sợ muốn trốn khỏi, nhưng mà làm sao cũng không đẩy được anh ra, người đàn ông khóa cô thật chặt ở trước lồng ngực mình, không để ý tới cô phản kháng, cưỡng hôn cô!
"Bốp!" Một cái bạt tai vang lên vang dội ở trong thang máy, đôi mắt âm u của Lệ Thiên Minh lóe qua một tia tàn nhẫn, duỗi tay chụp lấy cằm cô, tính khí tốt cố gắng nhẫn nại cuối cùng biến mất gần hết. Đường Thanh Tâm ngơ ngác, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lệ Thiên Mình dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm cô, trong lòng nổi lên một chút ớn lạnh.