Trần Dịch nhướng mày cười, nâng cằm nhìn về phía Đường Thanh Tâm:
"Thanh Tâm đã đồng ý rồi, từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Đây không phải tình yêu thì là gì?"
Sắc mặt Lệ Thiên Minh tối sầm lại, anh sẽ không bao giờ để Đường Thanh Tâm ở cùng với người nhà họ Trần, cho dù Đường Thanh Tâm có ghét anh và muốn trả thù anh, cũng không thể chọn nhà họ Trần!
Nhìn thấy mục đích đã đạt được, Trần Dịch không còn chọc tức nữa, ánh mắt của Lệ Thiên Minh nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trước mặt, lúc này trên mặt Đường Thanh Tâm đầy vẻ buồn bã.
Đám tang mẹ cô đã được chôn cất thuận lợi, Đường Thanh Tâm cầm bức chân dung của mẹ cô đặt trong sảnh lớn, vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy cách đó không xa một nhóm người đang tiến đến với một chiếc máy ảnh trên tay, cô rất tức giận, đôi mắt cô hiện nên sự lạnh lùng.
Những người này không có phép lịch sự nữa rồi. Đây là một nghĩa trang. Họ đến đây làm gì!
Có cần thể diện nữa không?
“Đường Thanh Tâm! Cô có tiện nhận lời phỏng vấn không?”
Cô còn chưa kịp phản ứng gì, Trần Dịch liền trực tiếp trả lời: “Xin lỗi không tiện trong việc phỏng vấn!"
Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta khiến mọi người quay đi, các phóng viên sững sờ, họ nhìn Đường Thanh Tâm và Trần Dịch, ánh mắt mọi người nhìn vào khuôn mặt của Lệ Thiên Minh, mọi người đã chợt nhận ra sự việc.
"Anh Trần Dịch, anh hiện đang hẹn hò với cô Thanh Tâm sao? Có tin đồn rằng Đường Quốc Cường trốn trong viện điều dưỡng. Đường Thanh Tâm đã bao che cho bọn tội phạm và gây ra thảm kịch cái chết của cả bố lẫn mẹ. Có thật không?"
"Mẹ Đường là do chính Lệ Thiên Minh phái người đưa đi. Xin hỏi chủ tịch Thiên Minh có ý kiến gì về chuyện này? Viện điều dưỡng có phải có quan hệ ngầm nào đó với Đường Quốc Cường không?"
"Đường Thanh Tâm, người ta đồn rằng lúc cô đi nhận xác, cô chỉ nhận xác mẹ mà bỏ qua xác ông Đường Quốc Cường. Điều này có vi phạm đạo hiếu không?"
Một loạt những câu hỏi không đúng sự thật ập đến, Đường Thanh Tâm choáng váng, những người này đang nói bậy bạ.
"Các người có còn chút lương tâm nào không vậy? Đây là nghĩa trang. Chị ấy vừa chôn cất mẹ xong, các người đến phỏng vấn, làm xáo trộn tất cả. Các người không được làm như vậy!"
Hứa Vĩ Quân không khỏi tức giận, cô ấy thật sự không thể chịu đựng được, đây là chuyện đáng buồn của người khác, tại sao họ lại xẻ vết thương đang rỉ máu của người ta dưới danh nghĩa là phỏng vấn? Thật tàn nhẫn.
Lời chỉ trích của Hứa Vĩ Quân khiến Trần Dịch phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác, anh không ngờ cô gái nhỏ này cũng khá chính nghĩa, lại không sợ những người này sẽ soi mói vào cô sao?
Các phóng viên chỉ sững sờ trong giây lát, sau đó những câu hỏi trắng trợn hơn được nói ra, khiến cô thật sự giận đến mức định đấm ai đó.
"Cút hết ngay!”
Lệ Thiên Minh nói: "Tôi chỉ nói một lần thôi, ai dám nói nữa, tôi sẽ để họ biến mất hoàn toàn trong ngành này. Tôi nói lại một lần nữa, nếu
không muốn chết thì cút khỏi đây !”
Nhìn lướt qua đám phóng viên, Trần Dịch nhếch miệng cười thầm, tim Đường Thanh Tâm như bị cắt nát, lúc này đám phóng viên vô lương tâm này vẫn tới quấy rầy chuyện mẹ cô. Bọn họ đều là mất nhân tính. Ngẩng đầu nhìn Trần Dịch, cô nói với anh ta:
"Trần Dịch, tôi không muốn nhìn thấy họ, nhất là những người vừa rồi nói xấu tôi. Họ không xứng làm phóng viên".
Những người này quả thực không xứng, không chuyên nghiệp, Trần Dịch gật gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, bọn họ không xứng, không xứng, bọn họ sẽ sớm bị thất nghiệp thôi."
Lệ Thiên Minh liếc mắt nhìn anh ta, vừa định nói thì một đám người đồng loạt chạy tán loạn, vừa rồi bị hai người liên tiếp cảnh cáo, cho dù là người đã có kinh nghiệm đầy mình như bọn họ cũng không dám xúc phạm Lệ Thiên Minh và Trần Dịch.
Chỉ cần nhìn Đường Thanh Tâm hiện tại có hai người ưu ái cô, hai người này đều là những cậu ấm giàu có và quyền lực, chỉ riêng chuyện này đã vượt quá tầm tay rồi.
Đường Thanh Tâm gật đầu hài lòng rồi lẳng lặng bước lên trước. Đường Tuyết Mai nắm tay Lệ Bách Nhiên đi cuối cùng, cảnh tượng vừa rồi khiến Đường Tuyết Mai phát điên lên vì ghen tị, tại sao người phụ nữ đã ly hôn này lại có thể có được hai anh người đàn ông ưu tú này bảo vệ như vậy?
Không chỉ Đường Tuyết Mai không đoán ra được, mà Lệ Bách Nhiên cũng muốn đứng trước mặt bảo vệ cô, nhưng hoàn cảnh không cho phép, chỉ có thể nhìn cô đi khỏi.
Phóng viên không nhận được câu trả lời của Đường Thanh Tâm nhưng lại nhớ đến Đường Tuyết Mai, cô ta cũng là người con cùng bố khác mẹ, rõ ràng là dễ dàng hơn nhiều, mà cô ta biết họ muốn gì, vì vậy cô ta có thể nói bất cứ điều gì cô ta nghĩ. Đường Thanh Tâm đã đi rồi, cô ta còn để ý gì nữa?
Đám đông một lần nữa bao vây Đường Tuyết Mai, không có Lệ Thiên Minh và Trần Dịch, Lệ Bách Nhiên không thể ngăn cản tình hình, thấy Đường Tuyết Mai kể lại đầu đuôi sự việc, Lệ Bách Nhiên cảm thấy người phụ nữ này thực sự hết thuốc chữa, vì vậy anh ta chỉ đành bỏ mặc cô ta. Đường Tuyết Mai hét lên ngăn cản chồng, bảo rằng chỉ có thể đi cùng cô ta, chấp nhận cuộc phỏng vấn ở đây, nhưng toàn bộ quá trình phỏng vấn, anh ta luôn rất lạnh lùng.
Trở lại căn hộ, Đường Thanh Tâm từ chối tất cả mọi người đã có lòng tốt để đi cùng cô, cô muốn tự mình bình tĩnh lại. Biết rằng cô cảm thấy không thoải mái, Trần Dịch tôn trọng sự lựa chọn của cô, hứa sẽ đón cô vào sáng mai.
Việc đón cô đi làm là ý tưởng của anh ta, vì mọi chuyện đã qua đi nên cô muốn xốc lại tinh thần, nếu không được thì cô sẽ không còn mặt mũi nào gặp mẹ của cô.
Đường Thanh Tâm không quên nhờ Trần Dịch điều tra phần camera giám sát đã bị xóa, người kế nhiệm đã vô tình từ chức. Tất cả những điều này có vấn đề, cô phải tìm ra.
Sáng sớm hôm sau, cô tắm rửa sạch sẽ, cắt tóc, cắt mái tóc dài ngang lưng chỉ cắt đến vai, mái tóc xoăn nhẹ buông xõa trên vai một cách tinh nghịch, cô mặc một bộ quần áo đi làm gọn gàng, bước lên đôi giày cao gót, khởi hành.
Khởi đầu một cuộc sống mới, nhà họ Lệ, nhà họ Trần, sẽ không vì Đường Thanh Tâm cô mà nổi lên sóng gió, nhưng sự xuất hiện của cô tuyệt đối sẽ không bị coi thường nữa.
Trong văn phòng hành chính của công ty Sương Viễn, người giám sát rất ngạc nhiên khi thấy Đường Thanh Tâm xuất hiện đầy khí thế trong văn phòng.
"Chào buổi sáng, quản lý!"
“Ừ, chào buổi sáng! Hôm nay sắc mặt cô không tồi."
Nữ quản lý khoảng bốn mươi tuổi, thấy cô trang điểm và ăn mặc rất chỉnh chu đã thực sự khen ngợi cô, trên đường đến đó, nhìn thấy đoạn phim phỏng vấn trên mạng, cô ấy nghĩ rằng Đường Thanh Tâm sẽ khóc ở nhà vì mất mẹ, không ngờ chỉ có ba ngày, có thể ngồi đây nói cười cùng bọn họ, người phụ nữ này có thật sự đau buồn không vậy?
Lệ Thiên Minh cũng rất ngạc nhiên khi nhận được phản hồi của Sương Viễn , nhưng ngay sau đó anh đã yên tâm, cô ấy trở lại được thì rất tốt, tuy nhiên anh vẫn lo lắng khi cô ở đó, cách anh quá xa rồi, anh không yên tâm, phải tìm lý do chuyển cô về mới được.
Anh chuyển tầm mắt ra văn phòng bên ngoài, chỗ thư ký đã bị Trần Dịch để mắt đến. Đặt cô ở nơi khác, anh không yên tâm, chỉ có để cô ở trong tầm mắt anh thì mới yên tâm được.
Trần Dịch không biết Đường Thanh Tâm đã sử dụng cách gì mà anh tin tưởng cô đến vậy, tốc độ của cô ta phải nhanh hơn. Không muốn chậm trễ, Lệ Thiên Minh đã nhờ trợ lý tải một tập tin về Sương Viễn. Trong vòng hai giờ, bộ phận của Đường Thanh Tâm nhận được lệnh báo cáo về tổng hành chính.
Đường Thanh Tâm biết đây chỉ là điều mà Lệ Thiên Minh cố tình làm, vừa hay cô đang tìm cớ để liên lạc với anh. Nhanh như vậy mà anh đã gửi đến rồi.
Quản lý nói với Đường Thanh Tâm đang thu dọn đồ đạc, mặc dù cô ấy chỉ mới phục vụ được hơn một tháng nhưng có thể nói rằng cô gái này là một người nghiêm túc, mong cô ấy gặp may mắn và đừng để bị làm phiền bởi những tin đồn đó!