Tiếng giày cao gót có tiết tấu vang lên, Lệ Bách Nhiên hơi cau mày lại.
Đường Tuyết Mai và Đường Thanh Tâm đều có cùng một người bố, tại sao lại chênh lệch lớn như thế chứ?
Từ tiếng bước chân đã có thể nghe ra đây là một người phụ nữ ngạo mạn, Lệ Bách Nhiên hơi xoa đầu, chẳng lẽ anh ấy điên rồi hay sao mới đồng ý gặp người phụ nữ này chứ?
“Cốc cốc!"
“Giám đốc Nhiên, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Đường Tuyết Mai gõ cửa đi thẳng vào, Lệ Bách Nhiên cúi đầu xuống giả vờ như đang xử lý văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ lên tiếng hỏi cô ta: "Tìm tôi có chuyện gì không?"
“Lệ Bách Nhiên, anh xuất ngoại trở về thì gặp mặt Đường Thanh Tâm mấy lần, cùng ở chung trong một công ty, chẳng lẽ anh không hiếu kỳ tại sao năm đó em ấy lại nói chia tay sao?"
Trong lòng Lệ Bách Nhiên hơi căng thẳng, cây bút trong tay khẽ dừng lại, sau đó cười nói: “Tò mò thì sao chứ, cô ấy đã trở thành thím của tôi rồi".
Có một số việc đã qua thì cứ cho qua đi, cho dù Đường Thanh Tâm rời khỏi anh ấy vì lý do gì thì anh ấy cũng chấp nhận.
Quả thật, so với anh ấy thì Lệ Thiên Minh tốt hơn gấp trăm ngàn lần.
Vừa dứt lời, anh ấy đã nghe thấy Đường Tuyết Mai bật cười, cả người không ngừng run rẩy giống như nghe thấy điều gì đó hay ho nên muốn cười nhạo vậy.
Cảm nhận được ánh mắt giết người của Lệ Bách Nhiên, Đường Tuyết Mai ngưng cười, khẽ vỗ ngực nói: “Lệ Bách Nhiên, chẳng lẽ anh cho rằng Thanh Tâm tự nguyện gả cho chú của anh sao?"
“Cô có ý gì? Chẳng lẽ Lệ Thiên Minh ép buộc cô ấy sao?” Lệ Bách Nhiên lập tức trở nên kích động, nếu như vậy thì cũng không khó giải thích tại sao Trương Mỹ Lan lại đối xử tàn bạo với cô.
“Thanh Tâm cứu bà nội của Lệ Thiên Minh, bà cụ muốn em ấy làm cháu dâu của mình.
Vốn dĩ Thanh Tâm không chịu nhưng khi đó trùng hợp nhà họ Đường chúng tôi kinh doanh sắp phá sản, Lệ Thiên Minh dùng ba mươi lăm tỷ làm sính lễ, Thanh Tâm vì nhà họ Đường nên mới đồng ý."
"Lệ Bách Nhiên, nếu như tôi là anh thì nhất định tôi sẽ đoạt lại Thanh Tâm về.
Hai người vốn là thanh mai trúc mã, nền tảng tình cảm đã sâu đậm như vậy rồi, làm sao có thể nói chia tay thì chia tay chứ?"
Đường Tuyết Mai quan sát Lệ Bách Nhiên một lúc, cảm thấy dường như người đàn ông này đang suy nghĩ điều gì đó thì bèn nhíu mày cười trộm, sau đó lại thêm dầu vào lửa nói ra hoàn cảnh của Đường Thanh Tâm khi sống ở nhà họ Lệ.
Với bản lĩnh của Đường Tuyết Mai, thu mua một người giúp việc thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Mọi hành động của Đường Thanh Tâm ở nhà họ Lệ đều bị cô ta biết vô cùng rõ ràng.
“Lệ Bách Nhiên, nếu như không tin thì anh có thể đi hỏi những người giúp việc ở nhà họ Lệ thử xem rốt cuộc tôi có nói dối hay không."
Lệ Bách Nhiên lắc đầu: "Không cần, tôi biết".
Đương nhiên anh ấy biết, vì thế cũng không cần đi điều tra thêm gì nữa.
Anh ấy thấy rõ Thanh Tâm thật sự sống không tốt ở nhà họ Lệ.
Suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên Lệ Bách Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Đường Tuyết Mai.
Đôi mắt luôn luôn dịu dàng kia lại hiện
lên chút ánh sáng kinh người, dọa Đường Tuyết Mai sợ hoảng hồn.
Cô ta vừa muốn nói gì đó thì đã nghe thấy Lệ Bách Nhiên mở miệng: "Cô nói những chuyện này với tôi là có ý gì?”
Trong lòng người phụ nữ thầm vui mừng, tuy nhiên trên mặt lại không biểu lộ ra.
Thế nhưng Lệ Bách Nhiên vẫn nhìn thấy tận sâu trong đáy mắt cô ta thoáng qua một chút khinh bỉ.
“Người sáng mắt đều có thể nhìn ra, ý định của tôi rất đơn giản, đó chính là hạng mục đấu thầu bên phía Long Hồ phải thuộc về nhà họ Đường chúng tôi, thế nào? Nếu được như vậy, tôi sẽ cố hết sức giúp anh và Thanh Tâm tái hợp".
Lệ Bách Nhiên cũng hiểu đây là trao đổi ngang giá, nhưng mà...
“Cô làm sao giúp tôi đây? Bàn về thực lực, nhà họ Đường của các người không thể nào so sánh với nhà họ Lệ được.
Bàn về quan hệ, cô và Đường Thanh Tâm cũng không phải thân thiết gì lắm, hơn nữa thân phận của hai người cũng rất khó xử”.
Sự chăm chọc của Lệ Bách Nhiên khiến trong lòng Đường Tuyết Mai hơi trầm xuống, ngay sau đó cô ta hít một hơi thật sâu rồi đi tới trước mặt anh ấy, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Lệ Bách Nhiên: "Chỉ với dã tâm của tôi đã đủ rồi, lý do này anh chấp nhận không?"
Lệ Bách Nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt của cô ta, gương mặt của cô ta có nhiều chỗ rất giống với Thanh Tâm.
Dã tâm, anh ấy cũng có.
Đường Tuyết Mai thấy anh ấy đã thả lỏng thì khóe miệng hơi cong lên, cô ta biết rõ đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói thì mối tình đầu luôn luôn là thứ không thể nào kháng cự lại được.
Huống chi, tình cảm của hai người họ trong nhiều năm nay không hề có mâu thuẫn, chỉ là thực tế đã chia rẽ hai người mà thôi.
Trái tim Đường Thanh Tâm có thay đổi hay không thì cô ta không biết, nhưng có thể khẳng định Lệ Bách Nhiên nhất định không quên được Đường Thanh Tâm.
Khi bước ra khỏi tòa nhà, tâm trạng Đường Tuyết Mai vô cùng tốt.
Cô ta thuận tiện đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại, sau đó lại mua không ít thứ.
Đường Quốc Cường thấy vậy thì lập tức nổi giận đùng đùng!
“Hai người các người không một ai có thể giúp đỡ tôi cả, ngày nào cũng chỉ biết mua mua mua, không biết kiếm tiền mà chỉ biết tiêu tiền thôi."
Đường Tuyết Mai vội vàng buông túi đồ trong tay xuống, sau đó lấy ra một xấp tài liệu đưa cho ông ta.
Thuận tiện dựa vào người Đường Quốc Cường, nháy mắt nhìn ông ta tỏ vẻ lấy lòng.
“Tuyết Mai, đây là thật sao? Con không lừa bố đấy chứ?" Đường Tuyết Mai chen ngang: “Bố, bố nhìn thử con dấu kia đi, con có thể làm giả được sao? Con gái bố đã ra tay thì có gì mà không giải quyết được chứ, bố cho rằng con là Đường Thanh Tâm à?"
Đường Tuyết Mai liếc mắt giả vờ giận dỗi, Đường Quốc Cường thấy vậy thì nở một nụ cười thật tươi, không ngừng khen cô ta: "Tuyết Mai, con thật đúng là phúc tinh của bố mà.
Con muốn mua gì cũng được hết, bảo kế toán chi ba tỷ rưỡi, coi như tiền thưởng cho con!"
"Cảm ơn bố".
Đường Tuyết Mai vô cùng vui vẻ, không ngờ chỉ nói mấy câu đã có thể lấy được ba tỷ rưỡi.
Nếu như không phải Lệ Bách Nhiên đã một lòng với Đường Thanh Tâm thì cô ta nhất định phải kéo anh ấy qua đây xách váy cho mình.
Đường Tuyết Mai hừ nhẹ một tiếng rồi đi lên lầu, Đường Quốc Cường nhìn theo bóng lưng con gái mình, trong lòng không khỏi dâng lên chút suy nghĩ.
Hai đứa con gái của ông ta, Đường Thanh Tâm đã bán được ba mươi lăm tỷ, mặc dù đứa con gái này không bằng Đường Thanh Tâm nhưng gương mặt và vóc dáng cũng không tệ chút nào, cộng thêm đầu óc lại khá thông minh, chưa chắc không được ai yêu thích.
Nếu như lần này làm ăn thành công thì ông ta nhất định phải thiết lập quan hệ thật tốt với nhà họ Lệ mới được.
Đường Quốc Cường cười lạnh một tiếng, chuyện lần trước không hề khiến ông ta ngoan ngoãn trở lại mà lần này nhờ có sự hợp tác với nhà họ Lệ, ông ta đã có chỗ dựa nên càng không kiêng kỵ gì hơn.
Lệ Bách Nhiên cho Đường Quốc Cường một miếng thịt lớn như vậy, đương nhiên không phải cho không.
Về mảng kiến trúc, nhà họ Đường không phải mạnh nhất nhưng lần này bọn họ đã trúng thầu nên khiến tất cả mọi người trong giới đều mở rộng tầm mắt.
Có người âm thầm hỏi thăm, Đường Quốc Cường không hề khách sáo mà khoe ra chiến tích của mình, còn muốn đẩy Đường Tuyết Mai ra bên ngoài.
Vì thế tất cả mọi người đều biết ông ta bán con cầu vinh! Trong phòng làm việc, Đường Thanh Tâm đang kiểm tra hộp thư điện tử, trả lời từng người một.
Mỗi tháng, các loại báo cáo và tiến triển công trình sẽ được gửi đến cho cô, sau đó cô phải chỉnh sửa lại rồi mới đưa cho Lệ Thiên Minh.
Khóe mắt người phụ nữ nhìn thấy một dòng chữ “Đường Quốc Cường trúng thầu công trình!" thì hơi ngẩn ngơ, vừa mở ra đã cảm thấy choáng đầu hoa mắt.
Sao lại như vậy chứ? Rõ ràng cô đã từ chối rồi mà, tại sao lại trúng thầu? Lệ Bách Nhiên là người phụ trách của khu vực Long Hồ, chẳng lẽ là anh ấy sao?
Đường Thanh Tâm không suy nghĩ nhiều, trực tiếp dùng điện thoại nội tuyến gọi vào số của Lệ Bách Nhiên.
Người đàn ông đang ngồi trong phòng làm việc chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được cuộc điện thoại này.
“Lệ Bách Nhiên, em hỏi anh Đường Quốc Cường trúng thầu có phải do anh đồng ý không? Tại sao còn chưa công khai kêu gọi đấu thầu mà đã xác định như vậy rồi?"
Điện thoại vừa được nối thông, một chuỗi nghi vấn của Đường Thanh Tâm đã rơi vào tai, Lệ Bách Nhiên khẽ mỉm cười rồi nói: “Dù sao cũng là người một nhà mà, có gì không thể chứ?"
Đường Thanh Tâm hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn giận của mình xuống, sau đó lập tức cúp điện thoại..