Ca cấp cứu nghiêm trọng được chuyển tới bệnh viện trung tâm thành phố vào lúc 3 giờ sáng.
Cố Khuynh Dao nằm trên chiếc băng ca lạnh lẽo, cả người kiệt sức không động đậy nỗi.
Trước khi cánh cửa của phòng cấp cứu đóng lại hoàn toàn, thứ duy nhất cô nghe thấy chính là giọng nói của anh.
“Cố Khuynh Dao, không được ngủ.
Em nhất định phải giữ tỉnh táo, nhất định không được nhắm mắt lại!”
Câu nói này, Phong Ngôn Hành không biết đã nhắc đi nhắc lại biết bao nhiêu lần trên đường đưa Cố Khuynh Dao đến đây.
Thành thật mà nói, anh sợ cô không gắng gượng được.
Bên ngoài phòng cấp cứu, hàng ghế chờ đông đủ mọi người.
Phong Tấn, Phong Tử Tuyên, Phong Ngôn Hành, có cả Tống Thiên Kim và không thiếu Cố Khuynh Hà.
Ai nấy trong lòng đều nóng như lửa đốt, mỗi một phút giây trôi qua trái tim trong lồng ngực họ lại càng thổn thức hơn.
Sở Khanh đã bị cảnh sát bắt, hắn sẽ phải trả giá cho những tội ác của mình.
Vậy còn Cố Khuynh Dao, liệu cô có thể vượt qua được nấc thang sinh tử này hay không?
Một nữ y tá vội vã đẩy cửa phòng cấp cứu chạy ra ngoài, vừa thở gấp vừa lớn tiếng gọi:
“Người nhà của bệnh nhân Cố Khuynh Dao… Ai là người nhà của bệnh nhân Cố Khuynh Dao?”
Tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, không hẹn mà cùng đồng thanh:
“Tình hình của Khuynh Dao sao rồi? Cô ấy đã qua cơn nguy kịch chưa?”
Nữ y tá bị 5 con người bất ngờ vây quanh, có chút sửng sốt.
Song, nữ y tá rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, nhanh chóng trả lời:
“Bệnh nhân Cố Khuynh Dao mất máu nhiều nhưng bệnh viện tạm thời đã hết máu dự trữ, chúng tôi cần người nhà bệnh nhân hiến máu gấp!”
Chữ “gấp” vừa mới dứt, Phong lão gia Phong Tấn đã nhào lên phía trước nắm lấy tay của nữ y tá.
Ông ta lo lắng cho an nguy của cô con gái quý báu, không thể kìm nén cơn kích động.
“Tôi là bố của con bé, cô hãy mau lấy máu của tôi cứu con bé đi!”
Tuy nhiên, Phong Ngôn Hành ở phía sau cũng nhào lên trước, đẩy Phong lão gia sang một bên: “Ông đã bao nhiêu tuổi rồi, bệnh tật mạnh yếu thế nào còn chưa rõ hay sao mà muốn hiến máu?” Sau đó anh quay sang nữ y tá, giọng rất thiết tha: “Lấy máu của tôi đi.
Tôi cùng nhóm máu với ông ấy nhưng tôi rất khỏe mạnh!”
“Cả tôi nữa, tôi cũng cùng nhóm máu!” Phong Tử Tuyên xung phong.
Nữ y tá ban đầu còn lo lắng không tìm được người phù hợp hiến máu, không ngờ lại có đến 3 người xung phong, trong đó còn có 2 người là đàn ông khỏe mạnh.
Nữ y tá ngạc nhiên:
“Mọi người đều là nhóm máu O sao?”
Lúc đó, nữ y tá trong bụng đã thầm nghĩ rằng lần này tốt quá rồi.
Không chỉ một mình bệnh nhân cần truyền nhóm máu O mà những bệnh nhân khác cũng có thể được cứu nhờ nhóm máu O này.
Càng có nhiều người nhóm máu O hiến máu thì càng tốt.
Tuy nhiên, sau câu hỏi của nữ y tá, gương mặt hồ hởi của mấy người đàn ông mang họ Phong bỗng nhiên đanh lại, sượng ngắt.
Phong Ngôn Hành lặng người:
“Chúng tôi là nhóm máu AB… không phải O…”
Phong Tấn, Phong Tử Tuyên, Phong Ngôn Hành, cả ba người đều có nhóm máu khác với Cố Khuynh Dao.
Trong khoảnh khắc suy sụp, Phong Ngôn Hành lại vô tình va phải ánh mắt của Cố Khuynh Hà, sự tình cờ này khiến anh bất giác hỏi hắn.
“Cố Khuynh Hà, anh thuộc nhóm máu nào?”
“Tôi thuộc nhóm máu O.”
Cố Khuynh Hà ngay lập tức được nữ y tá đưa đến phòng xét nghiệm máu.
Thật may, máu của hắn phù hợp để truyền cho Cố Khuynh Dao.
Cố Khuynh Dao như vậy là được cứu rồi, nhờ máu của Cố Khuynh Hà mà cô có thể trở về từ cửa chết, chỉ cần điều dưỡng một thời gian thì sức khỏe sẽ hồi phục hoàn toàn.
Mọi người vuốt ngực thở phào, mừng cho Cố Khuynh Dao tai qua nạn khỏi.
Có điều, câu chuyện nhóm máu đã phần nào khiến cho họ có những câu hỏi không tiện nói ra.
Phong Tấn thuộc nhóm máu AB, Cố Khuynh Dao thuộc nhóm máu O, quan hệ cha con sao có thể có sự khác biệt này?
Đây là bài tập về quy luật di truyền Mendel mà tất cả mọi người đã được học qua khi ở trung học.
Đáp án của bài tập này quả thực quá đơn giản.
Thấm thoắt một tuần trôi qua, Cố Khuynh Dao đã khỏe hơn rất nhiều.
Vết thương khâu ở bụng cô đang dần lành lại, tuy có hơi đau nhưng cô dùng thuốc giảm đau là ổn.
Cô có thể ngồi dậy, có thể nói chuyện, có thể đi đứng nhẹ nhàng.
Mọi thứ đang tốt lên nhưng chẳng có ai quan tâm cả.
Đã một tuần rồi, chẳng ai đến thăm cô cả.
Cố Khuynh Dao dựa lưng vào đầu giường, đôi mắt buồn bã phóng ánh nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Mùa xuân về rồi, bông hoa có ong bướm làm bạn, con chim có bạn bè líu lo.
Cố Khuynh Dao cảm thấy xấu hổ, làm con người mà phải đi ganh tị với con chim, con bướm.
“Anh không làm phiền lúc em đang ngắm cảnh chứ?”
Tiếng nói của ai đó vang lên làm cô giật mình, ngoảnh đầu lại càng giật mình hơn khi nhận ra người đó là Phong Ngôn Hành.
Có lẽ là vì bất ngờ nên bối rối, Cố Khuynh Dao cứng đờ người.
Thấy vậy, Phong Ngôn Hành hỏi lại.
“Anh đến không làm phiền em chứ?”
“Không phiền… Không phiền ạ!”
Cố Khuynh Dao mở to mắt nhìn chằm chằm anh mãi, may mà chưa á khẩu nên mới kịp trả lời anh.
Phong Ngôn Hành nhận được sự đồng ý thì bước nhanh vào trong phòng, hành động rất tự nhiên mà cũng rất kỳ lạ.
Anh mang theo mấy cành hoa anh đào đã nở hoa, cắm vào trong chiếc bình thủy tinh bên cạnh cửa sổ.
Ngắm qua ngắm lại cảm thấy cách cắm không đẹp nên cắm lại một kiểu khác.
Anh trở thành một con người say mê với công việc cắm hoa.
Một lúc lâu sau, đột nhiên quan sang hỏi Cố Khuynh Dao:
“Em có thích hoa anh đào không?”
Cố Khuynh Dao đơ người lần thứ hai.
Sao Phong Ngôn Hành lại hỏi cô câu này? Ánh mắt cô nhìn anh dò xét, anh rất điềm tĩnh, rất tự nhiên, hỏi rất nghiêm túc.
Không nhìn ra được ý đồ của anh, cô đành cẩn trọng trả lời.
“Cũng… thích.
Anh Đào rất đẹp.”
“Cũng thích thì có nghĩa là không phải thích nhất nhỉ.
Vậy em thích hoa nào nhất?”
“Em thích Hướng Dương nhất!”
“Hướng Dương sao?” Phong Ngôn Hành ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó, xong lại gật gù bình phẩm “Ừm, Hướng Dương tốt hơn!”
Cố Khuynh Dao chẳng hiểu gì.
Phong Ngôn Hành xuất hiện đường đột quá, cư xử cũng lạ quá.
Trước đây anh không phải người quan tâm hoa cỏ như vậy.
Cố Khuynh Dao bèn hỏi ngược lại anh:
“Sao anh lại mang Anh Đào đến đây?”
Phong Ngôn Hành thẳng thắn:
“Bởi vì anh thấy nó giống em.”
“Giống em ở điểm nào?”
“Anh Đào rất mạnh mẽ, nó sẵn sàng hi sinh cho những điều tốt đẹp nhất.
Tuy rằng nhỏ bé và mỏng manh nhưng có thể vượt qua hết tất cả mọi sự khắc nghiệt của băng giá.
Cho dù cánh hoa rụng rời, rơi xuống đất, nó vẫn xinh đẹp tuyệt mỹ.”
Cố Khuynh Dao nhìn anh đắm đuối, bị lời nói của anh cuốn lấy, bị ánh mắt của anh hút vào.
Đôi mắt của Phong Ngôn Hành vào thời khắc miêu tả vẻ đẹp của hoa anh đào long lanh và thuần khiết như biển tình.
Phong Ngôn Hành bày tỏ:
“Cố Khuynh Dao, anh nhận ra mình chưa bao giờ biết em thích những gì cả.
Anh nghĩ rằng nếu anh thật sự quan tâm đến em thì anh nên hỏi ý kiến của em.
Hỏi rằng em có thích không? Em có muốn không? Em có bằng lòng xuất viện quay về Phong gia cùng với anh không?”
Cố Khuynh Dao luôn đinh ninh nghĩ rằng cô và Phong Ngôn Hành là anh em một nhà, sẽ chẳng có ước mơ nào to lớn hơn việc hai người có thể sống một cách hòa hợp.
Chính vì thế, đứng trước sự chân thành của anh, thâm tâm Cố Khuynh Dao vui mừng khôn xiết.
“Anh Ngôn Hành… anh đã chấp nhận em là em gái rồi sao?”
Cố Khuynh Dao giương đôi mắt ướt nhìn anh, vẻ mặt cảm kích hơn bao giờ hết.
Chính vào lúc đó, Phong Ngôn Hành chợt nhận ra có điều không đúng.
Cố Khuynh Dao không biết những chuyện đã xảy ra gần đây, Phong Ngôn Hành cũng chưa kịp nói cho cô biết.
Hôm nay là lần đầu tiên anh đến thăm cô, cũng là ngày anh nhận được kết quả xét nghiệm ADN từ bệnh viện.
Anh không muốn phải hiểu lầm lần nữa, quyết định chờ đợi đến ngày mọi việc sáng tỏ.
“Em gái gì chứ, chúng ta không bao giờ là quan hệ anh em.
Quan hệ của chúng ta chỉ có thể là quan hệ hôn nhân.”
Kết quả xét nghiệm ADN khẳng định: Phong Tấn và Cố Khuynh Dao không có quan hệ huyết thống.
Đồng nghĩa với việc Cố Khuynh Dao không phải là con gái của Phong Tấn, không có quan hệ huyết thống với Phong Tử Tuyên và Phong Ngôn Hành.
Từ đây, không còn tấm rào chắn mang tên thân phận chia cắt tình yêu của Phong Ngôn Hành và Cố Khuynh Dao nữa.
Tất cả những quan tâm, thương yêu, mong nhớ không còn bị kìm nén.
Phong Ngôn Hành và Cố Khuynh Dao có thể đường đường chính chính yêu nhau đến răng long đầu bạc.
…
Hai năm sau,
Trên khu vườn được bao bọc bởi những hàng hoa hướng dương rực rỡ, Phong Ngôn Hành ôm Cố Khuynh Dao trong vòng tay, ngồi trên thảm cỏ xanh mắt đón nắng.
Đã hai năm kể từ ngày họ rời khỏi quê hương của mình, định cư tại Thái Lan, vừa quản lý resort Memories vừa tận hưởng những ngày nhàn nhã.
Như thường lệ, mỗi tháng một lần, Tống Thiên Kim sẽ gọi điện thoại cho họ, kể về những chuyện đã ra tại quê nhà.
Lần này không biết lại là câu chuyện thú vị nào…
“Anh Ngôn Hành, anh trai của anh nhạt nhẽo quá đi.
Cầu hôn em mà chẳng lãng mạn gì cả!!!!”
Tiếng nói chem chẻm của Tống Thiên Kim vang lên trong điện thoại.
Không nhìn thấy nhưng Cố Khuynh Dao vẫn có thể tưởng tượng ra mặt nó xị ra thế nào.
Cô nhanh nhảu trêu chọc:
“Chà… cầu hôn rồi cơ à! Thiên Kim trong thế mà bắt cá giỏi quá nhỉ? Chẳng bao lâu mà anh Tử Tuyên đã sa vào lưới rồi.”
Tống Thiên Kim xấu hổ, quay sang đổ thừa:
“Em thả lưới bắt cá khi nào đâu chớ! Cũng do anh Ngôn Hành thường xuyên gửi ảnh siêu âm của tiểu bảo bối cho chú Tử Tuyên xem, cho nên chú ấy không nhịn được, vội vàng muốn rước em về dinh.
Chị Khuynh Dao, vài ngày nữa là đến ngày sinh tiểu bảo bối rồi ạ?”
Nhắc đến tiểu bảo bối, Cố Khuynh Dao lấy tay xoa bụng cười:
“Sắp rồi, ba ngày nữa là đến ngày dự sinh rồi.”
“Vậy sinh tiểu bảo bối xong, tháng sau… chị và anh Ngôn Hành có về mừng thọ bác Phong Tấn không ạ?”
Tống Thiên Kim có chút ngập ngừng.
Nó biết nhắc đến Phong Tấn thì Phong Ngôn Hành sẽ không vui.
Không ngờ Phong Ngôn Hành đúng là không vui thật.
“Không về!”
Phong Ngôn Hành lạnh lùng buông ra hai chữ “không về” rồi cúp điện thoại.
Phong Tấn cả đời sống ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến cảm xúc của chính mình, chẳng quan tâm ai.
Sau khi mọi hiểu lầm được sáng tỏ, Phong Tử Tuyên dọn ra sống riêng, Phong Ngôn Hành đến Thái Lan định cư.
Nhà họ Phong từ lúc ấy chỉ có một mình Phong Tấn ở lại.
Đây là cái giá mà ông phải trả cho những sai lầm tuổi trẻ của mình.
Sống phần đời còn lại cô quạnh, đìu hiu.
Phong Tấn sẽ chẳng bao giờ uống được một ly trà hoa cúc thơm ngon như Hạ Thy từng pha cho ông mỗi ngày.
Mãi đến khi tuổi già sức yếu, lúc này hối hận thì cũng đã muộn.
Phong Ngôn Hành mỗi khi nghĩ đến Phong Tấn lại rơi vào trầm mặc, vết thương trong lòng lại nhói lên.
Cố Khuynh Dao vuốt ve gò má xương gầy của anh, khẽ hỏi:
“Anh vẫn chưa thể tha thứ cho ông sao?”
Phong Ngôn Hành đáp lại rất nhanh:
“Tha thứ rồi chứ.
Anh đã tha thứ cho ông ấy từ rất lâu rồi.”
“Vậy thì tại sao… chúng ta không về?”
Cố Khuynh Dao nhìn Phong Ngôn Hành, cô không hiểu.
Phong Ngôn Hành nhìn Cố Khuynh Dao, thở ra một hơi nặng nề.
“Không phải sự tha thứ nào cũng có nghĩa là hàn gắn trở lại.
Tha thứ là lựa chọn của chúng ta nhưng hàn gắn là thâm tâm quyết định.
Một khi vết thương lòng không thể lành, hàn gắn chỉ khiến vết thương trầm trọng hơn.
Khuynh Dao, anh giữ em ở bên cạnh mình nhưng lại không cho em một hôn lễ chính thức, em có giận anh không?”
Sau tất cả, Phong Ngôn Hành của Cố Khuynh Dao cùng nhau tạo nên một gia đình.
Gia đình của họ an yên, hạnh phúc và vui vẻ.
Chỉ có điều, không có một hôn lễ nào được diễn ra.
Đây là quyết định của Phong Ngôn Hành, đã nhận được sự đồng ý của Cố Khuynh Dao.
Anh hỏi Cố Khuynh Dao có giận anh không, tất nhiên là cô không giận.
Cô dịu dàng vòng tay ôm lấy anh, ngọt ngào nói cho anh biết:
“Đối với em, mỗi ngày của chúng ta đều là một hôn lễ, mỗi ngày anh nói yêu em chính là hôn lễ tuyệt vời nhất.
Phong Ngôn Hành, em rất yêu anh.”
Cố Khuynh Dao sinh ra một bé gái xinh đẹp, đặt tên là Phong Yên Ngữ.
Cùng năm đó, vợ chồng của Cố Khuynh Dao cũng nhận được tin mừng từ Tống Thiên Kim.
Nghe Tống Thiên Kim tâm sự mới biết, ông chú Phong Tử Tuyên thường ngày cứng nhắc vậy mà âm thầm chuẩn bị một món quà đặc biệt, vượt xa khỏi sự lãng mạn mà Tống Thiên Kim mong chờ.
Lễ cưới của họ sẽ được diễn ra trên tàu vũ trụ, có thiên hà là lễ đường, có mặt trăng và muôn ngàn vì sao tinh tú chứng giám, hẹn ước bên nhau cho đến khi sinh tử chia lìa.
THE END..