Tổng Tài Vay Tôi Một Tình Yêu

Chương 33: 33: Không Cho Phép Trở Thành Người Xấu




Hiện tại, dự án resort Memories đã tái khởi động trở lại, văn phòng Thái Lan cũng dần ổn định hơn.

Phong Ngôn Hành và Phong Tử Tuyên, mỗi người có công giải quyết một chuyện, kết quả xem như hòa nhau.

Có điều, ngày hôm nay Lý Hải - trở lý của Phong Tử Tuyên đột ngột chạy đến, báo với Phong Tử Tuyên một chuyện.

“Phó Tổng, Phong Ngôn Hành đã bí mật lên kế hoạch chỉnh sửa lại một số chi tiết của dự án Memories, mục đích là để tăng hiệu quả thương mại sau này.

Bây giờ đã đến giai đoạn sắp sửa hoàn thành, Phó Tổng không định ngồi yên nhìn Phong Ngôn Hành thắng vào phút chót đấy chứ?”

“Phong Ngôn Hành xem ra không chỉ rất quyết tâm mà còn chuẩn bị rất kỹ, là tôi đã đánh giá thấp nó rồi.”

Phong Tử Tuyên không đời nào để mình thua cuộc.

Hắn so với Phong Ngôn Hành, ngoại trừ thân phận, còn lại không thua kém bất kỳ điều gì.

Nhưng để thắng một kế hoạch bí mật, thật chẳng khác nào tìm đèn trong bóng tối.

Lý Hải nhìn thấy dáng vẻ đăm chiêu của Phong Tử Tuyên thì nhếch môi cười ẩn ý.

Ông trời muốn cho Phong Tử Tuyên làm vai phản diện, tiếc là hắn không có dã tâm, vậy nên mới sắp xếp cho hắn một chiếc trợ lý mưu mô giống như Lý Hải.

“Phó Tổng, trong máy tính này có tất cả dữ liệu được sao chép từ máy tính của Phong Ngôn Hành, bao gồm cả bản kế hoạch bí mật sắp hoàn thành đó.

Tôi chỉ có thể giúp anh được đến đây, những việc tiếp theo anh hãy tự mình xử trí.”

Lý Hải giao cho Phong Tử Tuyên một chiếc máy tính xách tay, nói xong liền nhanh chóng rời khỏi.

Sở dĩ anh ta âm thầm đến rồi âm thầm đi, mục đích là để tránh bị Phong Ngôn Hành đề phòng.

Phong Tử Tuyên từ trước đến nay, cạnh tranh với Phong Ngôn Hành một cách quang minh chính đại.

Lần này lại giở thủ đoạn hèn mọn đánh cắp dữ liệu, quả thực cắn rứt lương tâm.

Nhưng nghĩ đến sáu năm dốc sức phát triển Phong Thị của bản thân, hai mươi tám năm hắn và mẹ chịu đựng điều tiếng của xã hội, bởi vì hắn là kết quả sau chuyện tình một đêm của bố mẹ mà mãi mãi không được coi trọng bằng Phong Ngôn Hành.

Người ngoài nhìn thấy Phong Ngôn Hành và Phong Tử Tuyên tài giỏi như nhau.

Không một ai biết, trong khi Phong Ngôn Hành phấn đấu gấp mười thì Phong Tử Tuyên phải phấn đấu đến một trăm.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn không thể từ bỏ khát vọng làm chủ Phong Thị.

Rốt cuộc, vẫn là chấp nhận gạt bỏ lương tâm để đạt được chiến thắng.

Tống Thiên Kim cả tuần rồi mới được chạy ra ngoài bay nhảy, vui muốn chết.

Vốn chỉ định lén đi chơi một chút nhưng không ngờ lại bắt gặp Cố Khuynh Dao và Phong Ngôn Hành kéo hành lý rời khỏi khách sạn, có lẽ là chuẩn bị đến sân bay.

“Anh Ngôn Hành về nước rồi, vậy có nghĩa là mình không cần phải trốn chui trốn nhủi nữa đúng không? Haha, thế thì tuyệt! Cuối cùng cũng được tự do đi chơi rồi.”

Tống Thiên Kim cảm thấy trên đời này không có gì sung sướng hơn việc được tự do nữa, hớn hở rút điện thoại ra.

Tất nhiên, thứ đầu tiên mà nó nghĩ đến chính là đi tìm đồ ăn ngon.

“Đi Thái Lan mà không ăn lẩu Thái thì thiệt là phí phạm.

Xem nào, xem nào, gần đây có chỗ nào bán lẩu Thái nổi tiếng không nhỉ?”

Nó điên cuồng lướt trang tìm kiếm, cái đầu nghĩ đến đồ ăn là cái miệng lại không kiềm được mà chảy nước dãi.

Tống Thiên Kim thè lưỡi liếm môi thành một vòng tròn, chép chép miệng lộ rõ sự thèm thuồng.

“A đây rồi! Vừa hay sắp tới giờ cơm trưa, quay về rủ chú Phong đi cùng thì quá là hợp lý luôn!”

Nghĩ vậy, Tống Thiên Kim liền chạy một mạch về phòng tìm Phong Tử Tuyên.

Tính ra thì đêm qua Phong Tử Tuyên tốn không ít công sức để dỗ dành một kẻ thất tình như nó, nửa đêm nửa hôm còn vì chiều chuộng mà dắt nó đi ăn kem.

Nó tự mình nhận thấy việc để một người đàn ông không thân thích, lớn hơn mình chục tuổi mà phải quan tâm chăm sóc mình như thể bảo mẫu là rất không phải phép.

Cho nên lần này mời Phong Tử Tuyên đi ăn lẩu là tiện thể cảm ơn công lao chăm nuôi suốt những ngày nó ở Thái Lan.

“Chú Phong, em về rồi nè!”

Tống Thiên Kim mở cửa rồi chạy ùa vào trong phòng, mặt mày tươi cười rạng rỡ.

Nhưng mà… chợt nhận ra Phong Tử Tuyên không có ở đây.

“Chẳng phải nói với mình là sáng nay bận làm việc sao, đang làm việc lại chạy đi đâu rồi?”

Ngó qua ngó lại, chỉ thấy trên bàn có chiếc máy tính với màn hình hiển thị là bản kế hoạch gì đó, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Phong Tử Tuyên đâu.

Tống Thiên Kim bỗng dưng dở chứng tò mò, ngồi bịch xuống ghế rồi táy máy tay chân động vào bản kế hoạch kia.

Thật ra nó chỉ xem cho vui thôi, không có hứng thú với mấy chuyện kinh doanh hay đầu tư thế này.

Tống Thiên Kim lướt muốn gãy tay vẫn chưa thấy hết tài liệu, nhanh trí nhấn phím End để một phát đi đến trang cuối cùng cho nhanh.

“Chà, chú Phong này cũng tài thật đấy, bộ não làm bằng cái gì mà có thể viết được những 70 trang chữ thế này chứ?”

Tống Thiên Kim còn đang tấm tắc khen ngợi thì đột nhiên khựng lại, có chút sửng sốt khi trông thấy dòng chữ ‘Người thực hiện: Phong ngôn Hành’ được viết rất rõ ở cuối trang.

Là bản kế hoạch của Phong Ngôn Hành ư? Nhưng tại sao Phong Tử Tuyên lại xem bản kế hoạch của Phong Ngôn Hành chứ?

Phong Tử Tuyên ở công ty vẫn tính là cấp dưới của Phong Ngôn Hành, làm gì có chuyện cấp dưới xem trước kế hoạch của tổng giám đốc.

Hơn nữa, đây còn là một bản kế hoạch thô chưa được phê duyệt.

Lúc này, Phong Tử Tuyên từ bên ngoài đi vào, trông thấy Tống Thiên Kim ngồi thất thần trước máy tính liền vội vàng xông đến giật về tay mình, quát lớn:

“Tống Thiên Kim, ai cho phép cô động vào đồ của tôi hả?”

“Sao chú lại tự nhiên to tiếng với em? Động vào cũng là động vào bản kế hoạch của anh Ngôn Hành, em còn đang định hỏi chú tại sao lại có bản kế hoạch của anh Ngôn Hành đấy!”

Tống Thiên Kim bị mắng vô cớ, lập tức đứng phắt dậy, to tiếng không kém.

Phong Tử Tuyên trừng mắt nhìn cái mặt đang vênh lên của nó.

Hiện trường làm việc xấu của hắn bị phát hiện, tự khắc chột dạ.

Nhưng chính vì sự chột dạ này mà hắn mất hết lý trí, người nóng hừng hực, chỉ biết tức điên lên:

“Tôi có bản kế hoạch của Phong Ngôn Hành thì làm sao? Tôi ăn cắp cũng không phải là chuyện cô nên can dự vào.”

Tống Thiên Kim như chết đứng, không ngờ Phong Tử Tuyên chưa đánh đã khai.

“Nói như vậy… là chú ăn cắp bản kế hoạch của anh Ngôn Hành sao?”

Nó nhìn Phong Tử Tuyên, từ ngạc nhiên đến ngỡ ngàng.

Phong Tử Tuyên nhìn nó, nhận ra mình đã ngu ngốc rồi, hối hận không thể rút lại lời đã nói ra.

Tống Thiên Kim nắm lấy cánh tay hắn, suy sụp hỏi:

“Tại sao vậy? Có đến hàng trăm lý do, chú có thể nói rằng đang xem để góp ý, cũng có thể nói là cùng nhau hoàn thành.

Chú nói gì em cũng sẽ tin, tại sao lại không lừa em chứ? Phong Tử Tuyên, chú làm sao vậy, người ngoài như em chú không lừa mà lại giở trò với em trai mình sao?”

Trong mắt của Tống Thiên Kim, Phong Tử Tuyên chưa từng là người xấu.

Hắn dẫu có lạnh lùng, hung dữ nhưng chưa từng ở trước mắt nó làm hại ai.

Hắn đối với nó, mỗi ngày đều biểu lộ nhiều hơn một sự ấm áp.

Tống Thiên Kim giật lại máy tính từ trên tay hắn:

“Chú đưa máy tính đây, em phải xóa bản kế hoạch đó.

Không cần biết chú có mục đích gì, em nhất định không cho phép chú trở thành người xấu, không cho phép chú làm hại đến Phong Ngôn Hành.”

Nhưng cơ thể của Tống Thiên Kim quá thấp bé, chỉ có thể dốc hết sức lực, ngoan cố tranh giành với Phong Tử Tuyên.

Phong Tử Tuyên liên tục né tránh, Tống Thiên Kim kiên cường bám víu vào vai, vào cổ.

Hai người họ thật sự vì bản kế hoạch của Phong Ngôn Hành mà giằng co kịch liệt.

Mãi cho đến khi Phong Tử Tuyên té ngửa ra giường, lôi theo Tống Thiên Kim ngã nhào lên người hắn, môi chạm vào môi mới chịu dừng lại.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch,...

Tống Thiên Kim mở to mắt, đối diện với đồng tử đen láy, não giống như đóng băng, cả người bị tê liệt không thể cử động.

Lần đầu tiên trong mười tám năm cuộc đời, nó ở gần một người đàn ông đến vậy.

Giữa hai người không có chút khoảng cách nào, ngực dán vào ngực, môi dán vào môi.

Nhưng ngực còn có quần áo làm lá chắn, môi nó là trực tiếp chạm vào môi người ta.

Như thế này… Tống Thiên Kim đã mất nụ hôn đầu rồi sao?

Bấy giờ nó mới hoàn hồn trở lại, nhanh chóng lăn xuống một bên rồi úp mặt vào trong gối, thậm chí cái tay còn quờ quạng tìm cái chăn trùm người mình lại.

“Huhu, xấu hổ chết mất, xấu hổ chết mất thôi!”

Tống Thiên Kim muốn rống lên kêu gào cho hả lòng hả dạ nhưng cái mặt đỏ như trái cà chua hiện tại không dám để cho ai nhìn thấy, chỉ có thể khóc ở trong tim.

Nụ hôn đầu của nó mất rồi, là vì Phong Tử Tuyên mà mất.

Phong Tử Tuyên mãi một lúc sau mới ngồi dậy, tâm trí như người trên mây.

Chiếc máy tính rơi vỡ thành hai mảnh, bản kế hoạch xem như cũng đã tiêu tan, tất cả đều bị hủy hoại dưới tay của đại tiểu thư nhà họ Tống.

Phong Tử Tuyên vậy mà không hề nổi giận, chẳng biết có gọi là trúng bùa hay không mà trong đầu toàn là hình ảnh hôn môi bất thình lình vừa nảy.

Ngày hôm sau, Phong Tử Tuyên và Tống Thiên Kim cùng đáp chuyến bay về nước.

Tống Thiên Kim được hắn hộ tống bằng xe riêng về đến tận trường.

Không ngờ rằng, giây phút nó bước xuống xe vẫy tay tạm biệt hắn, trong vòng một ngày đã bị tế lên diễn đàn trường đại học làm đề tài bàn tán cho cư dân mạng.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.