Tổng Tài Vay Tôi Một Tình Yêu

Chương 13: 13: Sở Khanh




Cố Khuynh Dao đợi ở đại sảnh trụ sở chính của Sở Thị rất lâu nhưng không gặp được người đại diện dự án.

Thời gian cũng đã khá muộn, nhân viên trong tòa nhà lần lượt rời khỏi, có lẽ là trụ sở cũng sắp đến giờ đóng cửa.

Cố sốt ruột tìm đến lễ tân hỏi thăm tình hình.

“Chào cô, tôi là thư ký Cố của tập đoàn Phong Thị.

Tôi có hẹn với phó tổng Sở Kiều để ký hợp đồng, không biết bây giờ có thể tìm cô ấy ở đâu?”

Nhân viên lễ tân nghe cô nhắc đến tên Sở Kiều thì có chút ngạc nhiên:

“Cô có nhầm lẫn gì không, hôm nay phó tổng của chúng tôi không có lịch hẹn với ai cả.

Hơn nữa cô ấy đã rời văn phòng từ sớm rồi.”

“Không thể nào.

Lịch hẹn đã sắp xếp cách đây một tuần, tôi có ghi chú lại mà!”

Cố Khuynh Dao lấy sổ ghi chú của mình ra cho nhân viên lễ tân xem, thời gian đúng là ngày hôm nay.

“Thế thì lạ quá, Phó Tổng trước giờ chưa từng quên lịch hẹn.

Thư ký Cố mang đến hợp đồng gì thế, để tôi kiểm tra trên hệ thống của mình xem sao?”

“Là hợp đồng đầu tư dự án khách sạn The World.”

Nhân viên lễ tân nhập dữ liệu lên thanh tìm kiếm lịch hẹn, màn hình chính lập tức xuất ra kết quả “Có 1 cuộc hẹn hôm nay”.

Có điều tên người đại diện ký hợp đồng không phải phó tổng Sở Kiều mà là tổng giám đốc Sở Khanh.

Phong Thị chưa từng nhận được thông tin Sở Thị thay đổi người đại diện, Cố Khuynh Dao cũng không lường được sẽ xảy ra trường hợp bất ngờ.

Hợp đồng này trước đó đã không suôn sẻ, Lưu Anh phải mất rất nhiều công sức để đàm phán sửa đổi nội dung hợp đồng cũ, tiến kết ký kết hợp đồng mới.

“Phiền cô cho tôi hỏi thêm, tôi có thể liên lạc với Sở Tổng bằng cách nào?”

“Chỗ tôi có danh thiếp của Sở Tổng, cô gọi thử xem sao.”

Cố Khuynh Dao không nghĩ nhiều, bấm số gọi cho Sở Khanh.

Đầu dây bên kia vang lên từng hồi chuông dài, đến khi có người nhất máy thì lại nghe được những âm thanh hỗn tạp rất chói tai.

Cố Khuynh Dao thật sự cảm thấy khó chịu nhưng vì công việc vẫn phải kiên nhẫn.

“Sở Tổng, tôi là thư ký của tập đoàn Phong Thị.

Hôm nay chúng ta có hẹn ký hợp đồng.

Bây giờ tôi phải gặp anh ở đâu?”

Sở Khanh ở bên kia đang tụ tập hát hò cùng mấy em gái xinh đẹp, nghe nhắc đến Phong Thị cũng chớ hề phân tâm khỏi cuộc vui.

Hắn nhàn nhạt nói vào điện thoại:

“Ừ nhỉ? Tôi quên mất cuộc hẹn của chúng ta rồi!”

Chỉ một câu trả lời, hời hợt thì có thể bỏ qua đi, nhưng Cố Khuynh Dao còn nghe loáng thoáng được tiếng nói, tiếng vui đùa lẫn trong tiếng nhạc của mấy người phụ nữ.

Hừ, lần này xui xẻo gặp phải tên sát gái rồi.

“Sở Tổng, hợp đồng không thể trì hoãn.

Chúng ta phải gặp nhau!”

“Vậy thì cô đến chỗ tôi đi.

Chỗ tôi cũng chẳng có mấy người, rất tiện cho chúng ta bàn bạc.

Như em đã nói, hợp đồng không thể trì hoãn, đến nhanh nhé!”

Sở Khanh dứt lời liền cúp điện thoại, nhắn qua cho Cố Khuynh Dao địa chỉ, là một phòng karaoke.

Cô nhớ trước đây Lưu Anh đã giải thích lý do vì sao Phong Ngôn Hành không cho phép nữ thư ký gặp gỡ đối tác nam.

Lý do lớn nhất chính là: dùng rượu bôi trơn, dùng gái trải đường.

Phong Ngôn Hành là người đi lên bằng thực lực, ghét nhất là mấy trò chơi tửu sắc của đám doanh nhân đạo đức suy đồi.

Anh không muốn nhân viên của mình trở thành đồ chơi tiêu khiển của kẻ khác.

Cố Khuynh Dao dự cảm không lành về Sở Khanh, quyết định báo tin cho Phong Ngôn Hành.

“Phong Ngôn Hành, mau bắt máy đi, mau bắt máy đi…”

Cô gọi cho anh mấy cuộc, không có ai bắt máy.

Lúc này lại nhận được tin nhắn thúc giục từ Sở Khanh: “Tôi sắp về rồi đấy, không có nhiều thời gian cho cô đâu.”

Cố Khuynh Dao khóc ở trong lòng, ông trời sao nỡ làm khó cô như vậy? Một bên là nguyên tắc luôn luôn phải nhớ.

Một bên là hợp đồng phải hoàn thành.

Nếu như dự án khách sạn The World không được cấp vốn kịp thời, tiến độ công trình sẽ bị ảnh hưởng, khi đó rủi ro phát sinh không ngừng gia tăng, sợ rằng phía Sở Thị lại một lần nữa đẩy tổn thất cho Phong Thị gánh vác.

Là một người kinh doanh nhìn đến lợi ích lâu dài, cô không thể không chọn làm theo lời Sở Khanh.

Cố Khuynh Dao đứng trước cửa phòng hát, thầm trấn an bản thân “Không sao đâu, có chuyện thì mình bỏ chạy là được.”.

Nhưng từ ý chí dẫn đến hành động cần chút thời gian, cô dùng tất cả dũng khí để đặt cược với bản thân, sau rất nhiều tiến tới rồi rút lui, cuối cùng cô mới nhắm mắt làm liều, bước vào phòng.

“Sở Tổng, tôi đến rồi!”

Sở Khanh ngồi trên sopha, hai tay ôm hai người đẹp thân hình nóng bỏng.

Vừa nhìn thấy Cố Khuynh Dao, mắt hắn đã sáng lên, trên mặt hiện rõ hai chữ thèm thuồng.

Có điều hắn vẫn chưa phải là người duy nhất khiến cô điêu đứng.

Cách đó không xa, người đàn ông dáng người cao gầy cũng đang nhìn chằm chằm cô.

Cố Khuynh Dao nằm mơ cũng không ngờ tới, định mệnh ngang trái có thể an bài cho cô một lần nữa gặp lại Trần Hoằng Thần.

“Cố Khuynh Dao, sao lại là em?” Trần Hoằng Thần ngạc nhiên hỏi.

Nhưng rồi gã chợt bật cười, một nụ cười đểu cáng.

“Đúng là… giữa tiền bạc và danh dự thì tiền bạc vẫn quan trọng hơn!”

Sở Khanh nghe được mấy lời này của anh bạn thân thì khoái chí lắm.

Phụ nữ chấp nhận bước vào những nơi nhạc vang, đèn mờ cũng chính là chấp nhận dùng thân trả giá.

Quy tắc bẩn thỉu này trong mắt của đám cặn bả ô hợp như hắn và Trần Hoằng Thần chỉ như thú vui tao nhã hàng ngày, không có gì ghê gớm.

Sở Khanh nháy mắt hỏi Trần Hoằng Thần.

“Đồ cũ của cậu à?”

Gã nhún vai đáp: “Chán lắm! Mang tiếng bạn trai mà chẳng làm ăn được gì!”

“Ồ… hóa ra cô em còn là xử nữ.” Sở Khanh đuổi hai cô gái bên cạnh đi, tay đập đập vào chỗ ngồi kế mình, gọi Cố Khuynh Dao tới.

“Thư ký Cố, lại đây ngồi với tôi!”

Cố Khuynh Dao phát tởm.

Nếu không phải hợp đồng quan trọng vẫn chưa ký, cô nhất định không đứng đây nghe hai tên đàn ông dơ bẩn buông lời quấy rối.

Cô nhịn nhục, xem như chưa nghe thấy gì, thẳng thắng đưa hợp đồng cho Sở Khanh.

“Sở Tổng, anh ký đi!”

“Thư ký Cố vội thế, phải đợi tôi kiểm tra nội dung đã chứ?”

Cố khuynh Dao làm sao có cửa đấu với Sở Khanh.

Cô càng muốn chạy thì hắn sẽ càng bắt cô ở lại lâu.

Ví dụ như hiện tại, hợp đồng của cô đã bị hắn dẹp gọn sang một bên.

Sở Khanh rót một ly rượu đầy, đưa đến trước mặt cô.

“Nếu cô uống hết ly này, hợp đồng của chúng ta tôi sẽ lập tức ký!”

“Xin lỗi Sở Tổng, tôi không uống rượu.” Cố Khuynh Dao cứng rắn từ chối.

“Cô không uống thì tôi không ký.

Yêu cầu của tôi đơn giản, nếu tổn thất sau này em có thể gánh thì cứ từ chối đi.”

Sở Khanh quả là biết cách ép người khác vào đường cùng.

Phong Thị lớn như thế mà còn bị hắn làm khó, cô chỉ là một nhân viên quèn sao có thể tạo phản.

Cố Khuynh Dao cắn răng nhận lấy ly rượu, nhắm mắt uống.

Nhưng thứ rượu này vừa nồng vừa đắng, nuốt được mấy ngụm cổ họng đã nóng rang.

Cố Khuynh Dao ho sặc sụa, suýt chút còn nôn ra ngoài.

“Khụ khụ… Sở Tổng… Khụ khụ… Rượu tôi đã uống rồi, anh mau ký tên đi… Khụ khụ…”

Rượu hắn mời cô là rượu quý, cô mới uống có một phần ly, sao hắn có thể cho qua dễ dàng?

Sở Khanh nâng ly rượu, đứng dậy khỏi ghế.

Cố Khuynh Dao chưa kịp phản ứng, từ đầu đến chân đã bị tắm rượu.

Phần áo sơ mi bị ướt dính vào da thịt, cơ thể xuân xanh của thiếu nữ ẩn hiện trước mắt.

“Sở Khanh, anh đúng là…”

“Là gì? Là gì nào?”

“Là tên sở khanh!”

Cố Khuynh Dao vùng lên muốn bỏ chạy, nhưng lời mắng của cô đối với Sở Khanh mới buồn cười làm sao.

Hắn cười lên ha hả, tay không quên giữ chặt lấy Cố Khuynh Dao, đ è xuống sopha.

“Thư ký Cố, tôi thích nhất là phụ nữ gọi tên của mình!”

“Buông tôi ra! Khốn kiếp… anh buông tôi ra!

Trần Hoằng Thần trầm ổn nhìn Cố Khuynh Dao bị quấy rối, không hề có ý định can dự vào.

Gã ở đây là để tiếp tay cho Sở Khanh, nếu như cô làm Sở Khanh thỏa mãn nhu cầu thì mối quan hệ của gã và hắn xem như tốt càng thêm tốt.

Cố Khuynh Dao yếu ớt phản kháng, ánh mắt hướng về Trần Hoằng Thần mong rằng gã sẽ còn chút tính người mà cứu cô.

“Hoằng Thần, giúp em… làm ơn…”

Đáp lại cô chỉ là sự thờ ơ của gã.

Cố Khuynh Dao bị bức ép quá độ, không còn cách nào khác ngoài tự mình cứu mình.

Trong lúc nguy cấp nhất, cô vớ được một chiếc bật lửa, liều mạng phóng hỏa để chạy thoát thân.

“Cháy! Cháy rồi! Cháy rồi!”

Sở Khanh nhìn thấy ngọn lửa bùng lên thì tay chân bủn rủn, tất cả mọi người đều tháo chạy giữ mạng, riêng chỉ có hắn thần trí hoảng loạn không tìm được lối ra.

Cố Khuynh Dao chạy ra đường lớn, trời đổ mưa to.

Nước mắt hòa cùng nước mưa, tiếng nấc lẫn trong tiếng sấm.

Người ta chỉ nói chia tay với một người đàn ông tồi là vứt được một món nợ, nhưng họ không nói món nợ này sẽ trở thành kẻ thù.

Biết rõ Trần Hoằng Thần không đáng để cô rơi nước mắt nhưng cớ sao lòng cô cứ vì gã mà đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.