Tổng Tài Và Chim Hoàng Yến Hắn Giam Giữ Đều Có Bệnh

Chương 19: Xảy ra chuyện




Vài người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không nén được ý nghĩ: Cảm xúc tốt thật đấy.

Nhưng câu này cứ khô khan mà không cảm xúc sao ấy.

Đạo diễn Từ rất hài lòng, cầm cốc trà dâu tây của mình lên thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Ngạn nhíu mày dừng lại.

Trình Chí Minh ôm cánh tay với vẻ mặt trêu chọc.

"Sao vậy?" Thấy Thẩm Ngạn dừng lại, biên kịch ân cần hỏi.

Thẩm Ngạn ngẩng đầu nhìn biên kịch: "Tôi muốn biết lai lịch và tính cách của nam phụ."

Biên kịch vội vàng giới thiệu sơ qua về lai lịch của nam phụ.

Thẩm Ngạn vừa nghe vừa gật đầu, sau đó nói một câu tôi hiểu rồi.

Anh lùi về sau hai bước, nhắm mắt hít sâu một hơi rồi đột nhiên mở mắt.

Đã nhiều năm không về nhà, nhưng khi anh trở về thì lại phát hiện cha mẹ mình đã biến thành những thi thể lạnh băng.

Thẩm Ngạn lảo đảo vài bước, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, hầu kết lăn lộn, cả người run lên.

Sau cú sốc, anh không muốn tin, không muốn tin, sau đó là sự tức giận, khóc lóc thảm thiết, than khóc, mắt anh đỏ như muốn rỉ cả máu, tay phải gắt gao nắm lấy mặt đất, tay trái che trước ngực, như thể không khí không thể tiến vào phổi.

Thẩm Ngạn hét đến dòng cuối cùng, anh thở ra, lau nước mắt rồi nhẹ nhàng đứng dậy nói: "Tôi diễn xong rồi."

Có thể nghe thấy tiếng kim rơi trong phòng.

Sau vài giây im lặng, bất ngờ có tiếng vỗ tay.

Sau khi Trình Chí Minh vỗ tay một hồi mà mặt vẫn không hề thay đổi, nhà biên kịch rơm rớm nước mắt nói: "Vai diễn này đúng thật là thiết kế dành riêng cho cậu ấy!"

Trình Chí Minh: "Hả? Trong đầu cậu chứa bao à? Cái gì mà vai diễn được thiết kế riêng cho cậu ta, rõ ràng là cậu ta đã diễn được bản chất của nam phụ rồi không phải sao?"

Biên kịch: "... Anh Trình, không phải giây trước anh còn mắng cậu ấy sao."

Trình Chí Minh: "Một giây này tôi còn mắng cậu đấy, có ý kiến không?"

Biên kịch run bần bật: "Không có, không có ý kiến."

Diễn xuất của Thẩm Ngạn vượt qua mong đợi quá nhiều, đạo diễn Từ phấn khích như nhặt được báu vật: "Diễn tốt lắm! Quay về chờ thông báo!"

Trình Chí Minh nói: "Chờ thông báo, vai nam phụ này là của cậu."

Đạo diễn Từ nước mắt lưng tròng: "Tiểu Trình à, tôi mới là đạo diễn..."

Trình Chí Minh: "Ồ, vậy anh không muốn cậu ta diễn vai nam phụ sao?"

Đạo diễn Từ: "Muốn... "

Trình Chí Minh: "Vậy thì còn lải nhải cái rắm."

Đạo diễn Từ nhào vào lòng ngực của trợ lý đạo diễn khóc: "Tôi là một đạo diễn uy nghiêm đó!"

Trợ lý: "Đạo diễn Từ! Trước đó uy nghiêm của ngài vẫn còn, ngài vừa khóc như vậy liền mất hết rồi!"

Thẩm Ngạn bỗng nhiên mở miệng: "Tôi muốn hỏi một chút."

Đạo diễn Từ nhanh chóng thu dọn lòng tự tôn đã bị phá vỡ, ngồi thẳng người, hòa nhã nói: "Cậu hỏi đi."

Thẩm Ngạn hỏi: "Vai nam phụ có cần đi nơi khác chụp không?"

Câu hỏi này có phần không rõ ràng, đạo diễn Từ cười nói: "Đương nhiên là phải đi rồi, phải đi những nơi khác để lấy cảnh."

Thẩm Ngạn rũ mắt, lại hỏi: "Có vai diễn nào không cần đi nơi khác không?"

Nhiều người sửng sốt, đạo diễn Từ mất hơn nửa ngày mới phản ứng lại, vội vàng trả lời: "Ừm... Không cần đi nơi khác? Không cần đi nơi khác chụp thì đều là hỗ trợ và vai phụ, giống như nam thứ năm không cần nhỉ? A? Đúng không, trợ lý."

Trợ lý đột nhiên được xướng tên vội vàng nói: "Vâng, đúng vậy, bởi vì số lượng cảnh quay ít nên sẽ hoàn thành sớm."

Thẩm Ngạn gật đầu: "Tôi có thể thử vai nam thứ năm được không?"

Bàn tay cầm trà dâu tây của đạo diễn Từ run nhè nhẹ: "Hả? Còn nam thứ thì sao?"

Thẩm Ngạn nói: "Vai nam thứ tôi diễn không được."

Đạo diễn Từ nghĩ thầm: Ngày của mình, đây là kịch bản gì mới sao? Nam thứ không diễn muốn diễn nam thứ năm? Vì để hấp dẫn sự chú ý của mình sao? Sao lại thế này chứ? Trả lời như thế nào để cho vừa kiên định vừa có ý nghĩa đây?!

Đạo diễn Từ đạo chưa kịp lên tiếng, Trình Chí Minh đột nhiên đứng lên, bước vài bước đi đến trước mặt Thẩm Ngạn: "Cậu đi với tôi một lát."

Thẩm Ngạn cũng không hỏi nhiều, đi theo Trình Chí Minh đến phòng họp nhỏ bên cạnh, cửa kính đóng lại, phòng họp chỉ còn có Thẩm Ngạn cùng Trình Chí Minh.

Trình Chí Minh nhíu mày lại: "Cậu có biết nam thứ năm so với nam thứ kém bao nhiêu không?"

Thẩm Ngạn nhàn nhạt trả lời: "Tôi biết."

"Thế vì sao lại không muốn nam thứ?"

Vấn đề này Thẩm Ngạn đã giải thích vô số lần ở công ty ban đầu, lúc này anh cũng không có ý định giấu diếm: "Ba tôi bệnh nặng nằm viện, tôi phải chăm sóc ông ấy nên không thể đi nơi khác."

Đáy mắt Trình Chí Minh hiện lên một tia ngạc nhiên: "Ba cậu bệnh nặng bao lâu rồi?"

"Sáu năm."

Trình Chí Minh chống một tay lên cằm, vẻ mặt đột nhiên nhận ra, như thế tìm thấy một sợi chỉ trong cuộn len lộn xộn, hắn ngẩng đầu hỏi: "Vậy cậu có biết rằng mình đã được ký hợp đồng trực tiếp vào công ty Tianyu không?"

Thẩm Ngạn mơ hồ đoán được, nhưng không dám khẳng định: "Không biết."

Cửa kính đột nhiên bị mở ra, bước vào là một cô gái tầm hai mươi tuổi để tóc ngắn gọn gàng, áo khoác da quần jean, trang điểm sạch sẽ thoải mái, cô ấy vừa nói vừa lấy một điếu thuốc từ trong túi ra: "Trình Trình, tôi phỏng vấn xong rồi, mới vừa đi vào liền hỏi tôi có thể tóc dài được không, bà đây liền, liền, liền, liền không để." Cô hung tợn nói liền bốn chữ, nghiến răng nghiến lợi từng chữ.

Trình Chí Minh tức giận: "Đừng gọi tôi là Trình Trình!"

Cô gái cợt nhả nói: "Được rồi, Trình Trình."

"Mẹ nó cậu cố ý?!"

"Trình Trình cậu đừng nóng giận, tôi nhất định sẽ sửa."

"Ngày."

"Trình Trình đừng có ngày nào cũng cáu kỉnh như vậy, đau gan lắm."

Cô gái châm thuốc, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một người, cô nhếch môi cười đi tới vài bước, nói với Thẩm Ngạn: "Cậu là người Trình Trình vừa thêm vào? Xin chào, tôi tên Lâm Tiêu."

"Xin chào." Thẩm Ngạn gật đầu, nhìn quanh không gian kín mít của phòng họp rồi liếc nhìn điếu thuốc trên tay cô, nhẹ giọng nói, "Cô có thể nào đừng lôi tôi ra làm đệm chống lưng cho việc tự sát mãn tính của cô được không?"

Lâm Tiêu sửng sốt, sau đó dập tắt điếu thuốc cười nói: "Trình Trình, người mà cậu ký hợp đồng rất có cá tính."

Trình Chí Minh đau đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó nói với Thẩm Ngạn: "Nam thứ trong bộ phim truyền hình điện ảnh này là tài nguyên Mục tổng cho cậu, nếu cậu muốn đổi thành nam thứ năm thì phải nói cho anh ấy biết, ở đây không còn việc gì nữa, cậu quay về trước đi."

Thẩm Ngạn gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp chạy đến bệnh viện.

Thời gian không còn sớm, những con phố đông người qua lại lần lượt lên đèn vàng ấm áp, những ánh sáng dài cùng đèn pha của xe nhấp nháy đan xen, nhẹ nhàng mà kỳ lạ.

Thẩm Ngạn đút hai tay vào túi nhìn lên trời, trong đầu tràn ngập câu nói của ba: Mọi chuyện đều sẽ tốt hơn.

Sau hơn nửa năm không tham gia diễn xuất, buổi thử vai hôm nay đã thật sự đưa anh trở về những ngày anh thức khuya để tìm hiểu tâm trạng của các nhân vật trong kịch bản và quản lý biểu cảm của chính mình khi còn học đại học

Mọi chuyện đều sẽ tốt hơn.

Thẩm Ngạn nghĩ thầm.

Bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên.

Thẩm Ngạn lấy điện thoại ra cầm lên, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói ồn ào và khẩn trương.

"Anh Thẩm?! Anh đang ở đâu? Ba anh xảy ra chuyện rồi, mau đến bệnh viện đi!"

-

Khi Mục Vô Nhai xử lý xong công việc trong tay thì đã gần 9 giờ. Màn đêm buông xuống, tòa nhà công ty tuy vẫn sáng đèn rực rỡ nhưng lại có vẻ trống trãi và yên tĩnh không gì sánh được.

Vào buổi tối, Trình Chí Minh gọi điện thoại tới nói với Mục Vô Nhai rằng Thẩm Ngạn muốn diễn nam thứ năm thay vì nam thứ, Mục Vô Nhai chỉ cười và nói một tiếng đều nghe anh ấy.

Cứ tưởng rằng sau khi phỏng vấn xong Thẩm Ngạn sẽ chủ động liên hệ cho mình, ai ngờ Mục Vô Nhai cứ đợi mãi mà vẫn không được gọi.

Văn phòng không bật đèn tối đen như mực, Mục Vô Nhai khoanh chân ngồi trên ghế, cầm điện thoại chán nản xoay ghế trái phải, trơ mắt nhìn con số trên màn hình di động nhảy đến số chín.

Điện thoại của hắn vẫn như cũ không đổ chuông.

Mục Vô Nhai cười, bấm gọi cho Thẩm Ngạn.

- Hết chương 19 -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.