Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học đánh thức Thẩm Ngạn dậy đúng giờ.
Kể từ khi nhà bị bán, hầu hết thời gian Thẩm Ngạn đều ngủ luôn ở bệnh viện, bây giờ thức giấc lại không ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nên trong phút chốc anh chưa quen kịp.
Thẩm Ngạn ngồi dậy dành ra chút thời gian để tỉnh táo lại, hôm qua sau khi uống thuốc thì cơn sốt trong người cũng đã hạ, anh đứng lên bước ra khỏi phòng rồi lại ngạc nhiên khi trông thấy Mục Vô Nhai cũng đã dậy.
Thẩm Ngạn ngó đồng hồ thì chỉ mới có 6 giờ rưỡi.
Mục Vô Nhai mặc âu phục mang giày da, tóc được chải chuốt ngay ngắn, hắn đang ngồi trên bàn ăn dùng bữa sáng, mắt thấy Thẩm Ngạn đi ra thì cười nói: "Anh, sao anh dậy sớm vậy, ngủ không ngon hả? Qua đây ngồi chỗ này này."
Thẩm Ngạn kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Mục Vô Nhai: "Không phải, anh ngủ ngon lắm."
Mục Vô Nhai thả muỗng cháo trong tay xuống, sau đó hắn đi vào phòng làm việc cầm một bản hợp đồng ra rồi lại ngồi trở lại chỗ của mình cười nhìn Thẩm Ngạn mà nói: "Em định là để tới giờ cơm trưa mới đề cập với anh, nếu giờ anh ra rồi thì em cũng sẵn nói luôn, anh có còn nhớ chuyện lần trước em kêu anh chấm dứt hợp đồng với công ty cũ không?"
Thẩm Ngạn gật đầu.
Mục Vô Nhai đặt hợp đồng và bút xuống trước mặt anh: "Phần thương lượng và bồi thường sau đó em cũng đã xử lý xong xuôi, anh, anh chỉ cần ký tên lên bản hợp đồng này là được."
Thẩm Ngạn cầm bút lên, anh hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn dùng chỉ một nét bút để ký tên rời khỏi công ty giải trí mà mình đã làm việc bốn năm.
Sau khi ký xong, Thẩm Ngạn lật ngược giấy lại thì phát hiện bên dưới hợp đồng này còn một xấp hợp đồng khác nữa.
Thấy Thẩm Ngạn đã phát hiện, Mục Vô Nhai cũng chẳng hề tỏ ra gì mà cứ húp cho xong chén cháo rồi mới lau miệng cười nói: "Bản này anh cũng ký luôn đi."
Thẩm Ngạn hỏi: "Đây là gì?"
Mục Vô Nhai cười đáp: "Giấy bán thân."
Thẩm Ngạn chợt khựng lại, ánh mắt anh dừng trên dòng tiêu đề của hợp đồng, giấy trắng mực đen trên đó viết tên công ty Thiên Ngu.
Đây là một công ty phải gọi là đứng hàng đầu trong giới giải trí, cho ra lò rất nhiều ngôi sao hạng nhất, lúc trẻ chỉ cần có thể ký hợp đồng trong thì sẽ không lo không nổi tiếng, có nhiều tiểu thịt tươi* tranh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ để có được một cơ hội phỏng vấn.
(*Vốn từ của tui nghèo nàn quá không biết nên dịch tiểu thịt tươi ra như nào huhu, đại loại là mấy anh diễn viên đi theo hướng thần tượng, hoặc là mấy anh trắng trắng mềm mềm mang nét đẹp phi giới tính á.)
Thẩm Ngạn hết sức ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn Mục Vô Nhai.
Mục Vô Nhai cười nói: "Chiều nay có buổi phỏng vấn, chốc nữa em sẽ gửi địa chỉ cho anh, ăn sáng xong cứ để tài xế chở anh đến bệnh viện, em đi trước đây."
Nhác thấy Mục Vô Nhai sắp đi, đột nhiên Thẩm Ngạn đứng dậy hô: "Chờ chút đã."
Mục Vô Nhai quay lại nhìn anh.
Không ngờ Mục Vô Nhai dừng lại dứt khoát như vậy, đáy mắt Thẩm Ngạn chợt hiện lên chút hoảng loạn, anh tránh ánh mắt của Mục Vô Nhai rồi cúi đầu ngập ngừng một lúc, kế đó đôi tay vẫn luôn siết chặt lấy nhau của anh bỗng buông lỏng, tựa như vừa trải qua một đợt đấu tranh dữ dội không tên nên lúc anh ngước mặt lên đáy mắt chỉ còn lại sự bình tĩnh:
"Anh... Anh đã khoẻ hơn nhiều rồi, đêm nay có làm cũng không sao hết, em không cần lo cho sức khoẻ của anh, muốn dùng thì cứ dùng, muốn trút ra thì cứ trút, còn về hợp đồng này, cảm ơn em."
Mí mắt Mục Vô Nhai cong cong, ý cười lại càng sâu, hắn lặp lại lời Thẩm Ngạn: "Muốn trút ra thì cứ trút ư?"
Thẩm Ngạn đáp: "Ừm."
"Em biết rồi, tối em sẽ đến đón anh." Mục Vô Nhai vuốt ống tay áo rồi xoay người ra khỏi cửa.
Thẩm Ngạn mệt mỏi ngồi bịch xuống ghế nhìn hợp đồng đến ngây người cả buổi trời, rất lâu sau anh mới cất hợp đồng đi rồi ăn đại gì đó cho no, sau đó về phòng cho khách thay quần áo.
Thuốc mỡ hôm qua vẫn còn nằm im trên đầu giường, Thẩm Ngạn nhìn thoáng qua rồi cởi quần ngủ, kế đó dùng ngón tay dính một ít thuốc cắn răn từ từ nhét vào trong cơ thể mình, tuy nhiên ngón tay của Thẩm Ngạn lại không thể nào với vào được quá sâu nên chỉ có thể cho một nửa ngón trét qua loa ở chỗ cạn.
Vách tường ấm áp bên trong nuốt chửng ngón tay anh, hơi lạnh của thuốc kích thích cơ thể khiến Thẩm Ngạn phải run rẩy, anh vùi đầu vào trong gối, vô thức lẩm bẩm: "Sao vẫn đau như vậy..."
Sáng sớm nay dù chỉ mới có 8 giờ sáng nhưng bệnh viện đã đông nghịt người, Thẩm Ngạn vừa bước vào phòng bệnh dì Vương đã hiền từ chào anh.
Thẩm Ngạn nói một câu cảm ơn rồi để cho dì Vương tan làm trước để nghỉ ngơi.
Sau khi tiễn dì Vương ra về, Thẩm Ngạn bước đến bên giường bệnh xoa bóp toàn thân cho cha Thẩm để tránh cho cơ bắp của ông bị teo rút.
Trên người cha Thẩm cắm đầy ống, nhìn mà sợ hãi, từ sau lần chuyển nặng trước đó khiến cho tình trạng của ông càng lúc càng kém hơn, lúc nào cũng hôn mê không tỉnh táo nổi.
Thẩm Ngạn đang xoa bóp cho ông thì cửa phòng bệnh chợt bị gõ khẽ, người bước vào là một hộ sĩ nhỏ: "Anh Thẩm, tôi vào thay thuốc cho người bệnh."
Thẩm Ngạn gật đầu rồi nhường vị trí đầu giường cho cô.
Hộ sĩ nhỏ thay thuốc bằng tay nghề quen thuộc, sau đó kiểm tra thiết bị, quan sát số liệu, bỗng cô kêu lên một tiếng.
"Sao vậy?" Thẩm Ngạn vội vàng bước đến.
Hộ sĩ nhỏ ngẩng đầu nhìn anh đáp: "Người bệnh có ý thức rồi."
Tuy nói là có ý thức nhưng cha Thẩm vẫn chỉ có thể nói ú ớ mấy tiếng, mỗi khi ông nửa tỉnh nửa mê đều thích nắm lấy tay Thẩm Ngạn kể dăm ba câu chuyện hồi xưa.
Thẩm Ngạn ngồi lặng yên bên cạnh nghe rất chăm chú.
Đang nói thì cha Thẩm chợt hỏi: "Ngạn Ngạn, con có hối hận khi theo cha không?"
Thẩm Ngạn hỏi ngược lại: "Vậy còn cha, năm đó lúc cha nhận con về cha có hối hận không?"
Cha Thẩm cười, vẫn là dáng vẻ hiền lành như thế, ông nhìn bầu trời trong vắt bên ngoài ô cửa số, ánh nắng ấm áp ôm lấy từng sợi tóc đã điểm màu muối tiêu và trên cả nếp nhăn nơi khoé mắt, Thẩm Ngạn vươn tay giúp ông vuốt tóc lại ngay ngắn.
"Ngạn Ngạn à." Giọng cha Thẩm mấp máy không rõ chữ, nhưng khi gọi tên Thẩm Ngạn lại rõ ràng rạch mạch đến vậy, ông hỏi: "Sao chúng ta lại được chuyển đến phòng bệnh tốt thế này vậy?"
Thẩm Ngạn đáp: "Cha, cha còn nhớ Mục Vô Nhai không?"
Đôi mắt trắng đen của cha Thẩm chợt lộ ra tia sợ hãi, nhưng chỉ vài giây rồi lướt qua: "À... Là thằng bé ba năm trước đến ở nhà chúng ta ấy hả..."
Thẩm Ngạn gật đầu: "Đúng rồi, cậu ấy... Ừm, cậu ấy quay về rồi, cha, năm đó cậu ấy tự nhiên bỏ đi mất, cha còn khuyên con đừng đi tìm người ta, cha nói mới nhìn là biết gia cảnh cậu ấy khá giả lắm, không cùng tầng lớp với chúng ta đâu."
Thẩm Ngạn dừng một chốc rồi cụp mi xuống, giọng cũng nhẹ bẫng: "Cha, cha nói không sai."
Cha Thẩm ừ ừ vài tiếng không rõ.
Phòng bệnh lại rơi vào im lặng, Thẩm Ngạn đang tính hỏi cha Thẩm có muốn gì không thì bất thình lình cha Thẩm nắm chặt lấy tay Thẩm Ngạn: "Ngạn Ngạn, cha chỉ, chỉ là hy vọng con có thể sống tốt thôt."
Cha Thẩm liên tục lặp đi lặp lại hai chữ "sống tốt."
Thẩm Ngạn vội vàng vỗ tay ông trấn an: "Cha ơi, sẽ tốt mà, chiều nay con phải đi phỏng vấn, sau khi vào được công ty kia thì sẽ có tài nguyên hơn, lúc ấy không cần phải lo tiền thuốc men và viện phí nữa, cha cũng phải mau khoẻ lên đó."
Đôi môi tái nhợt của cha Thẩm khẽ mấp máy, song còn chưa bật ra được lời muốn nói thì ông lại chỉ gật đầu một cái không rõ là gì ý, sau đó ông nhìn ra ngoài cửa sổ thật lâu sau mới quay đầu lại, bấy giờ trên mặt ông đã đong đầy ý cười hiền từ, chính nụ cười này đã đồng hành cùng Thẩm Ngạn vượt qua cơn khốn khổ bạo hành của cha ruột, cha Thẩm cất lời: "Ngạn Ngạn, mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi."
Thẩm Ngạn nắm chặt tay ông đáp: "Vâng, sẽ như vậy."
Thẩm Ngạn chăm sóc cha hết một buổi sáng, tới gần giữa trưa thì nhận được tin nhắn Mục Vô Nhai gửi tới, trên đó viết thời gian và địa chỉ phỏng vấn.
Thẩm Ngạn đang định ăn đại thứ gì đó cho xong bữa thì cửa phòng bệnh chợt vang lên tiếng gõ.
Anh trai giao cơm thò đầu vào hỏi: "Cho hỏi có anh Thẩm ở đây không ạ?"
Thẩm Ngạn ngạc nhiên hô lên: "Tôi đây."
"Cơm của anh đây ạ!" Anh trai giao cơm nở nụ cười, "Phiền anh đánh giá năm sao cho tôi nhé!"
Anh trai ấy vừa nói vừa đặt hộp cơm vào tay Thẩm Ngạn, sau đó lật đật chạy đi lấy đơn mới.
Thẩm Ngạn ngơ ngác nhìn hộp cơm trên tay, rồi chợt nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn trên điện thoại.
Anh cầm lên xem thì thấy là tin nhắn của Mục Vô Nhai.
【 Anh, phải ăn cơm đàng hoàng đó. 】
- Hết chương 16 -