Mất hơn nửa năm kể từ lúc xét nghiệm ADN cho đến lúc ly hôn, lần sinh nhật lần thứ mười năm ấy của bé Thẩm Ngạn trải qua cùng với lời than khóc và mắng mỏ của mẹ cậu.
Ngày đó mẹ dẫn theo Thẩm Ngạn bỏ đi, cha Thẩm ngồi một mình trong phòng làm việc hút hết hai bao thuốc, Thẩm Ngạn bé nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy cha mình hốc hác tiều tụy như vậy, râu ria xồm xoàm cộng với đôi mắt thâm quầng, như thể ông đã già đi năm tuổi chỉ sau một đêm.
Bé Thẩm Ngạn chạy đến bên cha, khóc lóc gào: "Cha ơi, con không muốn đi, con không đi có được không ạ?"
Cha Thẩm nhìn cậu một cái rồi khàn giọng nói: "Cậu bé, chú không phải là cha của con."
Tình nghĩa nuôi dưỡng mười năm không thắng nổi hai chữ huyết thống, nó đã khắc sâu vào trong xương cốt quan niệm về gia đình, không có lời giải thích.
Thẩm Ngạn chưa bao giờ trách cha anh vì ngày ấy đã không giữ mình lại, anh thậm chí còn không trách người mẹ bồng bột năm đó của mình.
Mười tuổi, ở cái tuổi này anh đã hiểu hết mọi chuyện rồi. Cũng nên học được cách đối mặt.
Mẹ mang theo Thẩm Ngạn đi tìm cha ruột, hơn nữa còn tái hôn với người đàn ông ấy.
Thế là suốt một năm sau đó, bé Thẩm Ngạn gần như phải chịu cảnh bạo lực gia đình mỗi ngày.
Nói dài cũng không dài lắm, mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Một năm, 365 ngày, 8760 tiếng.
Nói là khó...
Thật sự rất khó mà vượt qua.
Mười một tuổi, học tiểu học lớp 5, một ngày trước khi khai giảng, người đàn ông kia lại đánh Thẩm Ngạn đến mức mình mẩy đầy thương tích, qua bữa sau Thẩm Ngạn không muốn đến trường, cậu ngồi một mình trên ghế dài ở công viên, suy nghĩ về tương lai của mình.
Bỗng nhiên có người kêu tên anh, Thẩm Ngạn ngẩng đầu thì chợt nhìn thấy cha Thẩm.
Cha anh mặc bộ quần áo rất cũ nhưng lại vô cùng sạch sẽ, trông có tinh thần hơn một năm trước nhiều, ông nhìn vết thương trên người Thẩm Ngạn mà mặt đầy kinh ngạc cất bước đến gần anh: "Sao con lại bị thương thế này? Con đánh nhau với bạn học sao? Chú đưa con đi bệnh viện xem có sao không nhé?"
Hốc mắt Thẩm Ngạn chợt đỏ hoe.
Đã một năm rồi, bị đánh bị mắng không biết bao nhiêu lần, mỗi khi khóc cậu cũng chỉ cảm thấy sợ và sợ, nhưng lại chưa bao giờ nhận thấy mình đã làm sai điều gì.
Chỉ một câu nói quan tâm thôi cũng đủ để khiến Thẩm Ngạn cảm thấy chạnh lòng vô cùng.
Thẩm Ngạn né tránh bàn tay đang vươn ra của cha Thẩm rồi quay đầu bỏ chạy.
Hôm đó, cậu trốn vào một góc không người khóc đến khàn cả giọng.
Không phải là cậu chưa nghĩ đến việc xin giúp đỡ, không phải là cậu chưa nghĩ đến việc tố cáo, nhưng xin giúp đỡ rồi tố cáo thì sao? Giáo viên đến rồi lại đi, cảnh sát đến rồi cũng đi mất, cuối cùng điều chờ đợi cậu vẫn là những cái bạt tai.
Nhưng rồi lần sau cha lại đến.
Hơn nữa... Cũng không đi.
Cha Thẩm yêu cầu tước bỏ quyền giám hộ Thẩm Ngạn của hai người kia, nhưng ông không phải cha ruột của cậu nên thủ tục pháp lý đơn giản không thể giải quyết được, bà mẹ và người đàn ông kia đã dùng nửa năm để tống tiền cha Thẩm với số tiền gần 6 vạn nhân dân tệ, lúc này mới cho phép cha Thẩm dẫn Thẩm Ngạn đi.
Tất cả mọi người đều cười nhạo cha Thẩm, cười vì ông bị vợ cắm sừng mà còn muốn nuôi con trai cho kẻ khác.
Chỉ có cha Thẩm vui vẻ mua cho Thẩm Ngạn một bộ quần áo mới cùng với một chiếc bánh kem thật to, rồi tự mình nắm tay dẫn cậu đi đón sinh nhật lần thứ mười một.
Không giống với những đứa trẻ khác, Thẩm Ngạn đã sớm học được cách dùng những cử chỉ khiêm tốn nhất để lấy lòng những người đối xử tốt với mình, cậu biết cha Thẩm vốn không có nghĩa vụ nuôi nấng mình, sợ ông sẽ đem mình đi trả lại cho cha ruột nên Thẩm Ngạn luôn cố gắng làm một đứa bé ngoan, biểu hiện này thậm chí còn dẫn đến những hành vi có thể gọi là bệnh hoạn.
May mắn thay, sự khiêm tốn này dần dần biến mất dưới sự vỗ về đầy yêu thương và kiên nhẫn của cha Thẩm từ ngày này sang ngày khác, hai cha con trải qua vài năm bình yên bên nhau, Thẩm Ngạn không phụ sự mong đợi của mọi người, anh tự mình thi đậu vào trường nghệ thuật yêu thích, học chuyên ngành diễn xuất.
Ai ngờ trời không chiều lòng người, vào lúc Thẩm Ngạn học năm hai, cha Thẩm đột ngột đổ bệnh.
Trong sáu năm sau đó, sự kiên nhẫn và lòng hiếu thảo đáng ngưỡng mộ ấy là tình yêu chỉ học được sau khi đã vượt qua những vết sẹo, nỗi đau trong lòng và chứng kiến điều tồi tệ nhất trên thế giới, không phải quan hệ huyết thống, mà là tình thân.
-
Tối hôm đó, Mục Vô Nhai thật sự xuất hiện ở cửa phòng bệnh lần nữa, sau khi xác nhận với y tá và bác sĩ rằng mình có thể rời đi, lúc này Thẩm Ngạn mới đi theo Mục Vô Nhai ra khỏi bệnh viện và lên xe.
Buổi tối Mục Vô Nhai không tự lái xe mà là tài xế đón hắn, Thẩm Ngạn ngồi ghế sau cùng với hắn, anh cúi đầu rụt rè sợ hãi.
Mục Vô Nhai rất bận, dọc đường đi vừa mang tai nghe Bluetooth vừa cầm văn kiện gọi điện thoại không ngừng, thậm chí còn lật xem hợp đồng khi đang cùng Thẩm Ngạn ăn cơm.
Thẩm Ngạn muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: "Bệnh bao tử của em đã ổn hơn chưa?"
"Vâng?" Mục Vô Nhai ngẩng đầu, sau đó cười nói: "Tốt hơn một chút rồi anh."
Thẩm Ngạn gật đầu, nhìn thấy Mục Vô Nhai lại cầm hợp đồng lên bèn nhẹ giọng nói: "Lúc ăn cơm đừng xem hợp đồng nữa, sẽ không tốt cho bao tử..."
Mục Vô Nhai thoáng dừng lại rồi nhướng mày nhìn Thẩm Ngạn, ánh mắt mang theo ý cười, Thẩm Ngạn có phần bối rối, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: "Có phải anh quan tâm quá rồi không, anh chỉ là..."
Nói một nửa, Thẩm Ngạn ngẩn người.
Mục Vô Nhai đặt hợp đồng sang một bên, cười hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Thẩm Ngạn nhìn bát cháo thịt trứng Bắc Thảo trước mắt, nhẹ giọng nói: "Anh chỉ là quan tâm em, em đừng cảm thấy anh phiền, xin lỗi, là anh xen vào việc của người khác."
Mục Vô Nhai cười thoải mái nói: "Anh, anh quản chuyện của em không gọi là việc của người khác, mà gọi là quản chuyện gia đình."
Thẩm Ngạn đang húp cháo bỗng chốc sặc một ngụm.
Mục Vô Nhai nói: "Ăn từ từ thôi, không gấp."
Mặt Thẩm Ngạn đỏ bừng vì nghẹn, anh vội vàng cầm khăn bên cạnh lau miệng rồi lúng túng gật đầu.
Mục Vô Nhai cười hì hì cúi đầu ăn tối, không thèm liếc mắt nhìn hợp đồng nữa.
Sau khi cùng nhau ăn tối xong, Mục Vô Nhai đưa Thẩm Ngạn về thẳng nhà, sợ anh lo lắng cho cha Thẩm nên còn an ủi: "Chú bên đó em đã nhờ dì Vương chăm sóc rồi, anh đừng lo lắng, anh cũng nên nghỉ ngơi một chút đi."
Thấy Thẩm Ngạn gật đầu, Mục Vô Nhai đưa Thẩm Ngạn đi đến phòng cho khách.
Phòng cho khách tuy rằng không lớn nhưng được bài trí rất ấm cúng, Mục Vô Nhai nói rằng trong tủ đã có quần áo sạch rồi mới bước ra khỏi phòng.
Thẩm Ngạn cảm thấy toàn thân mình nồng nặc mùi thuốc khử trùng bệnh viện nên đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, vừa đi ra thì đã thấy Mục Vô Nhai đang ngồi ở bên giường.
Mục Vô Nhai cũng tắm xong rồi, mái tóc ướt nửa đầu rủ xuống trán đã che đi khí chất trưởng thành của hắn, hoàn toàn giống như dáng vẻ thiếu niên của ba năm trước, Thẩm Ngạn nhìn một lúc thì chợt có hơi sững sờ.
Nhìn thấy Thẩm Ngạn từ phòng tắm đi ra, Mục Vô Nhai cười cười rồi cất lời: "Anh, cởi quần ra nào."
- Hết chương 14 -