Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 63




Chương 63

Tiêu Vinh tiện tay ném bức ảnh sang một bên, lạnh nhạt nói: “Lại ép xuống mấy ngày nữa.”

Anh ta muốn để Tiêu Khôn Hoằng nếm thử hương vị mà anh ta từng trải qua.

Trong những ngày tiếp theo, Thi Nhân luôn cảm thấy không đúng, vô cùng không đúng.

Thái độ của Tiêu Khôn Hoằng đối với cô quay ngoắt 180 độ, sớm muộn gì cũng đưa cô đi làm rồi tan tầm, cũng không còn thỉnh thoảng mắng cô nữa.

Trong cuộc họp ngày hôm qua, tập tài liệu đã hoàn thành từ bộ phận thiết kế đến, cô chỉ đọc ngẫu nhiên một vài trang và thấy một số trang rất đẹp, sau đó trang sức được chuyển đến phòng áo choàng vào buổi tối.

Thi Nhân nhìn những món trang sức quý giá, đột nhiên một dòng điện lạ lướt qua trái tim cô.

Nguy rồi, cô cảm thấy có chút sợ.

“Thích không?”

Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện trong phòng để quần áo, cô ở đó quá lâu, anh thất sự không nhịn được nên muốn vào xem.

Thi Nhân luống cuống tay chân trả lại trang sức: “Chỉ là,tôi chỉ là muốn nhìn một chút thôi.”

“Cái này có đẹp không?”

Tiêu Khôn Hoằng tiện tay cầm lấy trang sức vừa rồi, màu ngọc lam rất tốt, ngón tay thon dài của người đàn ông thưởng thức trang sức, động tác tao nhã, phóng túng mà ánh mắt lại rơi vào trên người cô.

Thi Nhân lắp bắp trả lời: “Rất đẹp.”

“Những thứ này đều là của cô.”

Tiêu Khôn Hoằng đi đến sau lưng cô rồi đeo đồ trang sức quanh cổ cô, nhưng cô mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, nên nhìn cũng không ăn nhập vào đâu.

Thi Nhân rũ mắt: “Tôi đeo không đẹp lắm, thôi đi.”

Ánh mắt của người đàn ông không hài lòng, sau khi gỡ xuống, anh thuận tay ném vào thùng rác rồi lấy một sợi dây chuyền màu đen, cái cổ của cô trông mảnh mai và có phong cách Lolita.

“Cái này cũng được.”

Tiêu Khôn Hoằng hài lòng khen ngợi, nhìn cô lên xuống nhìn cô vài lần: “Trong tương lai, tôi sẽ bố trí hai trợ lý cho cô, một phụ trách cuộc sống và một phụ trách công việc, cách ăn mặc của cô thật sự quá tệ.”

Thi Nhân ngây người nhìn anh, đường nét đẹp trai của người đàn ông hiện ra dưới ánh đèn, đôi lông mày sâu thẳm của anh cũng thật chói mắt, thực ra anh rất đẹp trai.

Bùm bùm bùm, nhịp tim của Thi Nhân đột ngột tăng tốc.

Cô hoảng sợ lùi lại vài bước: “Tôi, tôi đi tắm rửa trước.”

Cô bỏ chạy trối chết vào phòng tắm, sau đó vuốt vuốt ngực mình, cảnh tượng vừa rồi hằn sâu trong mắt cô, không thể xóa đi.

Một người đàn ông hấp dẫn như vậy, một khi đối xử tốt với người nào đó hơn một chút thì có lẽ không cô gái nào có thể cưỡng lại được.

Nhưng mà Thi Nhân, đây không phải là nhà của mày.

Cô sờ sờ bụng dưới, bây giờ anh đối xử tốt với cô như thế nào, sau đó khi biết mình đã làm gì thì cô đoán anh chắc chắn sẽ muốn giết cô.

Tiêu Khôn Hoằng nói rằng anh ghét nhất là sự phản bội.

Nhưng cô đã thực sự phản bội, đó là loại nghiêm trọng nhất.

Thi Nhân bắt đầu né tránh anh, cố tình xa lánh.

Tiêu Khôn Hoằng nhanh chóng nhận ra sự thay đổi nhỏ này, người phụ nữ đó đang nghĩ cái quái gì vậy? Muốn anh dỗ cô sao?

Khi đang ở công ty, Thi Nhân bất ngờ nhận được một bó hoa hồng gồm 99 bông, điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người và tự hỏi ai đã tặng nó.

Nhưng hầu hết các suy đoán đều đầy ác ý, nói rằng nó được người đàn ông khác tặng.

Dù sao thì mọi người đều biết vị trí của Thi Nhân trong nhà họ Tiêu là như thế nào. Tiêu Khôn Hoằng là ai chứ? Anh sẽ tặng hoa? Đùa à, trừ khi mặt trời mọc từ phía tây.

Tin đồn lan ra nhanh chóng, sau khi biết chuyện Tiêu Khôn Hoằng đã ra lệnh trừng phạt mấy người bát quát, sau đó tin đồn mới được dập tắt.

Khi tan sở, cả hai cùng nhau quay lại.

Ánh mắt lạnh lùng như dao của Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn cô mấy lần, không khỏi nói: “Tôi nghe nói em được người ra tặng hoa.”

“Ừ, không biết là ai gửi, tôi đã ném đi rồi.”

Thi Nhân không muốn bị coi là trò cười mà vây xem, hoa hồng đã gây rắc rối cho cô.

Tiêu Khôn Hoằng ngậm miệng ngay lập tức, khuôn mặt còn khó nhìn hơn cả đáy nồi.

Nhưng mà vấn đề về Hoa Hồng đã được truyền đi một thời gian, Tiêu Vinh nhìn thấy sự biến đổi của Tiêu Khôn Hoằng những ngày này, anh ta gần như có thể thấy rằng Tiêu Khôn Hoằng đối xử khác với Thi Nhân.

Anh ta uống rượu vang đỏ sau đó nói: “Không cần phải ém tin bên báo chí truyền thông.”

Tiêu Vinh đã thức cả đêm trên ban công, anh không muốn nghĩ đến hậu quả của hành vi này và điều gì sẽ xảy ra với Thi Nhân.

Không có cách nào, anh ta không còn cách nào khác.

Thi Nhân, đừng trách anh.

Sáng hôm sau, các tiêu đề trên báo lập tức gây ra chấn động lớn.

“Người đàn ông giàu có mới kết hôn được hai tháng, nhưng đứa trẻ đã được ba tháng, nghi ngờ Tiêu Khôn Hoằng đã bị cắm sừng.”

“Một người nổi tiếng nào đó đang ở một mình trong bệnh viện để khám thai. Còn có bí mật nào khác không?”

Ngoài ra còn có đoạn video giám sát Thi Nhân trong bệnh viện, báo cáo kết quả thử thai và đơn thuốc.

Khi Thi Nhân vừa tỉnh dậy, mí mắt bên phải của cô không ngừng nhảy lên, như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Không lâu sau, trợ lý gõ cửa bước vào, anh ta nói gì đó vào tai Tiêu Khôn Hoằng mấy câu lập tức sắc mặt của anh thay đổi.

Thi Nhân cảm thấy ánh mắt dò xét của anh, không khỏi cảm thấy hơi bối rối.

Chuyện gì đã xảy ra?

Tiêu Khôn Hoằng đến gần cô một chút, lạnh giọng nói: “Sao sáng ngày X tháng X cô lại đến muộn?”

Thi Nhân không phản ứng gì, nhưng sau đó nhớ ra rằng cô đã đến bệnh viện để khám thai vào ngày hôm đó, trái tim cô căng thẳng.

“Tôi, tôi bị kẹt xe trên xe buýt.”

“Cô đang nói dối!”

Thi Nhân sợ tới mức lùi lại mấy bước: “Tôi không có.”

“Cô đến bệnh viện đúng không?”

Tim Thi Nhân bàng hoàng, chẳng lẽ anh đã biết chuyện mình mang thai?

Làm như thế nào mà anh biết?

Tiêu Khôn Hoằng kéo cổ tay cô, sắc bén nói: “Tôi hỏi cô một lần nữa, em ở bệnh viện làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.