Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 58




Chương 58

“Không cần.”

Tiêu Khôn Hoằng còn không thèm suy nghĩ, trực tiếp từ chối: “Con cũng không có kế hoạch đổi người.”

“Dù sao, bọn họ đều là người phụ nữ đến chuộc tội, đổi một người khác thì có gì khác biệt chứ?”

Người đàn ông suy nghĩ về hình ảnh kia một chút, cả người đều chống cự, nếu đổi một người phụ nữ khác đến chuộc tội, anh nhíu mày, tuyệt đối không được!

Dường như ngoại trừ cô ra thì tất cả những người phụ nữ khác đều không được.

Cô vốn là bị bức ép nên mới phải lấy anh, vì mẹ, cô sẵn sàng bị mọi người đối xử tệ bạc, chế giễu, anh đối với cô cũng không đủ tốt, nhưng cô đã chịu đựng tất cả.

Nếu như thay người, có thể cô chính là người vui vẻ nhất.

Nhưng anh có vẻ không vui lắm, và thậm chí anh cũng không muốn điều này xảy ra.

Tâm trạng của Tiêu Khôn Hoằng càng ngày càng sâu, anh đè nén cảm xúc dưới mắt, không muốn chạm vào nữa.

Tình cảm là thứ mà anh không đáng được hưởng.

“Con không đồng ý, ngoài ra, con đã điều tra rõ ràng vấn đề của diễn đàn trên trường rồi, nó không liên quan gì đến Thi Nhân. Cô ấy không phải người như vậy. Con sẽ tự giải quyết vấn đề của mình.”

Tiêu Khôn Hoằng ném xuống những lời này rồi bỏ đi, ông cụ tức giận đến mức đập nát bàn bút lông của mình, một người phụ nữ xấu xa như Thi Nhân không được tiếp tục ở lại bên cạnh thằng ba được kẻo sau này không biết sẽ gây ra chuyện gì.

Có vẻ như ông ta phải nói chuyện lại với nhà họ Thi.

Trong mắt ông cụ, tất cả những điều này đều là giao dịch, không có gì là không thể thay thế.

Trong bệnh viện, Thi Nhân cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Cô cảm thấy mình đã mơ rất nhiều, hỗn loạn và phức tạp, như có thứ gì đó đang đè nén lồng ngực của cô.

Bị người ta nói xấu, đau lòng, oan ức vẫn cứ quanh quẩn trong giấc mơ của cô.

“Bà chủ, cô có cần uống nước không?”

Thi Nhân gật đầu, cô thấy hình như mình đang ở bệnh viện, chẳng lẽ Tiêu Vinh đã đưa mình đến bệnh viện?

Cô một hơi cạn hết ly nước, cổ họng sắp bốc khói.

Y tá mang đến một bữa ăn nhẹ, Thi Nhân thật sự rất đói, ăn mấy miếng rồi nhìn y tá: “Anh Tiêu đâu?”

Thi Nhân nhìn thấy điện thoại di động không ở bên cạnh cô tự hỏi không biết Tiêu Vinh đã đón được mẹ cô chưa.

Cô hơi lo lắng.

“Tôi sẽ liên lạc với anh ấy cho cô.”

“Cảm ơn cô.”

Thi Nhân cúi đầu ăn cơm xong, cô phải mau khỏe lại, nếu không thì làm sao chạy thoát?

Cô vừa ăn xong, y tá cũng đi tới nói:

“Anh Tiêu đến rồi.”

Thi Nhân ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện, đôi mắt cô đột nhiên mở to: “Sao lại là anh?”

Nghe những lời này, sắc mặt của người đàn ông nhanh chóng lạnh xuống, không giấu được sự tức giận.

Phòng bệnh nháy mắt yên tĩnh lại, Thi Nhân cảm thấy ớn lạnh.

“Vậy thì cô hy vọng là ai? Rất thất vọng khi thấy tôi xuất hiện phải không? Thi Nhân, trước khi đi công tác tôi đã cảnh báo cô rồi, đây là câu trả lời của cô dành cho tôi? Cắm sừng cho tôi hết cái này đến cái khác?”

Thi Nhân mở miệng: “Không phải như thế.”

Cô chỉ không ngờ Tiêu Khôn Hoằng đột ngột trở về, không phải anh đang đi công tác sao?

“Tiêu Vinh đã chạm vào cô chưa?”

Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên đến gần cô, ánh mắt đặc biệt lạnh lùng.

Lời nói của anh như một cái tát, mạnh mẽ tát thẳng vào mặt Thi Nhân.

Cô không thể tưởng tượng nổi hỏi lại: “Anh đang nói bậy bạ cái gì vậy?”

Anh làm sao có thể hỏi những chuyện như vậy, có thể nói trong mắt anh, cô chính là một người phụ nữ lăng loàn?

“Thi Nhân, người phụ nữ mà Tiêu Khôn Hoằng tôi không muốn, ngay cả đồ cũ cũng không để người khác nhúng tay vào, vậy nên cô nên xua tan những ý nghĩ bẩn thỉu đó đi. Nếu cô dám để đàn ông khác chạm vào mình, tôi sẽ để cô sống không bằng chết!”

Tiêu Khôn Hoằng bóp cằm cô, giọng nói nghiêm nghị: “Đừng bày ra vẻ đáng thương, Tiêu Khôn Hoằng tôi nói được làm được.”

“Nhưng hiện tại tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà, đã không còn liên quan gì đến anh rồi.”

Hai mắt Thi Nhân đỏ hoe, cô cố gắng giữ cho nước mắt không rơi.

Đuôi lông mày của người đàn ông nhuốm vẻ băng lạnh, anh từ trên cao nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi là người có tiếng nói cuối cùng về hôn lễ này, cô không có quyền ngăn cản. Chỉ cần không ly hôn, cô sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi tôi. Tôi bảo cô ngủ với tôi, thì cô cũng không thể từ chối.”

Thi Nhân bị người ta đặt lên giường bệnh, cô choáng váng, anh định làm gì?

Mãi cho đến khi quần áo của Thi Nhân bị anh cởi ra thì cô mới lấy lại được lý trí muốn đẩy anh ta, nhưng có ích gì?

Anh còn chưa có chuẩn bị xâm nhập, Thi Nhân đã cắn mạnh vào bả vai của anh, tên khốn kiếp này, anh chính là một tên khốn kiếp.

Tiêu Khôn Hoằng ngoại trừ hơi thở thay đổi, thì sắc mặt vẫn lạnh như băng.

Sau một lúc lâu.

Tiêu Khôn Hoằng cũng buông cô ra, lấy khăn giấy lau tay: “Nghe nói cô còn có mẹ ở viện điều dưỡng?”

“Anh định làm gì?”

Thi Nhân giật mình nhìn anh, khí lạnh thấu xương bốc lên trong lòng cô.

Người đàn ông quay đầu lại: “Nếu cô còn không nghe lời, tôi không biết sẽ làm đến cái gì đâu.”

Thi Nhân mềm nhũn nằm trên giường bệnh, hy vọng mới được thắp lên đã bị anh dập tắt.

Cô che mặt, trong khoảnh khắc nước mắt cô rơi như mưa, đôi vai gầy run lên, mỏng manh như thể chỉ cần bấm nhẹ một cái là có thể tan biến.

Tiêu Khôn Hoằng ở bên ngoài phòng, nhìn thấy Thi Nhân đang khóc qua tấm kính, anh đặt tay lên nắm cửa và cuối cùng chỉ thu nó lại.

Ngày hôm sau, Thi Nhân đã hạ sốt nên được xuất viện.

Cô được đưa thẳng về nhà họ Tiêu, nơi bầu không khí ngột ngạt khiến cô khó thở.

“Thi Nhân.”

Tiêu Vinh đến bên cạnh cô, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Thi Nhân, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ: “Đây là điện thoại di động của em, ngày hôm đó em ba đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ mang em đi. Anh cũng không có lý do gì để giữ em ở lại, kẻo người khác thực sự sẽ hiểu lầm giữa chúng ta lại có chuyện gì.”

“Tôi biết, không thể trách anh được.”

Thi Nhân cầm điện thoại, chợt nhớ ra điều gì đó liền ngẩng đầu lên: “Mẹ tôi đâu?”

“Anh đến đây để nói với em chuyện này. Hôm đó người của anh đã đến viện điều dưỡng, nhưng những người ở đó nói rằng mẹ của em đã được chuyển đi.”

“Bà ấy được chuyển đi khi nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.