Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 55




Chương 55

Đáy mắt Vương Ngọc San hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, cơ hội đến rồi.

Cô ta siết chặt lấy chiếc áo choàng trong suốt rồi đi thẳng vào.

Trợ lý tri kỷ đóng cửa lại, trong gian phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Người đàn ông chậm rãi mở miệng:

“Có chuyện gì sao?”

Vương Ngọc San hít một hơi thật sâu, giơ tay cởi bỏ áo choàng tắm trong suốt, cô ta chỉ mặc một bộ quần áo bó sát rất ít vải bên trong, gần như càng làm cho dáng người của cô ta lộ rõ.

Cô ta rất tự tin, không có người đàn ông nào nhìn mà không động lòng.

Nhưng rất nhanh sau đó Vương Ngọc San trở nên rất căng thẳng.

Bởi vì Tiêu Khôn Hoằng cứ nhìn cô ta như vậy, ánh mắt của anh cực kỳ lạnh nhạt, không mang bất kỳ cảm xúc nào mà đánh giá cô ta, như thể cô ta chỉ là một món đồ nào đó mà thôi.

Vương Ngọc San tỏ vẻ ngượng ngùng, tại sao sự tình lại không phát triển như cô ta nghĩ?

“Lại đây!”

Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên lên tiếng, nhịp tim của Vương Ngọc San đột nhiên tăng nhanh, cô ta nhanh chóng bước tới quỳ bên chân anh: “Anh Tiêu, mặc dù em biết hành vi này là rất không biết xấu hổ, chỉ là em không thể kìm chế được tình cảm của em. Lần trước anh đã hỏi em muốn cái gì, thật ra em muốn chờ đợi ở bên cạnh anh, bởi vì em cảm thấy chuyện này quá mất mặt nên không thể nào nói ra khỏi miệng được.”

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, Vương Ngọc San cắn răng ném mảnh vải cuối cùng xuống đất, sau đó lấy hết can đảm mà dựa vào.

Cô ta không tin, có người đàn ông nào có thể cự tuyệt cô ta!

Một giây tiếp theo, Tiêu Khôn Hoằng bóp cằm cô ta rồi nâng lên: “Chỉ muốn chờ đợi bên cạnh tôi?”

“Đúng vậy, em biết yêu cầu này là vô liêm sỉ, nhưng em thực sự không thể kiềm chế được bản thân. Anh rể, xin anh hãy đồng ý.”

Vương Ngọc San cố ý dùng thân thể của mình cọ xát lên người Tiêu Khôn Hoằng, hành động vô cùng lớn mật lại làm càn.

Tuy nhiên, Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn.

Cảm giác này không đúng lắm!

Anh đẩy Vương Ngọc San ra, chuyển động ghế xe lăn lùi ra sau vài bước: “Đi ra ngoài.”

“Anh Tiêu?”

“Cô muốn tự mình đi ra ngoài, hay là để trợ lý giúp?”

Vương Ngọc San thực ra có chút không muốn nhưng cô ta không thể quá cứng rắn, kẻo trộm gà lại mất nắm gạo.

Cô ta khó chịu mặc quần áo tử tế vào, sắc mặt u ám mở cửa ra ngoài, quả nhiên trợ lý vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, cô ta cắn cắn môi: “Anh ấy bảo anh vào.”

Trợ lý sững sờ, như thế này cũng quá nhanh đi.

Nhưng mà trợ lý vẫn không do dự, đi ngang qua phòng khách đến phòng ngủ thì nhìn thấy quần áo của Tiêu Khôn Hoằng vẫn sạch sẽ gọn gàng, hình như không có chuyện gì xảy ra.

“Ông chủ?”

“Đến quán bar Moonlight kiểm tra lại xem, có những vị khách nào đã lên lầu ba vào hôm đó.”

Trợ lý ngẩng đầu lên: “Ông chủ, ông hoài nghi cô Vương sao?”

Tiêu Khôn Hoằng lấy khăn lau đi lau lại mấy lần vẫn cảm thấy hơi buồn nôn, bây giờ không chỉ là nghi ngờ mà gần như chắc chắn, Vương Ngọc San không phải người phụ nữ trong phòng vệ sinh đó.

Mặc dù anh không nhìn rõ diện mạo của người phụ nữ đó, nhưng phản ứng của cơ thể không thể nào lừa người được.

Anh luôn nghĩ rằng cơ thể mình đã hồi phục, nhưng lúc nãy anh mới nhận ra rằng không phải vậy.

Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng rất khó lường, nhưng mà khi anh chạm vào người Thi Nhân, cơ thể anh cũng không phản ứng như thế này.

Vương Ngọc San nghe xong lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, che miệng vội vàng rời khỏi phòng.

Làm sao bây giờ, mình đã bị nghi ngờ rồi!

Vương Ngọc San nghĩ mãi cũng không ra, mình đã để lộ sơ hở ở chỗ nào mà khiến Tiêu Khôn Hoằng nghi ngờ.

Cô ta ngồi trong phòng một mình, suy nghĩ hồi lâu nhưng không tìm ra cách.

Không, cô ta tuyệt đối không được để Tiêu Khôn Hoằng phát hiện ra!

Vương Ngọc San bất an gọi cho mẹ Vương Duyệt của cô ta, lúc này chỉ có mẹ cô ta mới có thể giúp.

Trang viên của nhà họ Tiêu.

Thi Nhân đang ngủ thì bị đánh thức, đèn trong phòng ngủ đột nhiên bật sáng khiến cô không thể mở nổi mắt:

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Chính mình đã làm ra chuyện xấu xa gì còn không biết sao?”

Hai người giúp việc tức giận bước vào, một người nắm chặt lấy cánh tay của Thi Nhân: “Đi theo chúng tôi, ông cụ muốn gặp cô.”

Thi Nhân bị người giúp việc kéo ra sảnh, mặt mày ông cụ u ám, bên cạnh là người vợ trẻ.

Cô siết lấy áo khoác của mình: “Có chuyện gì sao?”

“Hừ, cô còn mặt mũi nào mà hỏi. Bây giờ khắp nơi đều có ảnh cô cặp kè với đàn ông khác. Nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ không bao giờ dung túng cho một đứa con dâu vô liêm sỉ như vậy. Cô thu dọn đồ đạc và đi khỏi đây ngay, không bao giờ quay lại nữa.”

Thi Nhân há miệng, cuối cùng cũng không nói được lời nào.

Có ai sẽ tin cô đây?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.