Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 418




Chương 418

Trong bức ảnh đính kèm là cảnh Thi Nhân đi mua sắm cùng Hách Liên Thành, trong đó còn có ảnh Hách Liên Thành thử đồ, hành động của hai người nhìn qua vô cùng mờ ám.

Thời gian trước cũng truyền tin đồn giữa hai người này.

Dù sau đó cả hai bên đều đứng ra làm sáng tỏ, nhưng rất nhiều người vẫn cảm thấy mối quan hệ của bọn họ không đơn giản.

Hiện tại lại chụp được cảnh hai người cùng nhau đi mua quần áo, ngày càng nhiều người cảm thấy quan hệ giữa Thi Nhân và Hách Liên Thành không được bình thường.

Có điều tin tức này cũng không lên hot search.

Trải qua chuyện đài truyền hình lần trước, cánh truyền thông không còn dám hành động thiếu suy nghĩ, không dám đăng tin linh tinh vì sợ bị tính sổ.

Khi Tiêu Khôn Hoằng nhận được tin tức đưa đến, anh lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Phái người đi cảnh cáo đối phương một chút, cho bọn họ một bài học nho nhỏ đi.”

“Tôi đã phái người đi rồi, những bức ảnh đó rất nhanh sẽ biến mất.” Người đàn ông gật đầu, anh lấy điện thoại đăng một bài lên Facebook: “Bà xã mua quần áo mới cho tôi.”

Không phải mua cho trai lạ đâu.

Trong ảnh là một góc mặt và chiếc áo lông màu trắng.

Mấy tấm ảnh phu nhân chụp cho anh hôm qua bây giờ lập tức phát huy tác dụng.

Bức ảnh này của Tiêu Khôn Hoằng nhanh chóng lên hot search.

[Trời ạ, đây là nhan sắc thần tiên gì đây?] [Anh ấy mặc quần áo thường ngày đẹp quá!] [Nghe nói Tiêu Khôn Hoằng chỉ toàn mặc âu phục, không ngờ anh ấy mặc đồ ngày thường cũng đẹp trai như vậy. Có phải vì nguyên nhân này nên bình thường anh ấy vẫn luôn mặc âu phục hay không?] [Đẹp trai quá đi, tôi cảm thấy mình lại yêu rồi!] [Xem ra quan hệ của người ta vẫn tốt lắm, Thi Nhân mua quần áo cho chồng đúng không, chà chà.] [Nghẹn rồi nghẹn rồi, hôm nay lại là một ngày bị nhét cơm chó.] Hot search này Thi Nhân cũng thấy được, nhưng cô không ngờ Tiêu Khôn Hoằng vậy mà lại đăng một bức ảnh tự chụp.

Quả nhiên bức ảnh kia của anh lập tức gây chấn động.

Hơi ghen đó nha!

Vốn dĩ vẻ đẹp trai ngời ngời của Tiêu Khôn Hoằng chỉ cho mình cô hưởng thụ, chỉ mình cô mới được kiểm soát thôi.

Thi Nhân chia sẻ bài đăng của anh: “Quả nhiên là ông xã tôi đẹp trai nhất! Có trời mới biết tôi phải tốn bao công sức mới dỗ được anh ấy mặc đồ thường ngày. Không nói nữa, ngủ bù đây.”

Bình luận: [Sao tôi ngửi thấy có mùi đen tối nhỉ?] [Khụ khụ, đánh dấu trọng điểm: Ngủ bù đây. Tối qua có phải vận động quá độ nên mệt mỏi không?] [Wow, bọn họ tình cảm quá ta.] [Quả nhiên đầu năm nay thịnh hành trend tra tấn cẩu độc thân.] Chiều hôm đó Thị Nhân ở nhà chọn lễ phục.

Nhìn những bộ quần áo xinh đẹp trước mặt, tâm trạng Thi Nhân cũng tốt hơn rất nhiều.

Hỏi thăm thời tiết bên Singapore, biết nơi đó hoàn toàn trái ngược, đang là mùa hè.

Vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi.

Cô có nên mua thêm quần áo mùa hè cho Tiêu Khôn Hoằng không? Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy kích động rồi, anh mặc đồ mùa hè nhất định sẽ đẹp lắm!

Cô rất hạnh phúc.

Thi Nhân chọn và mặc thử mấy bộ lễ phục, chờ cha con Tiêu Khôn Hoằng về mặc thử cùng mới được.

“Mợ chủ, bà có điện thoại ạ, hình như bên nhà trẻ gọi tới.”

Thi Nhân vội vàng ngừng tay, lấy điện thoại: “Alo, cô Lưu ạ? Có chuyện gì vậy cô?”

“Bà Tiêu, con cô đánh nhau với mấy đứa nhỏ khác ở nhà trẻ, mong cô có thể tới trường học một chuyến. Bên kia bị %3D thương tương đối nghiêm trọng.”

“Tôi sẽ tới ngay lập tức.”

Thi Nhân đứng phắt dậy, cô hơi sững lại, lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Khôn Hoằng.

Nhưng không ai nghe máy.

Cô nhắn cho Tiêu Khôn Hoằng: “Giờ em phải đến trường học, cô giáo gọi điện tới nói với em con mình đánh nhau trường, phía bên kia bị thương hơi nghiêm trọng. Em phải qua đó xem sao. Nếu anh đọc được tin nhắn này thì hãy gọi cho em ngay nhé.”

“Bà chủ, sao vậy ạ?”

“Trường học có chút chuyện cần tôi đến xem tình hình.”

Thi Nhân không nhiều lời, vội vàng thay quần áo đi.

Thời điểm ngồi trên xe cô hơi lo lắng, không biết rốt cuộc tình hình như thế nào.

Ba đứa nhỏ chắc sẽ không làm chuyện như vậy.

Cô nhìn tài xế: “Anh có thể lái nhanh hơn được không?”

“Vâng thưa bà chủ.”

Lúc Thi Nhân đang hoang mang lo sợ, Tiêu Khôn Hoằng gọi điện tới. Cô vội vàng nhận điện thoại: “Alo, bây giờ em đang trên đường tới trường, mười phút nữa sẽ tới nơi.”

“Hiện tại anh cũng đang trên đường đi, em đến đó xem tình hình trước, đừng lo lắng. Anh sẽ tới ngay sau đó.”

“Khôn Hoằng, em nghe nói ba đứa nhỏ đánh bạn, người bạn kia bị thương rất nặng. Em lo lắm, ba đứa nhỏ nhà mình vốn không nên ứng xử như thế.”

Tiêu Khôn Hoằng nghe được giọng nói hoảng hốt của cô.

Anh cố gắng hết sức an ủi cô: “Anh biết, thế nên chắc chắn có nguyên nhân khác. Em bình tĩnh một chút, có anh ở đây, em đừng sợ. Hiện tại em còn có anh mà.”

“Em chỉ thấy rất lo lắng.”

Thi Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước kia khi gặp phải những chuyện như thế này, toàn là cô tự mình gánh vác.

“Ừ, hiện tại em còn có anh. Em có thể thử dựa vào anh, tin tưởng anh, được không?”

“Vâng, em tin anh.”

Thi Nhân chậm rãi gật đầu, mớ hỗn loạn trong lòng cũng dần buông lỏng. Không lâu sau, xe đã tới nhà trẻ.

Thi Nhân vội vàng đi vào, cô nhìn cô giáo: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Bà Tiêu, chuyện là thế này. Lúc tôi đang nghỉ trưa, ba đứa nhỏ bỗng nhiên xung đột với một đứa bé khác, ba người bọn chúng đánh đổi phương một cái.

Chúng tôi có camera ghi lại, cô xem xem.”

Thái độ của cô giáo với Thi Nhân rất cung kính.

Biết thân phận của cô không bình thường, ba đứa nhỏ cũng không phải đứa bé người bình thường có thể trêu chọc.

Trước kia ba đứa nhỏ ở nhà trẻ luôn rất ngoan ngoãn, tuy rằng đôi khi cũng sẽ nghịch ngợm, nhưng không hề có thái độ kiêu căng ương bướng của con cái nhà giàu.

Hôm nay bỗng nhiên xảy ra chuyện như vậy, cô giáo rất sợ hãi.

Thi Nhân xem video, vốn bọn nhỏ đang chơi với nhau rất vui, Bé Bánh Bao bỗng nhiên xích mích cãi nhau với cậu bé bên cạnh.

Bé Bánh Bao rất kích động, sau đó Mạc Tiểu Bắc và Mạc Tiểu Nam bên cạnh xông tới.

Cãi nhau được một lúc, anh cả và anh hai lập tức xông lên đè cậu nhóc kia xuống, sau đó Bé Bánh Bao cầm hộp bút đập đối phương.

Hộp bút kia vừa lúc đập trúng đầu, khiến cậu nhóc kia bị chảy máu.

Vài phút sau giáo viên chạy tới, vội vàng đưa cậu nhóc kia tới bệnh viện.

Đây là toàn bộ tình huống đã xảy ra.

Thi Nhân đỡ trán: “Đứa bé kia hiện tại sao rồi?”

“Trên trán bị rách một mảng, còn vài vết thương khác nhưng không đáng ngại. Có điều đứa nhỏ bị sợ hãi. Phụ huynh bên kia cũng vừa gọi điện tới, cảm xúc rất kích động.”

Cô giáo biết thân phận của đứa bé đặc thù, chuyện này hơi khó xử lý.

Nên cô đợi Thi Nhân đến, trực tiếp đưa video từ camera giám sát cho cô xem.

Video là thứ trực tiếp nhất, khách quan nhất.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi xin lỗi.”

Mặc kệ thế nào, ba đứa nhỏ đã đánh đối phương thành thế này, bọn họ phải có trách nhiệm.

“Bà Tiêu, chúng tôi sẽ hợp tác với cô cùng nhau xử lý chuyện này.”

“Vâng, cảm ơn cô.

Thi Nhân hít sâu một hơi, đứng lên nhìn giáo viên: “Con tôi đang ở đâu?”

“Ở phòng chờ bên kia, có giáo viên khác trông.”

“Cảm ơn.”

Thi Nhân đi thẳng sang phòng chờ, thời điểm ba đứa trẻ nhìn thấy cô đều vội vàng cúi đầu, dáng vẻ vừa làm sai chuyện.

Cô bước tới gân: ‘Vì sao lại đánh bạn?”

Ba đứa trẻ cúi đầu không nói.

“Nói cho mẹ, vì sao?”

Bé Bánh Bao bị dọa sợ, oa một tiếng khóc lên: “Mami hư, mami hư!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.