Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 417




Chương 417

“Thật sự thích lắm luôn, sau này em sẽ mua cho anh quần áo mùa hè, mùa thu, mùa xuân, tất cả những quần áo ngày thường luôn được không?”

Thi Nhân nháy mắt một cái, trong ánh mắt lấp lánh lên từng ngôi sao nhỏ.

Anh thật sự đồng ý mặc những loại quần áo theo mùa mình mua cho anh à?

Đây chẳng phải là sẽ thỏa mãn tất cả những tưởng tượng của cô sao, khuôn mặt vóc dáng của Tiêu Khôn Hoằng tuyệt đối chính là nam chính tiêu chuẩn bước ra từ trong phim.

Thi Nhân có cảm giác không kiềm chế được tay của mình nữa rồi.

Rất muốn mua mua mua liên tay không ngừng, chuẩn bị cho Tiêu Khôn Hoằng cực kỳ đẹp trai!

“Ừm, được!”

Tiêu Khôn Hoằng đồng ý một tiếng, cụp mắt xuống nhìn cô, từ từ cởi nút áo trên cổ áo ra, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp tinh tế.

Người đàn ông trưởng thành lại có sức hấp dẫn, giọng nói cực kỳ êm tai.

Thi Nhân rụt cổ lại một cái: “Vậy, vậy thì tốt. Nhưng anh chỉ có thể mặc cho một mình em xem mà thôi, không được cho những người phụ nữ khác nhìn thấy.”

Lỡ đâu dáng vẻ này của anh bị người phụ nữ khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ mê muội vì anh.

Cô cũng không muốn người phụ nữ khác tơ tưởng đến anh!

Hừ, liếc mắt nhìn thôi cũng không được.

“Ừm, anh đồng ý với em.”

Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy cằm của cô, giọng nói sâu xa: “Nhưng mà bà xã à, em muốn thưởng cho anh gì đây hả?”

“Thưởng?”

Thi Nhân nuốt một ngụm nước bọt: “Em sẽ cố gắng kiếm tiền mua quần áo cho anh, tuyệt đối không quẹt thẻ của anh.”

“Em đang đánh trống lảng sang chuyện khác à, em biết rõ điều anh nói là gì mà?”

Người đàn ông duỗi tay kéo eo cô lại, hai người kề sát vào cạnh nhau. Bờ môi mỏng màu phấn hồng của anh nhếch lên, tùy ý lại hấp dẫn: “Anh chỉ nhận thưởng thịt thôi. Hiểu chứ?”

Thi Nhân nhìn dáng vẻ này của anh, quả thật sợ ngây người.

Dáng vẻ như vậy thật sự là hình mẫu cô yêu thích, còn nhiệt tình với cô như vậy, mọi người thật sự không thể nào nhịn được.

Ai có thể chống đỡ nổi trước đối tượng mình yêu thích chứ.

Thi Nhân dứt khoát ôm lấy cổ của anh: “Vậy thì một lời đã hứa!”

Cô nhìn kỹ gương mặt của Tiêu Khôn Hoằng, cô cảm thấy mình càng ngày càng yêu thích anh.

Đẹp trai quá.

Ngày hôm sau, quả nhiên Thi Nhân không thể dậy nổi.

Cô xoa xoa eo của mình, chửi người đàn ông kia suốt một buổi, quả thật chính là một con thú ăn không biết no mà.

Lúc Thi Nhân thức dậy thì bên cạnh không có ai cả. Cô cầm điện thoại di động nhìn thời gian, phát hiện ra là đã mười hai giờ rồi.

Đến trễ rồi, đến trễ mất rồi, sao không ai gọi cô dậy?

Thi Nhân vội vàng bò dậy, sau đó nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng gửi tin nhắn Zalo cho mình: “Xin nghỉ cho em rồi, %3D hôm nay không cần đến.”

“Đều do anh cả.”

Thi Nhân trả lời lại một câu.

“Dậy rồi?”

Lần này anh trả lời lại rất nhanh, Thi Nhân cầm điện thoại di động: “Ừ đây.”

“Còn đau không? Anh bôi thuốc cho em rồi.”

Mặt Thi Nhân đỏ lên, phát hiện ra đúng là cơ thể của mình không khó chịu lắm, chỉ là có chút cảm giác ê ẩm.

Cô nhớ lại hình ảnh tối ngày hôm qua, không nhịn được đỏ mặt Ngày hôm qua đoán chừng là một lần hòa hợp nhất của bọn họ từ lâu như vậy tới giờ, có vẻ như cô cũng cảm thấy rất vui vẻ.

“Bà xã? Tối hôm qua em cảm thấy ổn không?”

Một người đàn ông nào đó có hơi không tự tin, muốn biết cảm nhận của cô.

Thi Nhân dứt khoát bỏ lơ vấn đề này, nhớ lại công việc ngày hôm qua: “Phải rồi, có chuyện quên nói cho anh biết, ngày hôm qua em gặp phía hợp tác bên nước Singapore rồi.”

“Ừ, anh biết, Triệu Nhược Trúc đã nói rồi.”

Ngày hôm qua Tiêu Khôn Hoằng đã biết được chuyện ở khu trưng bày, có nhân viên cửa hàng làm khó làm dễ khách hàng, rốt cuộc đối phương lại là phía hợp tác bên nước Singapore.

Nhưng mà vợ anh giải quyết rất tốt.

“Anh biết rồi à, vậy em yên tâm hơn nhiều rồi. Em cũng không biết đối phương có thay đổi cách nhìn với tập đoàn hay không, chắc chắn sẽ có công ty khác tìm đến bọn họ.”

“Ừm, chuyện này anh sẽ giải quyết %3D tốt, không cần lo lắng.”

Thi Nhân nằm trên giường, xoa xoa huyệt Thái Dương: “Vậy là được.”

Chỉ cần Tiêu Khôn Hoằng biết được chuyện này, chắc chắn anh sẽ giải quyết ổn thỏa.

“Tuần sau phải đi sang Singapore, anh sắp xếp người đưa quần áo dự tiệc sang đây, em xem rồi chọn nhé!”

“Ừa được, chuyện nhỏ thôi.”

Thi Nhân cũng nhớ ra, bọn họ sắp đi Singapore tham gia tiệc mừng tuổi của ông cụ nhà họ Mạc.

Cô nhớ đến Mạc Tiểu Khê: “Phải rồi, nghe nói cô họ bị thất lạc bên ngoài của nhà họ Mạc đã tìm về được rồi, có khi đến lúc đó cũng sẽ công khai ảnh chụp. Đây giống như mà tình tiết máu chó chỉ có trong phim truyền hình ấy nhỉ.”

“Ai biết được chứ.”

Tiêu Khôn Hoằng đã từng nghe nói, nhưng anh không có hứng thú với những chuyện này.

“Bây giờ dậy ăn sáng đi.”

Sau khi Tiêu Khôn Hoằng dặn dò vợ thì anh lại nhìn tài liệu đặt trước bàn làm việc, cau mày: “Chỉ có như vậy thôi à?”

Trợ lý Tiêu bèn vội vàng nói: “Còn nữa, nhưng mà mấy thứ này anh không hài lòng sao?”

“Không hài lòng.”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn những quy trình bên trong kế hoạch đám cưới này, luôn cảm thấy cực kỳ bình thường, không có bất kỳ ý tưởng gì mới mẻ, giống như được đưa ra từ trong một dây chuyền sản xuất vậy.

Anh phải cho bà xã một lễ cưới có một không hai.

Những thứ này làm sao xứng đáng với bà xã được cơ chứ?

Từ sau khi quyết định muốn tổ chức đám cưới với Thi Nhân, lúc sáng sớm anh đã bắt đầu chuẩn bị, lễ cưới sẽ được tổ chức sau Tết.

Như vậy bây giờ nhất định phải chuẩn bị.

Thời gian rất gấp rút.

“Tôi sẽ tiếp tục tìm thêm những người tổ chức sự kiện đám cưới chuyên nghiệp khác.”

Tối hôm qua trợ lý Tiêu vẫn luôn lo lắng, có khi nào hai người này sẽ cãi nhau hay không, nhưng ngày hôm nay ông chủ lại dậy muộn hiếm thấy.

Dáng vẻ cực kỳ rạng rỡ, còn vô cùng sốt ruột muốn tìm công ty tổ chức lễ cưới.

Trợ lý Tiêu đã biết, bọn họ không cãi nhau.

“Ừ, tìm tiếp đi.”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn váy cưới trắng tinh, tưởng tượng dáng vẻ bà xã mặc lên chiếc váy cưới này, bây giờ anh đã không nhớ ra được dáng vẻ năm năm trước Thi Nhân mặc váy cưới bị dẫn đến quán bar Ánh Trăng nữa rồi. Anh muốn đem đến cho cô một đám cưới nữa.

“Ông chủ, còn có một vấn đề.”

Trợ lý Tiêu cảm thấy ông chủ chắc chắn không ngờ đến.

Tiêu Khôn Hoằng ngước mắt lên: “Gì cơ?”

“Anh đã cầu hôn chưa?”

Hử?

Nụ cười trên mặt Tiêu Khôn Hoằng dần phai nhạt đi, hình như, hình như chưa có.

Anh quay quay ngòi bút, chần chừ mở miệng: “Cứ thế kết hôn luôn không được à?”

“Ông chủ, dựa theo quy trình bình thường thì phải cầu hôn trước, sau đó mới kết hôn.”

Mặt trợ lý Tiêu mỉm cười nhìn anh: “Cầu hôn, kết hôn đều là những phút giây hạnh phúc, nếu như ông chủ muốn cho bà chủ một hồi ức tốt đẹp, vậy tất cả cũng đừng nên thiếu phần nào.”

“Cậu nói đúng.”

Trên gương mặt của Tiêu Khôn Hoằng lộ ra một nụ cười: “Vậy đồng thời chuẩn bị.”

“Dạ vâng ông chủ. Nếu như anh không quyết định chắc được, có thể hỏi thử người bên cạnh, cũng có thể hỏi thử người bên cạnh bà chủ. Cho cô ấy một niềm vui bất ngờ.”

Tiêu Khôn Hoằng gật gật đầu.

Đây là một ý kiến hay.

Anh lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho Diệp Tranh đã lâu không gặp, bên kia rất nhanh đã bắt máy: ˆA lô, ôi trời ạ, xem xem là ai gọi điện cho em đây này, không phải em đang nằm mơ chứ?”

Lúc Diệp Tranh nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, anh ta sợ ngây người.

Người này vẫn luôn kiêu ngạo tự tin, xưa nay chưa bao giờ gọi điện cho anh ta.

“Nói đi, có chuyện gì cần em giúp một tay sao?”

Không có chuyện thì rồng cũng không đến nhà tôm.

Tiêu Khôn Hoằng chầm chậm mở miệng: “Tôi chuẩn bị cầu hôn.”

“Cầu hôn? Được đó, anh thật sự nợ chị ấy nhiều lắm, nên bù đắp cho chị ấy.”

Lúc trước Thi Nhân gả cho Tiêu Khôn Hoằng như thế nào, ở giữa xảy ra những vấn đề gì, Diệp Tranh đều biết hết rõ ràng.

Cũng may bây giờ tu thành chính quả rồi.

“Vì thế cậu giúp tôi nghĩ lại xem nên cầu hôn như thế nào. Tôi muốn một buổi cầu hôn có một không hai, còn có lễ cưới ở sau đó.”

“Ôi trời ạ, ngày hôm nay lại là một ngày ăn thức cho chó. Trở về bàn bạc lại một chút đi.”

“Ừ, cảm ơn.”

Diệp Tranh lập tức sợ ngây người: “Anh ba, anh nói có phải em nghe nhầm rồi không, anh lại nói cảm ơn. Trời ạ, em cảm thấy em ngon rồi.”

Anh ta có thể đi ra ngoài khoe khoang cả một năm luôn đói Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Cậu có thể nói cảm ơn với tôi.”

“Khu khụ khụ, cúp trước nhé, anh ba em chợt nhớ ra quân áo trong nhà còn chưa gom nữa.”

Cúp điện thoại.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn chồng kế hoạch đám cưới bày ra trước mặt, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.