Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 381




Chương 381

Bầu không khí trong phòng trở nên hơi khác thường vì Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên lạnh mắt.

Ngay lúc này, trưởng đài chủ động cầm ly rượu đứng dậy: “Anh Tiêu, xin lỗi anh về chuyện hôm nay, tôi cạn một ly này trước nhé!”

Tiêu Khôn Hoằng ngước mắt nhìn trường đài, cẩm ly rượu qua nhìn.

Anh nhìn cái ly, cau mày: “Rượu à?”

“Xin lỗi Tổng giám đốc Tiêu, bây giờ tôi đổi cho anh liền, nhất định là do cấp dưới không biết chuyện.”

Trường đài lập tức bảo người khác đi lấy nước lọc lên, ông ta đã sắp xếp từ trước rồi mà, sao lại còn có người dám để rượu lên?

Chán sống rồi hả?

Có một người đàn ông trong đó đứng dậy: “Tổng giám đốc Tiêu, đàn ông đi tiệc mà sao lại uống nước chứ, phải uống rượu mới đúng. Mọi người nói có đúng không?”

Nhưng không ai lên tiếng đáp lại lời anh ta.

Tiêu Khôn Hoằng nhướng mắt: “Trong nhà quản nghiêm lắm, nếu hôm nay uống rượu thì tối ngủ ngoài đường.”

“Không đến mức ngủ ngoài đường đâu mà, buổi tối chúng ta tìm một nơi tốt, chắc chắn có giường ngủ, còn có em gái làm ẩm giường nữa.”

Đám đàn ông trong phòng đều liếc nhau ngầm hiểu.

Cách nói này như kiểu mọi người đều sai lầm thì đây không còn là sai nữa vậy.

Những nơi có đàn ông thì trọng tâm của câu chuyện luôn luôn xoay quanh hai thứ: đàn bà và rượu.

Có điều Tiêu Khôn Hoằng vẫn đổi rưou thành nước chanh: “Mới xuất viện, đang uống thuốc nên không được uống rượu. Tôi lấy nước thay rượu! Đêm nay sau khi mọi người ăn xong thì đi chơi đi, tôi mời mọi người đến quản bar Ánh Trăng chơi.”

“Đúng là không tệ! Nghe nói ở quán bar Ảnh Trăng, càng lên tầng cao thì phục vụ càng tốt hơn. Nhưng tôi vẫn chưa biết phục vụ ở tầng cao nhất là gì, không biết lần này Tổng giám đốc Tiêu có thể cho chúng tôi cơ hội được mở mang tám mắt không vậy?” Tiêu Khôn Hoằng hờ hững mo miệng: “Được, không thành vấn đề.”

Bầu không khí trong phòng trở nên tốt hơn.

Tiêu Khôn Hoằng không uống rượu nên cũng không ai dám rót cho anh.

Dù sao thì lỡ như anh uống rượu xong có chuyện gì, hạng mục hợp tác với nhà họ Mạc phải làm sao bây giờ? Nếu chuyện hợp tác làm ăn có sai sót gì thì lợi ích của bọn họ cũng bị tổn hại.

Vì thế không ai dám khuyên, chỉ có thể nói vài câu thôi.

Một bữa cơm buồn chán trôi qua, Tiêu Khôn Hoằng nhìn đám người ở đây, anh đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Nếu như trước đây, bây giờ chắc anh đang chơi với con, chi con chơi một trò chơi trí tuệ nào đó rồi kể chuyện cho con trước khi đi ngủ.

Tiêu Khôn Hoằng đã nhìn chán những trò xa hoa trụy lạc này rồi, anh cảm thấy ở nhà chơi với con thú vị hơn.

Ở chung với đám đàn ông xấu xí này có gì vui à? Trước đây anh không về nhà vì nghĩ rằng đến những nơi như thế này để kiếm lời cho ban thân,

Nhưng bây giờ không như trước nữa rồi, anh đã có thử để lo lắng.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn điện thoại, màn hình vẫn tối den, không có tin nhắn nào cà.

Anh cầm ly nước, ánh mắt trống rỗng. Lúc ấy, tại khu biệt thư Thiên Thượng số một.

Vốn di Thi Nhân định chơi với con, vứt người đàn ông đáng ghét kia ra khỏi đầu, không muốn nhớ đến anh nữa. “Mợ chủ, có người gọi tới điện thoại của mợ nhiều lần lắm.”

Thi Nhân nghe câu này thì khỏe miệng nhếch lên: “Đưa đây.”

“Chắc là câu chủ đây.”

“Không biết anh ấy đang ăn ở đâu, sao lại gọi điện cho tôi chứ.”

Tuy Thi Nhân nói thể nhưng vẫn về phòng khách lấy điện thoại rất nhanh, có điểu khi cô nhìn thoáng qua tên trên màn hình điện thoại thì độ cong của khỏe miệng của cô dần không còn.

Không phải Tiêu Khôn Hoằng, là Hách Liên Thành. Tâm trạng của cô bỗng nhiên trở nên phức tạp. Thi Nhân thấy điện thoại lại reo lên, CỐ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nghe máy: “Alo, có chuyện gì “Thi Nhân, anh tìm em có chứt chuyện.”

“Nói đi.”

“Mẹ anh muốn gặp mặt em một lần để xin lỗi em về chuyện lúc trước.”

Thi Nhân nhướn mày, bà Hách mà phải đi xin lỗi à?

Đúng là chuyện lạ có thật, cô nói thật chậm rãi: “Bà Hách xin lỗi tôi à, tôi không nghe lầm chứ?”

“Không nghe lầm đâu, lần này là thật đấy. Mẹ đang vội về Mỹ.”

Buổi tiệc của nhà họ Mạc đã sắp bắt đầu, bà Hách rất nôn nóng rối.

Hách Liên Thành đã đợi được ngày mẹ mình chính miệng muốn nói xin lỗi, trong lòng anh ta có một chút cảm giác thành công, cuối cùng anh ta cũng ép mẹ mình chấp nhận được sự thật rồi.

Anh cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. “Được, vậy hẹn thời gian đi.”

“Bây giờ được không? Anh tới đón em.”

Bây giờ được không á?

Thi Nhân nhìn đồng hồ, hơn tám giờ. Không sớm mà cũng không quá muộn. “Anh sẽ đến đó nhanh thôi, chuyện có thể giải quyết hôm nay thì giải quyết liền đi. Mẹ anh rất muốn rời khỏi đây.”

“Được thôi.”

Thi Nhân gật đầu đồng ý, vậy thì đi.

Dù sao Tiêu Khôn Hoằng cũng không ở đây.

Sau khi cúp điện thoại, Thi Nhân nhìn màn hình, mờ khung chat của cô và Tiêu Khôn Hoằng, thời gian vẫn dừng ở ngày hôm qua.

Cô soạn một tin nhắn, nhưng cuối cùng lại không gửi cho anh.

Thôi bỏ đi.

Thị Nhân xóa tin nhắn đó, đi về rồi nói cho anh biết vậy.

Không lâu sau, Hách Liên Thành đã tới.

Lúc Thi Nhân ra cửa, mợ Hồng ló đầu ra khỏi phòng bếp: “Mợ chủ, cô tính đi đâu thế?”

“Cháu ra ngoài giải quyết một vài chuyện, lát nữa về liến, mợ giúp cháu dỗ mấy đứa nhỏ ngủ nhé.” Mẹ Hổng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Hy vọng hai người có thể nhanh làm lành.

Thi Nhân ra khỏi biệt thự Thiên Thượng, thấy chiếc xe dừng bên ngoài, cô ngồi vào vị trí phó lái: “Đã lâu không gặp.”

“Đúng thể, dạo này hơi lạnh.”

“Chắc là không khí ở Mỹ khô hơn nhi, ở đây hơi ẩm.”

Hai người nói vài câu, nhưng khi Thi Nhân thắt dây an toàn thì cô kéo mãi vẫn kéo không ra, chẳng lẽ bị hư rồi? “Để anh làm cho.”

Hách Liên Thành ngừng xe, nghiêng người qua định giúp cô kéo.

Hai người bỗng dưng gần nhau hơn, vẻ mặt Thi Nhân trở nên mất tự nhiên: “Để tôi tự làm được rồi.”

“Đừng suy nghĩ nhiều, anh không làm gì đâu.”

Thi Nhân nhìn người đàn ông đang tới gần, dường như anh ta đã trở lại là Hách Liên Thành lúc trước, lịch sự, tính tình rất tốt. “Xong roi.” Hách Liên Thành buông tay, trờ về chỗ ngồi của minh, khởi động xe rời khỏi đó.

Khi chiếc xe vừa rời khỏi, có một người đàn ông bước ra từ con hẻm nhỏ ở sau, anh ta cầm chiếc máy ành trong tay, ngan ngơ nhìn chiếc xe vừa mới đi khỏi.

Lần này phát tài thật rồi.

Anh ta định ngang qua đây chụp ảnh vợ chống Tiêu Khôn Hoằng, không ngờ lại chụp được cái khác, ảnh này rất có giá trị đó.

Anh ta có càm giác nếu tung tấm ảnh này ra ngoài thì chính là tin tức chấn động.

Anh ta vội vã trở lại xe: “Thầy di, đoán xem con chụp được gì nào? Nhất định lần này phải để làm tiêu đề mới được.”

“Để tôi xem, cậu chụp cái gì đấy?”

Một người đàn ông trung niên cầm máy ảnh qua, thầy ảnh chụp bên trong thì ngồi nghiêm chinh lại: “Trời mẹ ơi, quả nhiên là còn vấn vương tình cũ.”

“Thầy di, lần này chúng ta giàu to rồi, chủng ta có tin độc quyền đấy.”

“Tin cái gì mà tin, Tiêu Khôn Hoằng mà để chúng ta làm bừa vậy à?”

Người đàn ông trung niên gập máy ành lại : “Phài suy nghĩ chuyện này cho kỹ.”

“Thầy di, mình sợ cái gì chứ?”

“Không phải chuyện sợ hay không SỢ, mà nếu làm khéo thì có thể kiếm một số tiền từ tấm ảnh này, còn làm không khéo chúng ta phải ngồi tù đấy. Biết tại sao không có ai dám tới chụp hình anh ta không? Bởi vì công ty dám chụp thì phá sàn, còn paparazzi cũng ngồi tù luôn.”

Vè mặt của người đàn ông trung niên rất nghiêm túc, phải suy nghĩ cho thật kỹ. “Cử đi theo đã, xem bọn họ làm gì.”

“Dạ thưa thấy.”

Họ khởi động xe, đi theo xe trước.

Ở bên này, Thi Nhân đang ngồi ở ghế phụ, đột nhiên mi mắt giật vài cái.

Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, có chuyện gì xảy ra thể nhi, nó giật hoài khiến cô càm thấy không ổn lắm.

Không bao lâu sau, xe dừng ngoài khách sạn.

Thi Nhân nhìn khách sạn, cô sửng sốt: “Ở đây sao?”

Sao lại tới khách sạn chứ? Nơi này dễ khiến người khác hiểu lắm lắm đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.