Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 375




Chương 375

“Ừm, chờ lát nữa chồng để cho em tự do trút giận.”

Tiêu Khôn Hoằng húp một ngụm cháo, đáy lòng lập tức ấm áp, ngay cả cơn choáng đầu cũng đã đỡ hơn nhiều.

Đây đều là thứ mà bình thường ở nhà anh thích ăn.

Trong lòng người đàn ông thầm đắc ý, xem ra trong lòng cô vợ nhỏ vẫn còn có anh, vẫn nhớ kỹ anh thích ăn cái gì.

Tiêu Khôn Hoằng vụng trộm nhìn thoáng qua phần bữa sáng kia của Diệp Tranh, lại giống hệt như của mình.

A, càng nghĩ lại càng cảm thấy vui vẻ hơn.

Diệp Tranh chỉ là nhân tiện được hưởng ké mà thôi.

Lúc đầu Diệp Tranh ăn rất ngon lành, đến khi anh ta cảm nhận ánh mắt của anh ba, lại nhìn thoáng qua trên bàn ăn trước mặt Tiêu Khôn Hoằng, đồ ăn lại giống của mình như đúc.

Anh ta nhíu mày, bản thân sẽ không “tự kỷ” đến độ cảm thấy Thi Nhân sẽ biết sở thích của anh ta.

Ai nha, trong lúc vô tình lại ăn phải một miếng cơm chó mất rồi.

Dù sao thì bữa sáng cũng vẫn rất ngon, cái khác không quan trọng.

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Tranh đứng dậy: “Em đi ra ngoài trước, lát nữa bác sĩ tới, có thể hỏi một chút xem lúc nào có thể làm thủ tục xuất viện. Dù sao thì cũng không phải là bệnh nặng nghiêm trọng gì.”

Diệp Tranh cố ý diss Tiêu Khôn Hoằng một chút về chuyện trước đó giả bệnh nằm viện.

Người đàn ông nào đó ung dung thản nhiên, chẳng thèm phản ứng lại chút nào.

Sau khi Diệp Tranh ra khỏi phòng, trong lòng Thi Nhân còn băn khoăn, có chuyện lát nữa vẫn muốn hỏi Diệp Tranh.

Cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng, hỏi anh: “Cảm thấy thế nào rồi?”

“Vẫn hơi choáng đầu, các cái khác vẫn ổn.”

Tiêu Khôn Hoằng lén lút nhìn cô một cái, phát hiện sắc mặt cô vợ nhỏ không được dễ nhìn cho lắm thì lập tức nói: “Hôm qua anh hoàn toàn nghiêm túc ăn cơm trưa, tụt huyết áp chỉ là một sự cố khác mà thôi.”

Dù sao thì cũng không phải là anh không ăn cơm được đưa đến đúng giờ.

Thi Nhân liếc mắt cảnh cáo anh: “Có quỷ mới tin anh ấy.”

“Em phải tin anh chứ.”

Người đàn ông nghiêm mặt, muốn cứu vớt chút tôn nghiêm cho mình.

“Nào có người nào ba ngày thì mất hai ngày nằm viện như anh chứ, những cái này nếu không nói rõ ràng thì ai cũng sẽ cho rằng Tiêu Khôn Hoằng là một cái ấm sắc thuốc đấy.”

“Ai dám? Cơ thể anh rất tốt.”

“Có phải không, sao em không thấy như vậy nhỉ?”

Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng trở nên u ám: “Thế không biết là ai lúc nào cũng phải cầu xin tha thứ…”

Còn chưa nói dứt lời, đã bị người nào đó che miệng lại.

Thi Nhân đỏ mặt nhìn anh: “Anh dừng lại ngay! Đúng là không biết xấu hổ.”

“Cái này có làm sao đâu. Chúng ta là vợ chồng mà!”

Ông nội của tôi ơi!

Thi Nhân buông tay ra: “Anh mau câm miệng lại cho em.”

“Bây giờ thì đã biết cơ thể của anh rất tốt rồi chứ.”

Giọng điệu của người đàn ông hiện rõ vẻ trêu chọc, mặc dù sắc mặt vẫn chưa được tốt lắm, nhưng cái dáng vẻ cáo già xấu bụng kia vẫn không thay đổi, chẳng khác gì khi khỏe mạnh.

Thi Nhân đỏ mặt không thèm để ý đến anh nữa.

Lão già khốn nạn này!

Da mặt dày đến mức có thể sánh ngang với tường nhà rồi.

Đợi đến lúc bác sĩ tới kiểm tra, Thi Nhân len lén chuồn đi, vừa hay nhìn thấy Diệp Tranh đang đứng chờ ở bên ngoài.

Anh ta nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh mình một chút, nói với cô: “Em biết nhất định chị sẽ tìm đến em mà.”

Thi Nhân cũng không mất thời gian quanh co lòng vòng làm gì, thẳng thắn mở miệng: “Tình hình của anh ấy thế nào?”

“Chẳng phải bác sĩ đã nói rồi sao? Không có vấn đề gì lớn, chỉ phải nghỉ ngơi nhiều hơn thôi.”

“Cậu biết tôi muốn hỏi cái gì mà. Tại sao bỗng nhiên anh ấy lại bị cảm xúc kích động tích tụ trong lòng?”

Thi Nhân biết đây mới là nguyên nhân chính khiến Tiêu Khôn Hoằng ngất xỉu.

Chứ không phải tụt huyết áp gì đó như lời anh nói!

Diệp Tranh bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi nhức đầu: “Hình như cái bệnh đau đầu này cũng sẽ truyền nhiễm hay sao ấy.”

“Nếu như cậu nhất định không nói, bây giờ tôi lập tức khiến cho đầu của cậu còn đau hơn nữa.”

Diệp Tranh: “…”

Chúng ta đều là người văn minh, nói chuyện có thể nhẹ nhàng một chút được không?

Anh ta nhìn Thi Nhân: “Chuyện này khó mà nói rõ ra được, để cho anh ba tự mình nói với chị thì hơn.”

“Vậy thì chuyện này có liên quan đến ai, Bạch Mỹ Đình sao?”

Chuyện này không khỏi khiến cho Thi Nhân hiểu lầm.

Sẽ không phải lại là cái gì mà bạn gái cũ, ánh trăng sáng không thể nào quên đó chứ?

“Làm sao có thể như vậy được! Chị nghĩ nhiều quá rồi, đời này trong mắt anh ba chỉ có một mình chị thôi. Làm sao có thể đối xử đặc biệt với những người phụ nữ khác được. Trừ chị ra thì ở ngoài, những người phụ nữ khác đứng ở trước mặt anh ấy cũng đều giống như những người đàn ông khác mà thôi.”

Thi Nhân híp híp mắt nhìn anh ta: “Có chuyện này chưa nói cho cậu biết, mỗi lần mà cậu nói dối, muốn đánh trống lảng sang chuyện khác, sẽ làm nhảm rất nhiều câu linh tinh.”

Diệp Tranh hoàn toàn bó tay rồi.

Rõ ràng là lúc này Tiêu Khôn Hoằng không muốn cho Thi Nhân biết chuyện này.

Dù sao thì tận đáy lòng của mỗi một người đàn ông đều có giới hạn cuối cùng của mình.

“Có liên quan đến nhà họ Tiêu. Em chỉ có thể nói đến như vậy thôi chị. Thật ra thì anh ba cũng rất khó chịu, tạm thời chị có thể đừng hỏi gì anh ấy được không.”

Nếu như Thi Nhân mở miệng, Tiêu Khôn Hoằng tuyệt đối sẽ không giấu diểm cô.

Nhưng làm như vậy thì có phần quá tàn nhẫn với anh.

Huống hồ là chuyện này còn chưa được điều tra rõ ràng.

Có lẽ phải, nhưng có lẽ cũng không phải.

“Được, tôi đồng ý với cậu, tôi sẽ không hỏi.”

Hóa ra là có quan hệ với nhà họ Tiêu. Tạm thời thì Thi Nhân cũng không nghĩ ra được rốt cuộc đó là chuyện gì.

Rốt cuộc thì là chuyện gì có thể khiến cho Tiêu Khôn Hoằng tức giận đến mức ngất xỉu như thế?

Cô không thể nào tưởng tượng được, cũng không nghĩ ra được.

Có phải là liên quan đến cha mẹ của Tiêu Khôn Hoằng hay không, hoặc là có dính dáng gì đến nguyên nhân cái chết của bọn họ?

Trong đầu Thi Nhân không ngừng tưởng tượng ra một câu chuyện cũ rất chi là éo le ngang trái.

Nếu quả thật là như vậy, thì đúng là cô không thể lập tức chạy đi hỏi anh được. Phải chờ đến khi Tiêu Khôn Hoằng tình nguyện muốn nói ra.

Hai người đã thống nhất được với nhau.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, cảm thấy thân thể Tiêu Khôn Hoằng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng nữa thì nói không cần tiếp tục nằm viện nữa.

Làm thủ tục xuất viện xong, Tiêu Khôn Hoằng thay sang áo quần bình thường, không mặc Âu phục nữa.

Áo len cao cổ màu đen, quần dài cũng màu đen, chân đi một đôi giày Martin.

Bên ngoài khoác một chiếc áo lông dê màu nâu nhạt, cả người mang đầy hơi thở của “Xứ sở sương mù”.

Thi Nhân nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng như thế này thì không khỏi thở dài: “Thật sự là sinh ra để trở thành người mẫu nhưng gia đình lại bắt làm tổng giám đốc.”

Gương mặt, và cả dáng người của Tiêu Khôn Hoằng thật sự là rất thích hợp để làm người mẫu.

Đặc biệt là khi bây giờ anh khá gầy, mặc cái gì vào cũng rất dễ nhìn.

Trong mắt anh hiện lên ý cười, mỗi một chi tiết trên gương mặt của người đàn ông trưởng thành kia đều hết sức xinh đẹp.

Anh sờ lên đầu cô vợ nhỏ, quàng khăn lên cho cô: “Đừng để bị cảm.”

“Chúng ta như này có tính tính là mặc áo khoác đôi không?”

Hai người đều mặc áo khoác cùng một màu, thoạt nhìn rất giống với những bộ đồ đôi dành cho các cặp yêu nhau.

“Ừm, đúng rồi đấy.”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn vào chiếc gương, vẫn nắm tay Thi Nhân không rời, đích thật là áo khoác đôi rồi.

Vậy thì sau này phải mua nhiều thêm mấy chiếc nữa mới được.

Lúc hai người rời khỏi bệnh viện, không đi ra từ ga ra xe ở tầng ngầm. Dù sao cũng nên xuất hiện công khai, đánh tan mấy tin đồn hiện giờ.

Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô vợ nhỏ của mình, xuất hiện trước mặt công chúng.

Hai người tay trong tay, còn mặc áo khoác đôi với nhau.

Đám phóng viên đều nhìn đến mức ngây người, nếu không có Thi Nhân ở đây, Tiêu Khôn Hoằng mặc như này mà xuất hiện, chưa chắc phóng viên đã có thể nhận ra anh.

Dù sao thì Tiêu Khôn Hoằng vẫn luôn mặc Âu phục màu đen, là dáng vẻ của một người đàn ông thành đạt điển hình.

Rất ít khi trông thấy anh mặc những bộ quần áo bình thường.

Cả đám phóng viên đều dừng lại một chút rồi mới tiến lên: “Anh Tiêu, bên ngoài có tin đồn anh bị bệnh nặng. Giờ sức khỏe của anh thế nào rồi?”

“Anh Tiêu, bên ngoài đều đang đồn đại là anh bệnh cũ tái phát nê mới ngất xỉu, chuyện này là thật sao?”

Đối mặt với nhiều ký giả như vậy, còn có cả ống kính và ánh đèn, Tiêu Khôn Hoằng vô thức kéo Thi Nhân vào trong ngực để che chở, anh nhíu mày: “Các anh đừng chen lấn nữa, lui ra sau cả đi.”

Gương mặt của người đàn ông vô cùng lạnh lẽo, đám phóng viên nhao nhao lao lên cũng phải lùi lại mấy bước.

Người đàn ông này đích thật là Tiêu Khôn Hoằng rồi, không thể sai được.

Mặc dù đã thay một bộ quần áo bình thường, nhưng chắc chắn chính là anh.

Mãi cho đến khi phóng viên đã lui hết ra sau, lúc này Tiêu Khôn Hoằng mới lên tiếng: “Bây giờ sức khỏe của tôi rất tốt, hiển nhiên là những gì các anh nghe được đều là tin đồn thất thiệt mà thôi.”

“Nhưng anh Tiêu, vì sao anh lại ngất xỉiu?”

Thi Nhân lập tức ngửa đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng, khẽ quát: “Hỏi anh đấy, vì sao lại ngất xỉu? Về sau có biết ăn cơm đúng giờ không? Bây giờ ai cũng nghĩ anh bệnh tình nguy kịch đấy!”

“Lần sau anh sẽ không như vậy nữa, anh thật sự xin lỗi.”

Tiêu Khôn Hoằng vội vàng cúi đầu xin lỗi mợ chủ nào đó, giọng điệu thì phải nói là vô cùng tốt, hoàn toàn không giống với Tổng giám đốc Tiêu lạnh lùng bình thường vẫn xuất hiện trước mặt truyền thông kia.

Đám phóng viên lập tức có cảm giác thức ăn cho chó vừa được nhét đầy miệng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.