Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 361




Chương 361

“Trời ơi, tại sao anh lại như vậy, còn theo chủ nghĩa bá đạo như vậy.”

Thi Nhân một tay đẩy người ra, đỏ mặt nhảy ra ngoài: “Ngày hôm qua em rất vui, không có chuyện không vui gì cả.”

“Em thiếu đòn phải không?”

Tay của Tiêu Khôn Hoằng bị đẩy ra, anh nhìn cô vợ nhỏ bên cạnh: “Nếu không phải em cảm thấy không vui, thì tại sao hôm nay mấy đứa nhỏ lại đặc biệt chạy đến công ty?”

“Chuyện này em còn muốn hỏi anh đấy, tại sao các con lại đột nhiên chạy đến công ty? Làm hại em lo lắng vẩn vơ suốt nửa ngày, còn tưởng rằng anh đưa bọn chúng tới đó nữa đấy.”

“Anh còn tưởng rằng bọn chúng là do em đưa tới, bọn chúng đột nhiên xuất hiện bên ngoài phòng họp.”

Hai người lớn đưa mắt nhìn nhau, hóa ra là bọn trẻ đã tự ý ra quyết định.

Thi Nhân che đầu: “Đôi khi bọn chúng cứ luôn thích hành động bất ngờ như vậy, như vậy vui lắm sao?” “Đây cũng không phải là một thói quen tốt.”

Đôi mắt Tiêu Khôn Hoằng hơi híp lại, đám nhỏ nghịch ngợm quá thì biết phải làm sao, nhất định phải dạy cho một bài học mới được.

Bây giờ còn nhỏ như vậy mà đã coi trời bằng vung rồi, sau này lớn lên còn không biết sẽ làm ra những chuyện gì, có lẽ vẫn không biết sợ là gì mà.

Anh lên tiếng nói: “Về chuyện này em đi dạy dỗ bọn chúng đi.”

“Tại sao lại phải do em mang danh kẻ xấu này chứ, anh đi không được sao?”

Thi Nhân cảm thấy anh thực sự rất nham hiểm.

Cô ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh: “Ông Tiêu à, em đã quản mấy đứa nhỏ gần hơn năm năm qua rồi, bây giờ nên đến lượt anh đấy.”

Cô chớp chớp mắt, đôi mắt lóe lên một tia giảo hoạt.

Tiêu Khôn Hoằng chống đầu: “Có một chuyện có thể em không biết. Lúc trước khi còn ở Thiên Thượng số một, đám nhỏ từng lẻn ra ngoài tự mình bắt taxi đến tập đoàn tìm anh.”

“Làm sao có thể được.”

Thi Nhân lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trước đó: “Nhưng bảo mẫu chưa từng nhắc đến chuyện này.”

“Bảo mẫu ngủ say rồi.”

Anh tiếp tục nói: “Lúc đó bọn chúng trèo từ cửa sổ đi ra ngoài, sau đó lấy sơn của em mua, đi đến chỗ để xe của anh, còn đổi hết tất cả các màu xe của anh.”

Thi Nhân che miệng lại, bị trái cây làm cho sặc rồi.

Còn có chuyện này sao? Tại sao cô hoàn toàn không biết gì cả.

Cô bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ ra: “Chẳng trách em luôn cảm thấy lớp sơn mình mua bị lãng phí rất nhanh. Hóa ra bọn chúng đều lấy hết đi sử dụng lên xe của anh.”

“Em không phát hiện chứ gì.”

“Em hoàn toàn không biết, tại sao anh không nói với em sớm hơn?”

Tiêu Khôn Hoằng híp mắt: “Khi đó em có chịu nghe lời anh nói không? Về sau em còn nói dối anh là bản giám định quan hệ cha con là giả nữa kìa.”

Nhắc tới chuyện này, Thi Nhân có chút chột dạ.

Nửa ngày sau, cô mới lắp bắp nói: “Em làm như vậy còn không phải là phòng ngừa anh giành con với em sao. Em khó khăn lắm mới nuôi lớn bọn chúng, nếu bị anh cướp mất đi rồi, em biết sống thế nào?”

“Em sai rồi.”

Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc nhìn cô: “Anh không chỉ là muốn cướp các con đi, anh còn muốn cướp cả người mẹ đi theo nữa, giống như bây giờ vậy.”

Làm sao anh có thể chỉ muốn các con, mà không muốn cô?

Ánh mắt Thi Nhân chợt lóe lên, cô nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đến sau này thì sao? Làm sao anh biết được bọn chúng lẻn ra khỏi biệt thự, rồi còn trèo cửa sổ nữa?”

Nói tới đây, cô đột nhiên ngẩng đầu: “Anh theo dõi em?”

Nếu không phải là theo dõi, thì làm sao Tiêu Khôn Hoằng có thể biết rõ đến như vậy?

Khụ khụ, lần này đến phiên Tiêu Khôn Hoằng chột dạ, anh nhàn nhạt nói: “Anh làm vậy là để bảo vệ sự an toàn của các con của mình, lúc đó anh cũng rất sửng sốt chứ.”

“Lá gan của Ba Bánh Bao nhỏ cũng thật lớn quá đi. Bọn chúng cứ thế bắt taxi đến bên ngoài tập đoàn của anh sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa còn thành công lừa được bảo vệ và lẻn vào nhà để xe của anh.”

Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, khóe miệng Tiêu Khôn Hoằng khẽ nhếch lên: “Thoạt nhìn đã biết là thường hay tái phạm rồi. Ba người phối hợp rất ăn ý. Bé hai phụ trách hack hệ thống camera giám sát của nhà để xe ở chỗ anh, bé ba phụ trách tỏ vẻ dễ thương, còn bé lớn phụ trách nhiệm tổ chức kế hoạch, viết ba chữ kẻ bạc tình lên trên xe của anh.” Thi Nhân che trán, thật khiến người cảm thấy đau đầu.

Cô còn không biết rằng Ba Bánh Bao nhỏ lại làm ra chuyện nguy hiểm đến như vậy.

Cô cứ nghĩ tại sao mình lại bị bại lộ nhanh đến vậy, hóa ra là do Ba Bánh Bao nhỏ này đi gây trở ngại.

Thi Nhân vừa tức giận vừa buồn cười, cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Sau đó thì sao, anh có thấy vui không?”

Cô nhớ đến tin tức mà cô xem lúc đó, nói rằng bên ngoài xe của một ông phú hào nào đó, có những vết vẽ nguệch ngoạc rất ấu trĩ.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn chính là xe của Tiêu Khôn Hoằng.

“Đám trẻ thật sự đã viết ba chữ kẻ phụ bạc sao?”

“Không chỉ như thế, còn đi hack trang web của công ty anh, cứ thế ngang nhiên lộ liễu mà đi thách thức anh.”

Thi Nhân cảm thấy rằng cô không còn hiểu rõ được con mình nữa.

Cô ngạc nhiên lên tiếng: “Vừa rồi anh nói người hack trang web của tập đoàn anh là bé hai.”

“Em không biết sao?”

“Em biết Tiểu Nam có thiên phú về công nghệ thông tin. Trước kia gia sư cũng từng khen ngợi nó, còn đi tham gia những cuộc thi dành cho trẻ em, nhưng em lại chưa bao giờ nghĩ rằng nó có thể tự học thành tài mà làm được đến trình độ này.”

Thi Nhân cảm thấy rằng cô còn biết quá ít đi.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Thi Nhân, anh cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác hôm nay khi mình còn ở trong phòng họp.

Ba Bánh Bao nhỏ quả thật thường làm cho mọi người cảm thấy ngạc nhiên.

Anh xoa xoa huyệt thái dương: “Không ngờ con của anh lại thông minh đến như vậy.”

“Bọn chúng cũng là nhờ có một nửa gien của em.”

Thi Nhân nhìn người đàn ông đối diện, phát hiện ánh mắt của anh không được ổn lắm, cô lập tức ưỡn thẳng lưng: “Ý của anh là sao hả, anh cảm thấy gien của em không tốt sao?”

Cô là một nhà thiết kế thiên tài đó.

“Em có biết lập trình máy tính không?”

“Không, không biết.”

Thi Nhân ghét nhất toán học và những con số nhất.

Cô hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh biết sao?”

Tiêu Khôn Hoằng chỉnh lý lại cổ áo của mình, trịnh trọng trả lời: “Anh từng theo đuổi học vị công nghệ thông tin và lấy được bằng thạc sĩ.”

Thi Nhân nhất thời ngậm miệng lại, rồi muốn khoe khoang cái gì hả.

Người đàn ông tiếp tục nói: “Em có biết bảy thứ tiếng không?” “Em biết tiếng Anh.”

“Em có biết tiếng Đức, tiếng Ý và tiếng Pháp không?”

Thi Nhân mặt đen lại: “Anh đang phỏng vấn hả, cậu chủ Tiêu? Hơn nữa chuyện này liên quan gì đến mấy đứa nhỏ?”

“Tại sao lại không liên quan được?”

Tiêu Khôn Hoằng kể lại chuyện trong tập đoàn lúc ở phòng họp cho cô nghe, cuối cùng nói thêm một câu: “Anh cảm thấy các con đều được thừa hưởng gen tốt của anh.”

Thi Nhân chớp chớp mắt, kinh ngạc đến mức không thể đóng miệng lại: “Con của em thật sự xuất sắc như vậy sao?”

Bọn chúng còn biết nhiều thứ tiếng như vậy?

Tại sao cô lại không biết?

Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, không giống như là biết rõ tình hình, anh cũng không khỏi lên tiếng hỏi: “Ai dạy bọn chúng?”

“Em không biết, không ai dạy bọn chúng cả. Nếu như anh nói bọn chúng biết nói tiếng Anh, em còn có thể tin được. Nhưng còn những ngôn ngữ của các nước khác, thì cũng thật quá khó tin đi. Tiêu Khôn Hoằng, anh không phải là đang đùa em chứ?”

Thi Nhân vẫn cảm thấy chuyện này có chút khó tin.

Lẽ nào mình đang nằm mơ?

“Chẳng lẽ không phải là được người nào đó dạy ư, hay là mời người đến dạy?”

Tiêu Khôn Hoằng ậm à ậm, giọng điệu có chút chua chát.

“Anh nói người nào đó là ai hả?”

Thi Nhân suy nghĩ một chút: “Anh cho rằng đó là Hách Liên Thành sao?”

“Ngoại trừ anh ta ra, còn ai nữa?”

“Mặc dù trước đây anh ta đã chiếu cố em rất nhiều, nhưng anh ta cũng chưa có con, anh ta cũng giống như em chưa hiểu biết được nhiều, làm sao anh ta có thể nghĩ được đến mức này, không phải là anh ta.

Sắc mặt của Tiêu Khôn Hoằng lập tức hòa hoãn hơn rất nhiều.

Không phải là anh ta.

Thế thì tại sao lúc nãy tên thối tha Mạc Tiểu Bắc đó lại ám chỉ mình như vậy, tên nhóc đó muốn đùa giỡn với mình à?

Được lắm, tên thối tha này.

Dám đùa giỡn với cha mình nữa.

Lúc này, Mạc Tiểu Bắc ở bên ngoài đột nhiên hắt xì một cái, sau đó sờ sờ cái mũi nhỏ của mình: Sau lưng luôn có kẻ xấu mắng chửi mình.

Có bản lĩnh thì nói ngay trước mặt đi, cứ ở sau lưng nói xấu người khác thì có bản lĩnh gì?

Nhìn bề ngoài Mạc Tiểu Bắc trông giống như một học sinh ngoan hiên vậ nhưng thật ra bản chất bên trong rất xấu xa.

Thường được gọi là phúc hắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.