Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 286




Chương 286

Mấy giây ngắn ngủi, nhưng đối với Thi Nhân mà nói, dài như một thế kỉ.

Mạc Đông Lăng thờ ơ nói: “Nghe nói tập đoàn Quang Viễn rất có thực lực, có điều bây giờ đang phải đối mặt với vụ kiện, còn có lòng đi cạnh tranh dự án sao?”

Vẻ mặt Thi Nhân cứng lại quả nhiên chuyện tệ hại nhất đã xảy ra.

Chuyện Tiêu Vinh kiện tập đoàn Quang Viễn, nhất định sẽ ảnh hưởng đến chuyện hợp tác với nhà họ Mạc, nhà họ Mạc sẽ không chọn một tập đoàn đang dính vào vụ kiện.

Cô hít một hơi sâu, nói: “Anh Mạc, anh nghe tôi giải thích đã.”

“Không có gì phải giải thích ca, nếu tập đoàn Quang Viễn thua kiện, thì cả tập đoàn sẽ rơi vào tay Tiêu Vinh, nếu như vậy, tôi trực tiếp hợp tác với Tiêu Vinh không phải được rồi sao? Cần gì phải đi đường vòng chứ?”

Trong lòng Thi Nhân căng thẳng, giống như biết được Tiêu Vinh muốn làm gì.

Anh Mạc, chuyện này không giống như Tiêu Vinh nói đâu, tập đoàn Quang Viễn căn bản sẽ không rơi vào tay anh ta. Bản hợp đồng kia không có hiệu lực.”

“Không có hiệu lực?”

Mạc Đông Lăng nhìn cô: “Bản hợp đồng kia là Tiêu Khôn Hoằng kí tên, đúng không?”

“Nhưng tình hình lúc đó…”

“Cô chỉ cần trả lời tôi, đúng hay không đúng.”

Thi Nhân sửng sốt khó khăn gật đầu: “Đúng.”

“Tôi là một doanh nhân, chỉ nhìn sự thật, không nghe giải thích.”

Mạc Đông Lăng thu lại ánh mắt, sau đó đến phiên anh ta lên sân khấu phát biểu, anh ta chậm rãi bước lên.

Thi Nhân đứng yên tại chỗ, trong lòng hoảng loạn.

Đây có phải thủ đoạn của Tiêu Vinh không? Tiêu Khôn Hoằng có biết không?

Có phải ấn tượng của Mạc Đông Lăng về tập đoàn Quang Viễn bây giờ rất tệ không? Như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện hợp tác sau này, chiêu này của Tiêu Vinh quá ác độc. Cô còn tưởng Tiêu Vinh vẫn luôn không có hành động gì, là sợ bị bắt.

Bây giờ nhìn lại, căn bản không phải vậy.

“Nữ thần, chị đừng lo, anh em luôn nói chuyện như vậy.”

Thi Nhân miễn cưỡng nở nụ cười, tình hình không được lạc quan.

Lời Mạc Đông Lăng nói, thật ra không phải không có đạo lý.

Thi Nhân ngẩng đầu, nhìn Mạc Đông Lăng ở trên sân khấu được mọi người phía dưới tung hô.

Nhưng lúc này, cô không có lòng nào đi nghe những lời đó cả, dù sao cũng không liên quan gì đến cô.

Cô xoay người, trực tiếp đi đến khu vui chơi trẻ em, nhìn thấy ba đứa nhỏ ở bên trong, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

“Nữ thần, chị không cần lo lắng, em về sẽ nói với anh em, lúc đó Tiêu Vinh bắt cóc trẻ con để ép Tiêu Khôn Hoằng kí hợp đồng. Thật ra bản hợp đồng kia không quyết định được gì.”

Mạc Tử Tây cảm thấy có chút có lỗi với nữ thần, rốt cuộc cô ấy cũng không giúp được gì.

Thật ra, cô có thể đề cập chuyện này với anh trai, nhưng cũng không biết cuối cùng anh trai cô sẽ nghĩ thế nào.

Về công việc, anh cả luôn không thấu tình đạt lý.

“Không sao cả, chuyện này không trách em.”

Thi Nhân miễn cưỡng nở nụ cười, cô biết chuyện này người khác không giúp được gì cả, Mạc Đông Lăng kinh doanh, sẽ không vì nội tình sự việc mà châm chước.

Nếu vậy sau này sao có thể tiếp tục phát triển dự án đây?

Cô có chút mất mát.

Cô không biết Tiêu Khôn Hoằng có biết hay không, nhưng trực giác nói cho cô biết, anh có biết, nếu vậy, anh sẽ chuẩn bị thế nào?

Lúc này, trong khu vui chơi trẻ em truyền tới tiếng khóc nức nở của trẻ con và tiếng ồn.

Thi Nhân quay đầu lại nhìn thấy Bé Bánh Bao ngồi dưới đất khóc nức nở, Mạc Tiểu Bắc và Mạc Tiểu Nam đang đánh nhau với một bé trai.

Cô bất chấp tất cả, cởi giày chạy vào, đứng trước mặt Bé Bánh Bao: “Sao vậy? Tiểu Khê.”

“Hu hu hu, mẹ, cậu ấy đánh con.”

Mạc Tiểu Khê khóc rất uất ức, cái mũi đỏ lên, đưa tay ôm cổ Thi Nhân, trên trán còn có dấu đỏ.

Rõ ràng là bị cái gì đó đánh, mới để lại dấu đỏ như vậy.

Thi Nhân vô cùng đau lòng, giúp con gái nhỏ thổi trán: “Không sao, mẹ thổi cho con, sẽ không đau nữa.”

Không bao lâu sau, Mạc Tiểu Bắc và Mạc Tiểu Nam quay lại.

Quần áo hai đứa bé trai đều nhăn nhúm, đứa bé trai bị đánh nằm ở bên kia khóc lớn, giống như bị uất ức vậy.

Thi Nhân nhìn hai đứa: “Hai con nói đi, có chuyện gì vậy?”

Mạc Tiểu Bắc lạnh lùng nói: “Thẳng mập đó muốn chơi với em, còn muốn thơm em nữa, nhưng em không đồng ý, nó cầm đồ chơi đánh em, còn đẩy em ngã xuống đất.”

Mạc Tiểu Nam gật đầu: “Bọn con đều nhìn thấy nên mới đánh nó.”

Thi Nhân gật đầu: “Mẹ biết rồi, hai đứa không sai.”

Lúc này là lúc người làm anh phát huy tác dụng.

Lúc này, người nhà đứa bé mập kia chạy tới, người phụ nữ trung niên vội vàng xông tới, ôm lấy đứa bé đó: “Ai nha, cháu ngoan của bà, cháu sao thế, nói cho bà biết ai ức hiếp cháu?”

“Là bọn nó, bọn nó dám đánh cháu. Đau quá! Cháu nhất định phải đánh lại!”

Mặt bé mập kia sưng lên, một bên mắt cũng sưng.

Người phụ nữ trung nhiên quay lại nhìn Thi Nhân, lạnh lùng nói: “Là bọn họ sao?”

“Chính là bọn họ.” Lúc này, Thi Nhân đứng lên, kéo con ra sau lưng, cô bước lên trước hai bước: “Bà à, chuyện của mấy đứa trẻ ban nãy…”

“Đừng gọi tôi là bà, tôi nói cho cô biết, Mạc Hồi, chuyện này không xong đâu. Cô dám đánh cháu tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho các người. Cái loại con hoang có mẹ sinh ra không có mẹ dạy!”

Sắc mặt Thi Nhân thay đổi: “Im miệng!”

“Sao thế? Dám làm không dám nhận? Cô mang ba đứa con đến muốn để cháu tôi, Hách Liên Thành phải nhận, cô đừng cho là mọi người không biết cô có ý gì. Bây giờ cô lại dám ức hiếp cháu tôi, tôi muốn cô phải trả giá.”

Bé Bánh Bao khóc nghẹn: “Mẹ, con không không phải con hoang, con có cha!”

Trái tim Thi Nhân như bị thứ gì đó nặng nề đập phải.

Sắc mặt cô trầm xuống, sãi bước đi tới trước mặt đối phương, lạnh lùng nói: “Những lời bà lừa nói, hãy xin lỗi đi!”

“Sao tôi phải xin lỗi chứ? Tôi không làm sai, tôi không những muốn tiếp tục nói, mà còn muốn đánh cô!”

Vị phu nhân trung niên còn nói chưa hết lời đã vung tay đánh người, nhưng Thi Nhân đã hung hăng đánh bà ta một bạt tai.

Đối phương thét lên: “Cô dám đánh tôi?”

Ánh mắt cô lạnh lùng. “Đánh bà thì sao chứ? Miệng bà thối như vậy, nên chỉnh bà từ sớm rồi?”

Vị phu nhân trung niên bị ăn một cái tát, vô cùng mơ hồ, bà ta không ngờ Mạc hồi dám ra tay.

Chẳng lễ cô ta không biết mình là người nhà họ Hách sao?

Mạc Hồi muốn gả cho Hách Liên Thành thì nhất định phải lấy lòng người nhà họ Hách, nhưng Mạc Hồi lại dám đánh mình!

“Mạc Hồi, cô điên rồi sao?”

Sắc mặt Thi Nhân vô cùng lạnh: “Tôi điên rồi đó, miệng bà còn nói ra mấy lời không sạch sẽ đó, tôi đánh nát miệng bà.

Người vây xem xung quanh nhiều hơn.

Vị phu nhân trung niên cảm thấy quá mất thể diện, đầu như muốn nổ tung: “Mạc Hồi, cô lại dám đánh tôi, tôi liều mạng với côi”

Thấy đối phương xông lại, Thi Nhân nhướng mày, giơ tay đẩy bà ta ngã xuống, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Cô từng vì phòng thân mà học mấy chiêu.

Vị phu nhân trung niên căn bản không phải đối thủ của cô.

“Mạc Hồi, cô đang làm gì vậy? Cô mau dừng tay cho tôi”

Bà Hách nghe nói tình hình bên này, vội vàng chạy tới, lại thấy cảnh Thi Nhân ra tay đánh người, nhất thời bị doạ sợ suýt chút nữa đứng không vững!

Mạc Hồi lại dám đánh người!

Đây là người nhà họ Hách!

Thi Nhân quay đầu nhìn bà Hách: “Tôi chỉ vì tự vệ mà thôi!”

“Bà ấy là thím của Hách Liên Thành, cô lại dám đánh, cô điên rôi sao?”

Bà Hách giận đến mức huyệt Thái Dương cũng giật, Mạc Hồi quá kiêu ngạo, lại dám đánh người ở bữa tiệc.

Vậy cũng thôi đi, nhưng lại đánh người nhà họ HáchI Xung quanh lần nữa yên tĩnh, lâm vào cảnh lúng túng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.