Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 103




Chương 103

Mạc Hồi cảm thấy bầu không khí trong phòng làm việc ngột ngạt, cô xin nghỉ một ngày, đi thắng ra sân bay.

Sân bay Quốc tế Thành phố A.

Thi Nhân đến đón Mạc Tử Tây, cô gái trẻ mặc áo yếm, kéo vali đi về phía cô: “Nữ thần, em nhớ chị nhiều lắm đó.”

“Chị cũng nhớ em, mấy đứa nhỏ biết hôm nay em về, cao hứng đến mức không ngủ được đó.”

Mạc Tử Tây rất hòa thuận với các con khi cô bận công tác ở nước M. Mạc Tử Tây thường chơi đùa với các con cô.

“Nữ thần, gần đây trên mạng có rất nhiều tin tức tiêu cực về chị. Là người đại diện cho chị, em đã phải chịu rất nhiều áp lực đó. Chị và Tiêu Khôn Hoằng đang xảy ra chuyện gì vậy? Anh ta coi chị như người thay thế vợ cũ đó sao?”

Thi Nhân siết chặt tay lái và nghiêm túc nói: “Nếu chị nói cho em biết, chị chính là người vợ cũ đáng thương đó thì sao?”

Vấn đề này không thể được giữ bí mật lâu, vì vậy tốt hơn hết cô nên nói trước.

“Nữ thần, chị đang nói cái gì vậy?”

Mạc Tiểu Tây cảm thấy được sợ hãi, chuyện này, sao có thể chứ?

Thi Nhân cười miễn cưỡng: “Năm năm trước, Hác Liên Thành đã cứu chị, và sau đó chị đã thay đổi thân phận của mình.”

“Chờ đã, nữ thần, làm ơn hãy để cho em bình tĩnh lại. Em đã chuẩn bị từ rất lâu rồi. Em đã tập hợp một nhóm bạn để giúp chị chống lại cộng đồng mạng. Em thề sẽ khiến tên Tiêu Khôn Hoằng đó đẹp mặt, nữ thần của em không thể để tên đó làm ô uế.”

“Hóa ra anh ta là chồng cũ của chị sao! Không, không thể nào, em phải đọc tin tức. “

Thi Nhân nhìn đèn giao thông phía trước: “Nhưng chị thực sự cần sự giúp đỡ của em lúc này.”

Mạc Tử Tây luôn phụ trách mảng truyền thông quan hệ công chúng.

Dù đã bị bóc mẽ trên Facebook nhưng hình ảnh của cô đã tự nhiên thay đổi, giờ cô chỉ bị gắn mác là người thay thế vợ cũ của Tiêu Khôn Hoằng và được cho là phẫu thuật thẩm mỹ, nhãn hàng của nhà thiết kế đã bị bỏ qua.

Điều này không tốt, nó cản trở sự phát triển sự nghiệp của cô.

“Nữ thần, đừng lo lắng, em nhất định sẽ giải trừ hết yêu quái cho chị.”

Vẻ mặt của Mạc Tử Tây trở nên nghiêm trọng hơn, trước đây cô ấy đã điều tra về người vợ cũ bí ẩn của Tiêu Khôn Hoằng, và không muốn nữ thần phiền lòng vì thân phận này.

Nhưng bây giờ bọn họ mới phát hiện ra hóa ra hai người là một, cơn giận dữ của Mạc Tiểu Tây đã lên đến đỉnh điểm, tức là tên khốn nạn Tiêu Khôn Hoằng đã hại chết nữ thần của cô ấy vào năm năm trước.

Aaaa, anh ta đúng là một tên khốn.

Thi Nhân đưa Mạc Tử Tây về với căn nhà của mình, hôm qua cô đã thu dọn phòng ngủ, dù sao cũng đủ phòng, ở đâu cũng được hết.

Mạc Tử Tây đã chiếm hoàn toàn Facebook của cô và đổi tên cô thành Mạc Hồi Studio.

“Nữ thần, chị trở về đây để báo thù sao? Chuyện lớn như vậy chị còn không có nói cho em biết, đúng là không nghĩa khí rồi.”

“Chị không muốn nói về những điều sau đó, và chị không muốn mọi người biết quá khứ của chị.”

“Thôi được, vậy em tha thứ cho chị lần này.”

Lúc này Mạc Tử Tây nhận được một cuộc gọi, vẻ mặt cô ấy trở nên có chút kỳ lạ, sau khi cúp máy, cô ấy nhìn Thi Nhân nói: “Nữ thần, có người muốn gặp chị, nói rằng cô ấy muốn xin lỗi vì hiểu lầm lúc trước.”

“Là ai?”

“Tình địch của chị – Vương Ngọc San, người hiện đang được gọi là vị hôn thê của Tiêu Khôn Hoằng.”

Thi Nhân khóe miệng vẽ lên một cái cười lạnh lùng: “Cô ta nói đến xin lỗi tôi, xem ra mặt trời thật sự mọc từ phía tây rồi.”

“Tập đoàn Quang Viễn mấy ngày trước cũng không nói rõ ngày cưới. Vương Ngọc San mất mặt, không còn dám khoe trên Facebook nữa. Nếu là em á, chắc em tìm cái lỗ nào thật sâu mà chui xuống cho đỡ xấu hổ rồi.”

Mạc Tử Tây bây giờ rất ghét gia đình nhà họ Vương và những người thuộc nhà họ Tiêu.

Dù sao thì cô ấy cũng không thích ai đã xúc phạm đến nữ thần của cô ấy trước đây.

Thi Nhân nhìn xuống gia tộc, cô không ngờ Tiêu Khôn Hoằng lại làm được điều này, rốt cuộc Vương Ngọc San đã sinh cho anh một đứa con trai. Anh phải làm gì với đứa trẻ đó?

Cô nhớ lại tin nhắn vừa nhận được, anh gửi qua: “Khi nào anh quay lại, anh sẽ giải thích cho em.”

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Khôn Hoằng dường như đang phải tham gia một cuộc họp rất quan trọng, đã lâu không xuất hiện trước mặt cô.

Haha, cô cần anh giải thích sao? Không quan trọng anh kết hôn với ai nữa rồi.

Thi Nhân rửa sạch cà chua, và sau đó nói: “Đồng ý với Vương Ngọc San đi.”

“Nữ thần, người phụ nữ kia thật hung ác, làm sao có thể hảo tâm xin lỗi chị, nhất định là thủ đoạn của cô ta.”

“Chị biết, nhưng con kiến hay con voi là kẻ thắng cuộc, cái này thì còn chưa nói chắc được.”

Thi Nhân và Mạc Tử Tây nhìn nhau và mỉm cười.

Bọn họ mấy năm nay gặp phải không ít chuyện lớn nhỏ ở quốc gia M, không phải cũng đều qua khỏi sao, còn gì phải sợ chứ.

Buổi tối, ba đứa nhỏ trở về, liền cùng ríu rít vây quanh Mạc Tử Tây, căn biệt thự thường ngày yên tĩnh trở nên sôi động hẳn lên.

Đất nước S xa xôi.

Tiêu Khôn Hoằng rất bận rộn, ban đêm mới có thời gian xem camera ở căn biệt thự, nhìn thấy cảnh mấy đứa nhỏ chơi trong sân, sự mệt mỏi cả ngày của anh như được rũ bỏ hết.

Khi thấy Thi Nhân đưa một người phụ nữ trở lại, anh cau mày và nói: “Cô ấy là ai?”

“Là quản lý của cô Mạc.”

Tiêu Khôn Hoằng chỉ nhìn lướt qua cũng không hỏi nhiều, đặt máy tính bảng xuống: “Không phải nhà họ Mạc đã đào được một khối ngọc mới sao? Mua đi, sau đó nhờ cậu chủ nhà họ Mạc giúp khắc rồi đánh bóng lại.”

Anh nhớ rằng bên cạnh việc thiết kế trang sức, Mạc Hồi cũng rất quan tâm đến các tác phẩm chạm khắc bằng ngọc.

Nhưng ngọc bích rất đắt, người đàn bà bướng bỉnh đó luôn dùng vôi để chạm khắc, anh thường thấy những người thợ gửi vôi khắp nhà.

“Là cho vợ anh sao? Trực tiếp làm đồ trang sức thì tốt hơn.”

“Không cần, nếu không được thì cứ để thô như vậy. Sở thích của những nhà điêu khắc là không cần ai làm hộ.”

Tiêu Khôn Hoằng không biết nên đưa khối ngọc bội này cho cô xong, người phụ nữ bướng bỉnh kia có thể cho anh cơ hội giải thích không, nghĩ đến anh liền muốn bay về nhà ngay lập tức.

Quán cà phê.

Thi Nhân, mặc một chiếc váy đen nhỏ, xuất hiện đúng giờ tại địa điểm đã hẹn trước.

“Nữ thần, thực sự có vấn đề ở đây. Ít nhất ba máy quay đã được bố trí, nhưng mấy phương pháp này hơi lỗi thời, và tất cả đều là đồ thừa từ lần chơi trước của chúng ta.”

Thi Nhân mím môi đỏ mọng, cô đã nhìn thấy Vương Ngọc San ở đẳng kia, cô †a mặc váy trắng và không trang điểm, trông rất hốc hác.

Điều này rất không phù hợp với cách ăn mặc thường ngày của Vương Ngọc San.

Chỉ cần nhìn một cái, có lẽ cô cũng đoán được hôm nay Vương Ngọc San muốn chơi trò gì.

Quán cà phê là một nơi riêng tư, và không có ai khác ở đó.

Thi Nhân đeo một thiết bị giao tiếp thu nhỏ trong tai, vì vậy cô có thể nghe thấy giọng nói của Mạc Tử Tây mọi lúc mội nơi.

Cô bước trên đôi giày cao gót một cách kiêu hãnh, với đôi môi đỏ rực, và chiếc váy đen nhỏ tôn lên vóc dáng xinh đẹp và làn da trắng đến mức bừng sáng của cô.

‘Vương Ngọc San nhìn thấy Mạc Hồi, quyến rũ như vậy thì ghen tị phát điên lên, †ại sao con tiện nhân đó lại có nước da và dáng vóc chuẩn như vậy?

“Cô Mạc mấy ngày nay có vẻ đức ý quá, nhìn dáng vẻ của cô khéo có thể bay đến tận 9 tầng mây đó.”

Vương Ngọc San không khỏi chế nhạo.

Thi Nhân tao nhã ngồi trên ghế: “Cô không muốn xin lỗi sao? Tôi đang đợi đây, tôi không muốn làm mất thời gian của mọi người.”

Hừ, cô thực sự nghĩ rằng cô ta đến đây để xin lỗi? Đúng là quá ngây thơ.

Vương Ngọc San mơ hồ nhìn xung quanh, sau đó vẻ mặt thoáng hiện lên vẻ tự hào, ngay sau đó lộ ra vẻ đáng thương: “Cô Mạc, tôi biết lúc ở tập đoàn Quang Viễn tôi đã xúc phạm cô, bây giờ tôi cũng bị trừng phạt. Bây giờ, cô có thể tha thứ cho tôi không? “

Khà khà, đến rồi đó.

“Cô Vương, không cô đã từng nghe thấy câu này bao giờ chưa?”

Thi Nhân chậm rãi đến gần cô ta, thấp giọng nói: “Tiện nhân đạo đức giả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.