"Con đấy, sau khi quen biết đứa con gái kia đã không còn quan tâm gì đến người mẹ này nữa rồi, tiền lương của bản thân không những không đủ, hàng tháng còn tới chỗ mẹ lấy thêm. Tiền của mẹ cũng chỉ là từ tài sản của bố con để lại, nếu như dùng hết rồi, sau này mẹ con ta sống thế nào chứ? Mẹ còn đang tính để dành tiền cho con làm ăn."
"Haiza, mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không phải đã tới rồi sao?"
"Đến đây nhưng tâm không đặt ở đây, con nói xem người phụ nữ kia thì có gì tốt chứ, cả ngày ngoài việc đòi tiền của con ra thì chỉ có cãi nhau, mới có vài tháng mà đã lấy của nhà mình hơn chục tỷ rồi, con nói xem nhà chúng ta làm sao mà không sót ruột được chứ? Tiền của nhà ta không còn nhiều, con mà cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phải đi xin cơm."
"Mẹ, thật là phiền phức mà, con thích cô ấy, không thể sống thiếu cô ấy được." Nghe bà Lý lải nhải, Lý Tiên Tiên bực mình nói.
"Đấy, cứ mỗi lần nhắc đến nó, con lại nói bằng cái giọng điệu đấy. Đứa con gái đó đã từng để ý gì đến con chưa? Lúc con ốm, cô ta có đến thăm con được lần nào, còn nữa..."
"Thôi đi, bảo mẹ đừng nói nữa rồi mà sao vẫn cứ nói chứ? " Hắ n ta đùng đùng nổi giận
"Con... đúng là không có tiền đồ." Bà Lý bất đắc dĩ than thở, có đứa con trai như thế này thật là vô dụng, hắn là đứa con duy nhất của bà ta, lúc nhỏ cưng chiều quen rồi, muốn gì được nấy, bây giờ trưởng thành mới buông thả, tùy tiện như vậy.
Đúng lúc đó, điện thoại của Lý Tiên Tiên reo lên. Hắn móc điện thoại ra xem, là của Quắc Nhã Thanh. Đúng là chỉ lúc gặp chuyện khó khăn, cô ta mới nghĩ tới hắn.
Không dám trì hoãn một giây, hắn vội vàng nghe máy. "Alo, Nhã Thanh. Rm đang ở đâu? Khi nào? Được."
Tắt máy, hắn vội vàng nói: " Con có việc gấp, phải về ngay rồi, mẹ khỏe hơn nhiều rồi thì tự đi một mình về nhé."
"Này..."
Bà Lý còn muốn nói gì nữa, nhưng Lý Tiên Tiên đã biến mất tựa như một cơn gió.
.....
Tối nay, Lãnh Mạc Nguyên lại đến đây uống rượu, lấy rượu để giải tỏa sự mất mát. Quắc Nhã Lan như biến mất khỏi thế giới này rồi, không còn chút dấu vết nào nữa. Anh đã cho người tìm kiếm dọc theo bờ sông, cũng tìm kiếm lại nơi cô rơi xuống vực, đến những nhà dân xung quanh anh cũng không chịu bỏ qua kiểm tra, vậy mà cô như người bị bốc hơi vậy, bặt vô âm tín.
Em còn sống? Hay đã chết rồi?
Tối nay, Uông Minh Thiên có việc bận, Uy Vỹ Thiên bận rộn với tình yêu mới, không có ai tình nguyện uống rượu với anh. Cũng tốt, một mình lại càng yên tĩnh. Khi đã buồn phiền đến phát chán, anh đặt mình xuống ghế sofa, tư thế vô cùng điển trai.
Mấy ngày vừa rồi, anh chỉ ở trong phòng, hôm nay mới chọn một nơi náo nhiệt ở ngoài, mong rằng âm thanh rộn rang cùng tiếng người huyên náo có thể dẹp bỏ được trăm ngàn nỗi nhớ nhung về người con gái ấy.
“Ây zô, kia không phải là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Ôn sao?"
Quắc Nhã Thanh từ trong đoàn người đi vào, nhỏ giọng nói.
Nhã Thanh nhìn thấy anh, lòng vui như mở cờ. Hai ngày nay, bà mẹ hai của cô ta mỗi lần nghe điện thoại lại khóc sướt mướt, nói gì mà Nhã Lan mất tích rồi. Cô ta phải chết mới đáng.
Tin tức này Lãnh Mạc Nguyên đã ra sức phong tỏa, vì vậy giới truyền thông hoàn toàn không đánh hơi được điều gì, chỉ có "người nhà" cô mới biết thôi.
Hừ hừ, Quắc Nhã Lan xong đời rồi, cơ hội của cô ta cuối cùng cũng đã đến.
Cô ta nhanh chóng gọi điện cho Lý Tiên Tiên, bảo anh ta tiếp tục cung cấp tiền chi tiêu. Những ngày tới, cô ta phải chăm chỉ lượn lờ ở đây mới được.
Thời gian đúng là không phụ người có tâm, Lãnh Mạc Nguyên, anh xuất hiện rồi.
"Cậu ta dù sao cũng là em rể của cô, đi chào hỏi một câu chứ?" Ánh mắt của đám phụ nữ sáng rực lên, nhìn về phía bức tường anh đang ngồi trong đó, thế nhưng bọn họ chỉ dám nhìn từ xa chứ không ai dám vào trong. Một cô gái trong nhóm khẽ đẩy Nhã Thanh, nhìn vẻ mặt của cô ta.
"Em rể? ”Ai nhận anh ta là em rể chứ?" Anh đáng lẽ phải là chồng của cô ta! Nhã Thanh xoay eo, cố ý ưỡn thẳng bộ ngực đẫy đà của mình, làm tư thế xinh đẹp lẳng lơ nhất đi lại phía của Lãnh Mạc Nguyên.
"Giám đốc Lãnh, dạo này khỏe không?"
Sự quấy rối bất ngờ khiến anh cực kỳ khó chịu! Bàn tay lăm lăm nắm đấm kích động như muốn giết người. Anh mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt có nét giống Nhã Lan.
"Cô là ai?"
"Em ư?" Quắc Nhã Thanh cố tình vén mái tóc dài. Đây là kiểu tóc mới nhất của cô ta. "Giám đốc Lãnh đúng là người hay quên, em là Nhã Thanh. Anh quên đêm hôm đó, cũng ở quán rượu này, chúng ta..."
"Câm mồm!" Anh nhớ ra rồi, dạo gần đây thường có một cô gái cầm áo khoác của anh đi khắp nơi khoe khoang, tự cho là bạn gái của anh. Vừa lúc đang muốn tìm cô ta để tính sổ, không ngờ cô ta lại tự tìm đến tận cửa.
"Người đâu." Anh ra lệnh một tiếng, từ bốn phía đi lại bốn người đàn ông áo đen, đứng chặn ngang đường lui của Nhã Thanh."Lôi người phụ nữ không biết xấu hổ này ra phục vụ các anh em!"
"Vâng!"
Cái gì? Phục vụ các anh em? Nhã Thanh không ngờ lại nhận phải gánh chịu kết quả như vậy, cô ta sợ hãi, chân tay mềm nhũn, nếu không phải tên áo đen kia lôi ra, cô ta sớm đã ngồi phịch xuống đất rồi.
"Giám đốc Lãnh, anh đừng làm như vậy. Em là chị gái của Nhã Lan." Trong giờ khắc khẩn cấp, cô ta hi vọng nhắc đến Nhã Lan có thể cứu được mạng của mình.
Câu nói càng khơi dậy sự tức giận trong lòng Lãnh Mạc Nguyên. "Vậy càng tốt, nghe nói ngoại thành phía Tây có một đám người ăn mày, bọn chúng chắc hẳn rất thèm khát loại phụ nữ như cô, lôi cô ta đến đó đi."
"Không, không, đừng mà, Giám đốc Lãnh..." Miệng của Quắc Nhã Thanh lập tức bị bịt lại, cô ta bị lôi ra ngoài như lôi một tấm vải rách.
…….
"Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!" Quắc Nhã Thanh xé tấm băng trên người xuống, khóc sướt mướt, miệng không ngừng chửi rủa. Lý Tiên Tiên đứng bên cạnh định tới an ủi cô ta, nhưng bị cô ta đẩy ra, hắn chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn cô khóc.
"Lãnh Mạc Nguyên đúng là tên đáng chết!" Nhìn thấy Quắc Nhã Thanh chịu tổn thương như vậy, hắn cũng tức giận ôm sự bất bình trong người.
Nhã Thanh lau nước mắt, trừng mắt, mắng Lý Tiên Tiên: "Anh mới là kẻ đáng chết! Không được phép mắng Lãnh Mạc Nguyên."
"Đúng, là anh đáng chết?" Vốn tưởng rằng phải chịu nhục nhã ê trề như vậy, cô ta sẽ hận Lãnh Mạc Nguyên đến thấu xương, nhưng lúc này, chỉ vì hắn ta mắng anh vài câu mà cô ta lại quay ra tức giận với hắn. Lòng Lý Tiên Tiên nặng trĩu lại, không nói ra được lời buồn bã. Cổ họng hắn đắng chát, giống như có thứ gì đó vướng ở cổ họng, nuốt không trôi, nhưng nôn ra cũng không được.
Trước mặt Nhã Thanh, hắn mãi mãi là người có lỗi, nếu là mọi ngày, hắn nhất định sẽ vì lời mình nói mà cảm thấy ân hận.
"Đều tại anh, mỗi lần quẹt thẻ VIP chỉ có thể đưa cho tôi được chút tiền, chơi một, hai lần là hết. Hại tôi không thể thường xuyên gặp Lãnh Mạc Nguyên, thế nên anh ấy mới không để ý tới tôi như vậy." Nếu không phải vì bố mẹ chê cô ta tiêu tiền hoang quá, khóa thẻ của cô ta, thì cô ta cũng không cần dùng đến thẻ của tên Lý Tiên Tiên này, không hào phóng chút nào, thật là đáng ghét.
"Thiến Thanh, những nơi như thế này em không nên đến thường xuyên! Lãnh Mạc Nguyên vô tình như vậy, còn ném em vào, ném em..." Hắn ta không dám nói tiếp, nghĩ tới việc Nhã Thanh nằm dưới cơ thể của nhóm ăn mày, mặc bọn chúng làm nhục, hắn lại trào lên cơn tức giận, nắm chặt quả đấm trong tay.
"Im mồm!" Quắc Nhã Thanh nhìn hắn ta, giọng the thé: "Đều do anh vô dụng, không nhanh chóng đến cứu tôi, hại tôi bị bọn chúng làm nhục đến mức dơ bẩn như vậy, tôi không muốn sống nữa!"
Cô ta căm hận đứng phắt dậy, dáng vẻ muốn sống muốn chết.
"Thiến Thanh, đều là lỗi của anh, xin em đừng tức giận nữa..." Lý Tiên Tiên khụy gối, quỳ xuống trước mặt Nhã Thanh, bàn tay ôm chặt lấy cơ thể cô ta.
"Thôi đi, bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra! Tôi đi uống nước!"
Thấy cô ta không đòi đi chết nữa, Lý Tiên Tiên mới thở phào nhẹ nhõm, hắn liền lăn một vòng bưng tới cho cô ta một cốc nước, đặt vào tay cô ta.
"Thiến Thanh, người như Lãnh Mạc Nguyên chúng ta không thể dễ dàng đụng đến được đâu, nghe anh nói, đừng lại..."
"Mẹ, nước nóng thế! Anh muốn bỏng chết tôi sao?" Một ngụm nước phun trên mặt Lý Tiên Tiên, cô ta dùng tay quạt quạt đầu lưỡi.
Lý Tiên Tiên không thể không dừng lại câu chuyện, vội vàng đi lấy cho cô ta một cốc nước lạnh.
"Cút đi, dáng vẻ này của anh, giống như con chó giữ nhà vậy!" Tâm tình đang lúc không tốt, nhìn thấy dáng vẻ vô dụng của Lý Tiên Tiên, cô ta lại càng thêm tức giận. Thật đúng là một kẻ vô dụng, đến mấy tên ăn mày còn không đối phó được, không những bị bọn chúng bắt nạt, hắn còn bị chúng đánh cho chẳng khác gì con gấu trúc.
Lý Tiên Tiên bị giội nước nóng vào mặt đỏ bừng, máu trên khóe miệng bắt đầu chảy xuống. Bản thân hắn cũng không biết còn có thể đi đâu được nữa. Hắn xé rách bộ quần áo đang mặc trên người vẫn còn loang lổ đầy vết máu cùng dấu chân bẩn thỉu. Xuyên thấu qua chiếc áo là những vết thương chằng chịt, đó chính là kiệt tác của đám ăn mày tạo nên.
Lúc này nhìn lại trông hắn nhếch nhác như một con chó vừa bị rơi xuống nước vậy.
"Thiến Thanh". Hắn vẫn còn muốn nói với cô ta về vấn đề tiền bạc, nhà hắn quả thực không còn nhiều tiền nữa, chiều hôm qua hắn giấu mẹ hắn đi kiểm tra, còn lại không đủ 600 triệu, nếu như cô ta tiếp tục phung phí như vậy, nhà hắn sẽ trống rỗng mất.
Thật ra, hắn ta quan tâm không phải chuyện nhà còn tiền hay không, hắn biết, một khi hết tiền, không giúp đỡ được Quắc Nhã Thanh, cô ta chắc chắn sẽ rời bỏ hắn. Cô ta là người yêu đầu tiên của hắn, là người hắn yêu nhất đời này, nếu cô ta bỏ đi, hắn sẽ không còn lý do để sống nữa.
Từ nhỏ hắn đã được mẹ nuông chiều, lớn lên hắn quen sống tự do, buông thả, tính cách vô dụng, mềm yếu quen rồi, chắc chắn trong cuộc tình không bình đẳng này, mãi mãi là kẻ thấp kém.
"Cút đi!" Âm thanh lớn hơn truyền tới, hắn cúi đầu thất vọng, mở cửa, bước từng bước nhỏ rời khỏi căn nhà của chính mình.
"Đợi một chút!"
Hắn biết rằng cô ta vẫn còn quan tâm đến mình mà! Cơ thể Lý Tiên Tiên nhẹ nhõm, dừng lại theo lời cô ta.
"Nhã Lan chết rồi, tôi không thể bỏ qua cơ hội này, giúp tôi nghĩ xem, làm cách nào mới có thể tiếp cận được Lãnh Mạc Nguyên!" Cô ta đùa giỡn ngón tay, em gái cô ta chết rồi đối với cô ta mà nói không phải là tin buồn, mà là một tin cực kỳ cực kì tốt.
"Thiến Thanh, nghe anh nói, em đừng đến đó nữa, em không thể thành công được đâu."
"Anh...tên khốn kiếp! Anh không muốn tôi tốt hơn sao, an phận gì chứ?" Một cái tát đặt trên mặt của Lý Tiên Tiên, Nhã Thanh trừng mắt khinh bỉ nhìn tên bảo vệ vô dụng này.
Lý Tiên Tiên sững sờ vài giây, nhưng rồi lại như lúc trước, nhanh chóng tha thứ cho sự bất kính của cô ta.
"Thiến Thanh, Nhã Lan cô ta không hề chết." Hắn ta vốn không định nói ra, nhưng Nhã Thanh cứ u mê không chịu thức tỉnh như vậy, hắn không còn cách nào khác.
"Chưa chết sao?" Mặt của Nhã Thanh trong phút chốc méo xệch, "Sao lại như thế được chứ? Không phải là đến thi thể cũng không tìm thấy sao?"
"Chính xác là cô ta chưa chết, anh vẫn còn gặp cô ta, cô ta đi cùng Thành Kiên Vỹ, cô ta bị mù rồi." Hắn cứ thế nói hết một mạch, hắn không biết, bản thân làm như vậy là đúng hay sai.
"Ở đâu? Nói nhanh!" Cô ta nghiến răng ken két, giống như nghe được tin tức của kẻ thù cũng huyết thông với mình, ánh mắt kích động trợn tròn lên như muốn ăn thịt người khác. Lý Tiên Tiên vẫn còn muốn giấu giếm, nhưng không qua được sợ chất vấn của cô ta, bèn nói hết đầu đuôi gốc ngọn.
"Được, hay lắm, hahahaha..." Tiếng cười đắc ý, gian xảo của Nhã Thanh khiến Lý Tiên Tiên bỗng có dự cảm không tốt.