Nhã Lan tỉnh lại từ khiếp sợ còn chưa tan, bóng dáng Lãnh Mạn Nguyên đã biến mất sau cánh cửa. Tiếng đóng cửa mang theo lực không nhỏ nhắc cho cô biết, anh đã đi rồi.
Phù!
Thở một hơi thật dài, Nhã Lan vì bản thân vẫn còn bình yên vô sự sau trận lửa giận oanh tạc mà cảm thấy vui mừng. Thế nhưng ngay sau đó, một cảm giác mất mát bỗng chợt ùa tới, hành động của Lãnh Mạn Nguyên vừa rồi nói cho cô biết, anh vẫn vô cùng quan tâm tới cô gái tên Nghê Tiên Như kia.
Rốt cuộc là cô gái như thế nào? Mới có thể được một người đàn ông lạnh lùng như vậy yêu thương?
Trong lòng trào dâng nỗi chua xót, Nhã Lan không ngừng thuyết phục bản thân mình, giữa cô và Mạn Nguyên hoàn toàn không có gì cả, không cần quan tâm đến hiện tại, quá khứ và tương lai của anh.
Thế nhưng trái tim đã lạc lối làm sao còn có thể nghe theo lời dằn lòng miễn cưỡng, càng đi lại càng xa, đau lòng vì những nỗi đau của anh, vui vẻ vì những niềm vui của anh.
Lấy chai rượu xuống từ trên giá, Nhã Lan lần đầu tiên uống rượu. Dù rằng mỗi một ngụm nuốt vào là một lần sặc, cổ họng không ngừng ho khan, cô vẫn cố chấp uống cạn chai rượu, cho tới khi say mềm, lảo đảo ngã xuống chiếc giường mềm rộng lớn, mặc dòng rượu đỏ cô độc chảy xuôi...
Lãnh Mạn Nguyên suốt đêm không về, Nhã Lan cũng say lúy túy cả một đêm. Cho đến khi ánh mặt trời len lỏi qua cửa sổ, chiếu rọi xuống người cô, Nhã Lan mới từ từ tỉnh lại. Đầu cô đau quá! Đã không biết uống rượu còn rót mạnh tay như vậy, để bây giờ khó chịu thế này đây. Cô bắt đầu hối hận vì hành động bốc đồng của mình.
Chiếc đồng hồ cổ mang phong cách phương tây treo trên vách tường vừa lúc điểm mười hai giờ đúng. Mười hai giờ rồi ư? Đã muộn như vậy rồi sao. Miễn cưỡng chống đỡ thân thể, quần áo trên người bởi vì đêm ngủ không để ý mà trở nên nhăn nhúm, phản chiếu trong gương là một gương mặt đẹp nhưng phảng phất vẻ tiều tụy.
Đây là cô sao? Nhã Lan giơ tay lên xoa mặt, người trong gương kia cũng giơ tay lên xoa mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn mà tái nhợt! Đôi mắt to luôn luôn long lanh kia mất đi vẻ tinh anh, thay bằng sự trầm muộn. Hai hàng mi như hai cánh bướm dập dờn, điềm đạm mà đáng yêu. Vành mắt hơi ửng đỏ, gò má còn có nước mắt lưu lại, chẳng lẽ đêm qua cô đã khóc?
Chuyện xảy ra đêm qua quá mức mông lung, ngoại trừ việc cô dốc bình rượu uống như điên ra, chuyện khác đều không nhớ nổi.
Trên tấm kính vẫn còn lưu lại màu đỏ rượu, nhìn xuyên thấu qua nó, có thể thấy được thân thuyền đang lẳng lặng đứng dưới ánh mặt trời, không còn nước biển xanh biếc, mà là một dải cát trắng phản chiếu ánh sáng lấp loáng, thu hút ánh mắt của du khách.
Thuyền đã cập bờ rồi!
Đây là phản ứng đầu tiên của Nhã Lan. Bên bờ cát, một bóng người hấp dẫn ánh nhìn của cô, trên thân thể thon dài chỉ mặc độc một chiếc quần soóc, cơ thịt rắn chắc màu đồng lấp lánh mồ hôi dưới ánh mặt trời. Trong tay anh cầm một thứ gì đó, chỉ chốc lát sau liền đi xuống dưới nước.
Người nọ chính là Lãnh Mạn Nguyên.
Anh đi tới một vị trí nhất định thì dừng lại, tiếp theo liền hô to một tiếng, sau khi âm thanh của mô-tô vang lên, lập tức đã tung người nhảy lên khỏi mặt biển.
Tư thế của anh thật đẹp, hai chân đứng vững vàng trên thuyền buồm, tiến lên đón từng đợt sóng cuồn cuộn từ phía xa ập tới, vừa đảo mắt đã biến mất không thấy, mà chỉ một khắc sau, lại giống như con báo từ trong nước nhảy vọt ra. Lướt sóng là môn thể dục vận động có độ khó cao số một, mà chỉ cần là Lãnh Mạn Nguyên thực hiện, liền ung dung giống như đi bộ vậy.
Một cái lắc người, một cú nhảy vọt, một cái xoay mình trên không trung…
Nhã Lan há hốc miệng nhìn anh hoàn thành mỗi một động tác có độ khó cao, thiếu chút nữa thì hô lên thành tiếng.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, một cô gái bận trang phục của người giúp việc đang đẩy xe thức ăn đứng chờ trước cửa.
“Chào buổi sáng, bà chủ.”
“Ồ, cảm ơn.” Nhã Lan nhìn bữa sáng hương vị hấp dẫn trên xe đẩy, lập tức trong miệng dậy lên cảm thèm ăn.
Cô gái giúp việc bày biện xong bữa sáng, trước khi rời đi còn dừng lại một chút. “Bà chủ, tổng giám đốc có dặn, sau khi bà dùng xong bữa sáng thì đến bờ cát chờ ngài ấy.”