Tổng Tài Tôi Hung Dữ Full Dịch

Chương 192: CHƯƠNG 192 CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN




CHƯƠNG 192: CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN

Cả buổi tối, Nhã Thanh không ngừng chúc rượu, không ngừng nói cảm ơn.

Đương nhiên, ngoài đồng nghiệp trong công ty, còn có một số người bạn thân thiết, còn có trưởng câu lạc bộ fan, mọi người tặng cô những lời chúc tốt đẹp nhất. Trong số họ, có một người đàn ông mặc vest trắng luôn đứng trong một góc, chưa từng đi chúc rượu, dường như anh ta không quen biết mọi người vậy.

Nhã Lan chúc rượu một lượt cùng chị hai, cảm thấy đầu có chút choáng váng, đi ra ngoài muốn hít thở không khí trong lành.

Hôm nay là ngày rằm, trăng tròn lơ lửng trên bầu trời, xung quanh lác đác những vì sao, lúc ẩn lúc hiện, không rõ ràng. Ánh trăng tựa cô gái đang xấu hổ, lấp ló sau tầng mây, được bao phủ bởi tấm màn dày, có lúc lại tinh nghịch ló ra khỏi tấm màn, để lộ vằng trăng tròn vạnh đẹp đẽ.

Góc này không có ai, vô cùng yên tĩnh, gió buổi tối thổi tới mang theo chút hơi lạnh, Nhã Lan ôm ngực, cảm thấy trên người đã lạnh cóng.

Một chiếc áo vest trắng khoác lên vai, cô bỗng ngẩng đầu, là Du Tư Phùng.

“Là cậu? Sao cậu lại đến đây?” Nhã Lan thấy hơi kỳ lạ.

“Nghe nói chị cậu kết hôn, đến lấy may.” Cậu ta hờ hững nói, tùy ý ngồi bên cạnh cô.

Nhã Lan kéo kéo chiếc áo, muốn trả lại nó cho Du Tư Phùng.

“Đừng cởi, kẻo bị lạnh.” Hai tay Du Tư Phùng đặt trên vai cô, ngăn hành động trả áo của cô, Nhã Lan không miễn cưỡng nữa, khoác lại chiếc áo của anh.

“Lấy may gì.” Cô tò mò.

“Xem có thể cưới được cậu không.” Đèn đường ảm đạm, vẫn không cách nào che đậy được đôi mắt phát sáng của Du Tư Phùng, đôi mắt anh lấp lánh sự hưng phấn và vui mừng.

“Ồ.” Cô chau mày, không hiểu tại sao Du Tư Phùng nhất định cứ phải theo đuổi cô không chịu buông.

“Từ lần tạm biệt trước cũng chưa gặp lại cậu, tôi có đến công ty của cậu, họ nói cậu không đi làm, cũng không thấy cậu ra ngoài, hôm nay đến lấy may… không ngờ, ông trời ưu ái anh đến vậy, lại gửi cậu đến đây.”

Giọng nói cậu ta dịu dàng, khuôn mặt mamg ý cười, đôi mắt ẩn tình. Lẽ nào cậu ta vẫn còn tình cảm với mình? Nhã Lan có chút lo lắng.

“Lần đó cậu không sao chứ, đáng nhẽ tôi muốn ở lại bảo vệ cậu, nhưng con của cậu…”

“Cảm ơn.” Cô thật lòng cảm ơn cậu ta, nếu không có Du Tư Phùng, tự Nguyên không thể an toàn nhanh như vậy.

“Tôi không cần cậu cảm ơn, tôi muốn gì, cậu biết rồi đó.” Du Tư Phùng nói rất thẳng thắn, khuôn mặt Nhã Lan đỏ ửng.

“Xin lỗi, chúng ta thật sự không hợp nhau, bây giờ rất hạnh phúc, tôi đã kết hôn và sinh con.”

“Nhưng tình yêu tôi giành cho cậu trước giờ không thay đổi!” Cậu ta nói một cách cố chấp, Nhã Lan chỉ cảm thấy đầu đau nhức.

“Cậu nên tìm người mà cậu yêu, người đó cũng yêu cậu để sống hết cuộc đời, đừng lãng phí thời gian vì tôi nữa.”

Tuy nhiên lời khuyên nhủ của cô đối với cậu ta không chút tác dụng, cậu ta vẫn khăng khăng với suy nghĩ của mình.

“Nhã Lan, thật ra chúng ta mới là một đôi, tôi biết Lãnh Mạn Nguyên tốt với cậu, nhưng giữa hai người không thể tìm được tiếng nói chung, bởi sự chênh lệch tuổi tác, ngành học cũng khác nhau, anh ta là một người đàn ông bá đạo, trong mắt anh ta, cậu hoàn toàn không có tự do, sao phải khổ vậy, cuộc hôn nhân như vậy chỉ đem lại sự bất hạnh mà thôi!”

“Đừng nói linh tinh!” Nhã Lan tức giận, cô tức giận không chỉ vì Du Tư Phùng phán xét cuộc hôn nhân của cô, điều quan trọng hơn là cô cảm thấy Du Tư Phùng nói không hề sai, cuộc sống của cô hoàn toàn do Lãnh Mạn Nguyên quyết định, hoàn toàn không thể nói lên suy nghĩ của bản thân.

Đúng là anh nuông chiều cô, nhưng lại quá bá đạo.

Cô không muốn thừa nhận sự thật này, cô thà tin rằng tình yêu của họ là rất vững chắc.

“Nhã Lan, hãy tin tôi, tôi có thể cho cậu hạnh phúc, hạnh phúc thật sự, tình yêu bình đẳng.” Du Tư Phùng vẫn đang dỗ ngọt cô, Nhã Lan đứng dậy, cô lắc đầu, qua loa gỡ chiếc áo vest trên người.

“Xin lỗi, tôi phải đi đây.”

“Nhã Lan!” Trong lúc đỡ lấy chiếc áo cậu ta nắm chặt tay cô.

“Cậu đừng…” Nhã Lan nhìn xunh quanh, may mà không có người, cô giãy giụa nhưng tay sớm đã bị nắm chặt, hoàn toàn không thể thoát khỏi.

“Du Tư Phùng, cậu đừng như vậy!” Sắc mặt Nhã Lan đỏ ửng, gỡ tay ra cũng không gỡ được, mắt nhìn Du Tư Phùng đứng dậy, cô bắt đầu lo lắng vô cớ.

“Nhã Lan, cậu đang sợ! Cậu sợ cái gì? Sợ Lãnh Mạn Nguyên sao? Cậu đã sợ anh ta như vậy, điều này đủ để chứng minh tất cả!”

“Không, không phải như vậy.” Cô phản bác nhưng không phải là không thừa nhận, thật sự cô đang sợ, hơn nữa chính xác là sợ Lãnh Mạn Nguyên biết. Cô không muốn tình cảm và sự tin tưởng khó khăn lắm cô mới xây dựng được lại bị hủy hoại như vậy.

Ở phía đối điện xuất hiện một cặp tình nhân, cô gái có dáng người rất cao, cao hơn người đàn ông bên cạnh một cái đầu, từ nhịp chân của người đàn ông có thể thấy người này đã hơi lớn tuổi.

“Ồ, đó không phải Quắc Nhã Lan sao?” Người phụ nữ khoác tay người đàn ông tiến lại gần, Nhã Lan nhận ra cô ta, chính là Trương Thanh An. “Ô, Du Tư Phùng cũng ở đây à, tình cũ khó dứt nha, ha ha ha ha.” Trương Thanh An cười giả tạo, xoắn xoắn lọn tóc quăn trên đầu.

“Xin chào!”Du Tư Phùng lịch sự gật đầu.

“Cô Trương, lâu rồi không gặp.” Trương Thanh An và Nhã Thanh cùng làm trong một công ty, việc cô đến tham dự hôn lễ cũng không có gì là lạ.

“Ha ha…” Trương Thanh An cười hàm ý, cặp mắt đảo qua đảo lại, dường như muốn đào khoét được gì đó mới thôi, rất lâu sau, mới quay đầu lại, giới thiệu: “Du tổng, đây là công tử nhà Du Thị - Du Tư Phùng, còn cô gái xinh đẹp này là…”

“Bạn của tôi.” Du Tư Phùng dường như rất ghét Trương Thanh An nói ra ba chữ Lãnh Mạn Nguyên nên cướp lời: “Cô ấy là Quắc Nhã Lan.”

“Nhìn rất là quen.” Người đàn ông thấp lùn kéo chiếc kính đảo một vòng trên người Nhã Lan, rồi dán mắt trên ngực cô.“Người đẹp, rất xinh đẹp.”

“Xem ngài kìa.” Trương Thanh An không vui huých người ông ta, người đàn ông hất tay cô ra.

“Chà, còn phải đi chúc rượu nữa.”Khuôn mặt cô ta không vui vẻ gì, nhìn Nhã Lan đầy sự dữ dằn, tức giận vì cô quyến rũ người đàn ông trong tay mình.

Du Tư Phùng cũng nhìn thấy bộ dạng hổ đói của ông ta liền kéo Nhã Lan ra phía sau: “Nếu Vu tổng đã bận như vậy, chúng tôi cũng không làm phiền nữa, xin cứ tự nhiên.”

Người đàn ông rời đi, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đẹp, người đẹp.”

“Không có gì, ông ta đi rồi.” Du Tư Phùng cảm thấy vui vẻ vì đã bảo vệ được Nhã Lan, nét mặt dịu dàng ôn hòa, ôm trọn Nhã Lan vào lòng.

“Ồ, không còn sớm nữa, tôi phải về đây.” Nhã Lan lảng tránh cái ôm của cậu ta, nghiêng người rời đi.

“Được.” Du Tư Phùng lại nhanh hơn một bước, nắm chặt tay cô.

“Cậu…”

“Linh Nhi!” Trong lúc đang giằng co thì có người đang gọi cô. Nhã Lan run rẩy, có thể gọi cô như vậy, cả thế giới chỉ có một người.

“Nguyên.” Cô và Du Tư Phùng cùng quay đầu, tay cô vẫn nắm trong tay Du Tư Phùng, dường như anh ta đang cố ý làm vậy, không hề có ý buông tay.

“Cậu buông ra đi.” Nhã Lan thúc dục, anh lại vờ như không nghe thấy.

Lãnh Mạn Nguyên sắc mặt u ám đi đến, nhìn chằm chằm đôi tay đang nắm chặt Nhã Lan.

“Linh Nhi, sao lại ở đây?”

“Em… em… muốn hít thở không khí, sao anh lại đến đây.” Cánh tay vẫn không chịu buông, cô lo lắng đến nỗi đỏ cả mặt.

“Anh nhớ em, cho nên đến đây?”Anh nói rất tự nhiên, ánh mắt giận giữ đủ để chứng minh tất cả, nhìn đôi mắt anh đang dần dần đỏ, Nhã Lan biết anh đã nổi giận.

“Du Tư Phùng, để lần sau…” Vẫn chưa nói xong cô đã bị Lãnh Mạn Nguyên kéo vào trong lòng.

“Mời cậu buông tay vợ của tôi.” Lãnh Mạn Nguyên nói không khách khí, Nhã Lan khó xử bị kẹt giữa hai người.

Du Tư Phùng lưỡng lự một lúc rồi buông tay. “Ok. Cô ấy tạm thời thuộc về anh, nhưng cũng chỉ là tạm thời.”

Không ngờ rằng cậu ta lại nói ra câu này, Nhã Lan run rẩy trong vòng tay của Lãnh Mạn Nguyên, ngại ngùng không thôi.

“Tạm thời hay mãi mãi, cũng không đến lượt cậu quyết định!” Lãnh Mạn Nguyên giận dữ nhìn chằm chằm Du Tư Phùng trước mặt thấp hơn anh nửa cái đầu, trên mặt kèm theo nụ cười chế giễu.

“Cũng không đến lượt anh quyết định, Nhã Lan không giống với người khác, cô ấy bên cạnh anh không phải vì anh có tiền, cô ấy không phải là kẻ đào mỏ, cô ấy cần tự do, cần không gian riêng!”

Du Tư Phùng thành công nói ra tâm sự trong lòng mình, tuy nhiên, Lãnh Mạn Nguyên chỉ hừm một tiếng lạnh lùng.

“Vợ của tôi muốn gì, không cần cậu lo! Đi!” Nhã Lan cun cút theo anh đi về phía đại sảnh.

“Sau này không được ra ngoài một mình! Em xem, nhiều ruồi nhặng đến vậy.” Nơi ánh sáng chiếu rọi, Lãnh Mạn Nguyên buông tay cô, ra lệnh nói.

“Đây hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn!” Nhã Lan vẫn còn chìm đắm trong sự ngượng ngùng ban nãy, nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Không được phép có chuyện ngoài ý muốn, tuyệt đối không được, người phụ nữ của anh tuyệt đối không được để người khác thèm thuồng!” Sự bá đạo của Lãnh Mạn Nguyên lại làm cô nhớ lại câu nói của Du Tư Phùng. Tình yêu cuồng nhiệt của anh khiến cô có cảm giác như bị nghẹt thở.

Ngay sau đó có vài vị phu nhân trong giới kinh doanh phát hiện ra sự tồn tại của Lãnh Mạn Nguyên, họ không hề thân thiết với Nhã Thanh. Chỉ là mượn mối quan hệ này để bám lấy Lãnh Mạn Nguyên. Không ngờ, cũng không uổng công, Lãnh Mạn Nguyên thật sự xuất hiện.

Vài người nhanh chóng vây quanh Lãnh Mạn Nguyên, hỏi thăm lẫn nhau, thảo luận đủ thứ. Lãnh Mạn Nguyên không hề hứng thú với mấy người như vậy, chỉ là không dễ từ chối, đành nói chuyện qua loa với họ. Càng ngày càng nhiều người đến bắt chuyện, Nhã Lan nhẹ nhàng rời tay anh, bướcsang một bên.

“Chà, anh nhìn xem, niềm vui mới của Du Tư Phùng bây giờ bị Lãnh Mạn Nguyên nhìn trúng rồi, anh còn muốn giành lại sao?” Trương Thanh An kéo giám đốc Vu, hờ hững nói.

Vu Thượng Văn từ sau khi nhìn thấy Quắc Nhã Lan thì không hề rời mắt, Trương Thanh An biết rõ lão già háo sắc này lại muốn đổi niềm vui mới.

Dù sao lão già này cũng không có giá trị lợi dụng, đối với cô ta cũng không còn hào phóng, cô ta sẽ dồn hắn vào bước đường cùng.

Vu Thượng Văn không biết mối quan hệ giữa Nhã Lan và Lãnh Mạn Nguyên, tùy tiện nghe theo lời của Trương Thanh An. Hắn xoa xoa tay chuẩn bị cho một phi vụ lớn.

“Báu vật như vậy không thể để Lãnh Mạn Nguyên được lợi! Hắn là ông trùm trong giới thì tôi cũng không kém, trong tay tôi cũng điều hành quản lý mấy cái nhà máy lớn.” Giọng nói Vu Thượng Văn mang đậm tiếng Hồng Kông, nhìn Nhã Lĩnh đang đứng bên cạnh một cách thèm thuồng.

“Vậy để xem giám đốc Vu có sức hút đó không?” Trương Thanh An bên cạnh khiêu khích.

“Yên tâm, yên tâm.” Vu Thượng Văn nói rồi đi về phía Nhã Lan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.