“Sinh cái gì?” Cô bị họ làm cho mơ hồ hết cả đầu óc luôn.
“Sinh một cô con gái xinh đẹp đó, vừa sinh xong, được bốn ký tám luôn đó, trời ạ, lớn như vậy, làm cho Phấn Nhi của tôi mệt muốn chết rồi.”
“Ồ, Uông Minh Thiên được làm ba rồi nha.” Nhã Lan nghe được lời nói của cậu ta một cách rất rõ ràng, cô cảm thấy rất vui vẻ khi nhận được một tin tức tốt thế này.
“Sinh rồi thì hãy chăm sóc vợ và con gái của cậu thật tốt đi, cậu làm gì mà giống kẻ điên thế hả, yên tâm đi, tôi sẽ không bớt tiền lì xì của cậu đâu.” Lãnh Mạc Nguyên tức giận cúp điện thoại, kêu một tiếng Đại Hưng, lúc này anh mới phát hiện ra bọn họ vẫn còn chụp ảnh: “Ông Kim!”
Ông Kim là vệ sĩ mới của anh, đã đi theo thuộc hạ của anh nhiều năm. Ông Kim theo tiếng mà đi đến, hỏi: “Ông chủ, có chuyện gì vậy?”
“Đi đưa cho Uông Minh Thiên một món quà lớn, một bó hoa lớn màu xanh, một giỏ trái cây, mua xong thì bỏ cái này vào bao lì xì, đưa cho con gái của cậu ta.” Vừa nói thì anh vừa lấy một tấm thẻ ra, đưa cho Ông Kim: “Một trăm tỷ, bao lì xì này đủ lớn chưa.”
Nhã Lan cũng phải tặc lưỡi khi nhìn thấy anh ra tay hào phóng như thế. Chỉ có điều, bạn bè lâu năm kiêm đối tác làm ăn, đối với Lãnh Mạc Nguyên mà nói thì đây chỉ là một phần quà nhỏ, con gái của Uông Minh Thiên hoàn toàn có thể nhận được.
...
Ông Kim vừa rời khỏi thì Nghê Tiên Như liền đến, em gái ruột của cô ta sinh em bé, cô ta là chị thì đương nhiên không thể không quan tâm được.
Uông Minh Thiên vốn không hề có thiện cảm gì với Nghê Tiên Như cả, chỉ là cậu ta nể mặt Nghê Phấn Nhi nên không tiện nói gì. Cậu ta không yên tâm mà đứng trông coi ở trước giường, không chịu rời khỏi đây dù chỉ là một bước.
“Em đang nói chuyện riêng với chị, anh đừng có ở đây hoài như vậy chứ.” Nghê Phấn Nhi nửa là làm nũng, nửa là tức giận trách móc cậu ta.
“Hai người cứ nói chuyện đi, anh đang coi con bé.” Uông Minh Thiên hoàn toàn mang dáng vẻ của một người cha lý tưởng, cậu ta đưa bình sữa vừa mới được pha xong vào trong miệng của con bé.
“Hừ! Đáng ghét, sau này em sẽ mang con gái rời xa anh.”
“Em dám!” Uông Minh Thiên vừa nghe Phân Nhi nói phải đi thì tức giận đến mức dựng thẳng lông mày, hình tượng tốt đẹp cứ bị hủy diệt như vậy.
“Em dám đó!” Nghê Phấn Nhi giận dỗi.
“Bảo bối Phấn Nhi, là anh sai được chưa? Sau này anh đều nghe theo lời của em mà.” Uông Minh Thiên lập tức đổi thành dáng vẻ cô dâu nhỏ, ở trước mặt Nghê Phân Nhi, sự khôn khéo và quỷ kế của cậu ta đều không thể sử dụng được.
Nghê Tiên Như hâm mộ nhìn bọn họ ve vãn tình tứ, trong lòng cảm thấy rất chua xót, nếu lúc trước cô ta không rời khỏi, có lẽ con trai của hai người họ cũng lớn lắm nhỉ.
Cô ta nhớ đến ánh mắt bị tổn thương của Lãnh Mạc Nguyên, đó là lúc sau khi cô phá đứa con trai của hai người họ, đó chính là biểu cảm của Lãnh Mạc Nguyên.
“Em tự mình bóp chết nó rồi chuẩn bị đi luôn phải không?” Cô ta nhìn thấy bàn tay của Lãnh Mạc Nguyên nắm thật chặt, đã trở nên trắng bệch. Thế nhưng lúc đó cô ta chỉ nghĩ đến sự nghiệp nhảy múa của mình mà thôi.
“Em còn trẻ như vậy, còn có tiền đồ tốt đẹp, không thể bị hủy hoại bởi những chuyện nhỏ nhặt thế này được.” Lúc đó cô ta cố chấp như vậy, đối với chuyện phá thai, cô ta không chỉ không hề đau lòng, thậm chí còn cảm thấy vui mừng.
“Tiền đồ? Em dùng mạng sống của con để đổi tiền đồ, đáng giá sao?” Đây là lần đầu tiên và cũng là một lần duy nhất mà Lãnh Mạc Nguyên nổi giận với cô ta. Trước đây Lãnh Mạc Nguyên luôn luôn nghe theo lời cô ta.
Cô ta không hề nhận ra sự tàn nhẫn của bản thân mình, trái lại còn cảm thấy Lãnh Mạc Nguyên yếu đuối và cảm tính: “Sau này sẽ có đứa bé khác, thế nhưng một khi bỏ lỡ thì sự nghiệp của em sẽ không còn nữa.”
Lãnh Mạc Nguyên cũng không hề nói gì nữa, từ sau đêm đó, bọn họ bắt đầu ở riêng.
Nghê Tiên Như còn trẻ nên cũng không nhận ra được điều gì cả, cô ta ngây thơ cho rằng, qua khỏi việc này, khi Lãnh Mạc Nguyên đã hết giận thì anh sẽ tìm cô ta, cuộc sống tốt đẹp của bọn họ sẽ không vì đứa bé biến mất mà bị ảnh hưởng một chút nào.
Sau đó, cô ta chưa đợi được lời xin lỗi của Lãnh Mạc Nguyên thì đã mừng rỡ vì cái thông báo ở nước ngoài, thậm chí cô ta còn không báo cho Lãnh Mạc Nguyên, một mình đi đến Australia.
Cô ta nhận được thư mời của đoàn ca múa nhạc Hoàng Gia Australia, nơi mà cô ta đã muốn đến từ lâu. Rốt cuộc thì cô ta đã có thể đứng trên sân khấu lớn nhất tha hồ nhảy múa. Cô ta vui vẻ như điên, thu xếp đồ đạc rồi lập tức rời đi, giây phút đó giống như được bay ở trên mây vậy, thế nên cô ta cũng hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lãnh Mạc Nguyên.
Tất cả đều trở thành quá khứ, sự huy hoàng của cô ta kết thúc trong một lần huấn luyện vũ đạo. Vì muốn tranh thủ một vai diễn, cô ta cố gắng luyện tập một động tác có độ khó cao và vô cùng nguy hiểm, cuối cùng cô ta ngã xuống khỏi cái giá, bị chấn thương về cơ bắp. Sau đó, chỉ cần nhảy một cái thì chân của cô ta sẽ sưng to lên, đau đến mức không thể làm được động tác cơ bản nhất.
Sự nghiệp của cô ta cứ kết thúc như vậy. Lúc này, thông qua việc kiểm tra sức khỏe, cô ta biết được lần phá thai kia đã tạo thành sự tổn thương ở nơi tử cung, xác suất có thể mang thai lần nữa đã trở nên vô cùng nhỏ bé.
Đến lúc đó, cô ta mới nhớ đến Lãnh Mạc Nguyên, nhớ đến quá khứ ngọt ngào tốt đẹp của bọn họ. Cô ta trở về, cô ta định trở về rồi lao vào cái ôm của Lãnh Mạc Nguyên lần nữa. Chỉ là cái ôm vốn thuộc về một mình cô đã bị người khác chiếm giữ từ sớm.
Tính cách hiếu thắng của Nghê Tiên Như khiến cho cô ta không chịu chấp nhận việc đánh mất Lãnh Mạc Nguyên, thế nhưng trái tim một đi không trở lại của anh cũng không bao giờ dừng lại trên người của cô ta nữa, cho dù chỉ là nửa giây.
Khổ sở, đau lòng, hối hận, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô ta càng nghĩ thì càng không nghĩ ra được điều gì.
“Chị, chị à?” Phấn Nhi phát hiện biểu cảm của Nghê Tiên Như không đúng lắm, cô ấy dùng sức gọi cô ta: “Chị bị sao vậy?”
“À, không sao.” Nghê Tiên Như nhẹ nhàng lau đôi mắt đang ẩm ướt, chợt nhớ ra điều gì đó liền đứng lên: “Buổi chiều chị còn có công việc, em cứ làm việc của mình đi, chị đi trước nhé.”
Cô ta ra khỏi phòng sinh như đang chạy trốn vậy, trong lòng cực kỳ rối loạn.
“Cô Nghê, cô cũng đến đây để khám bệnh sao?” Sau lưng cô ta, một giọng nói vang lên, một bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang gọi cô lại. Nghê Tiên Như nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không nhớ nổi là mình có quen biết bác sĩ nào ở đây hay không, chỉ là ánh mắt của người này rất quen thuộc.
“Cô không nhận ra tôi sao? Nghê Tiên Như đứng trong góc tối, bác sĩ kéo khẩu trang ra một chút, cô ta nhìn thấy rất rõ ràng, một vết sẹo dữ tợn đã được lộ ra.
“Thành...”
Cô ta còn chưa kịp gọi xong, Thành Kiên Vỹ đã ra dấu im lặng, trong tay hắn lộ ra một nửa cây súng lóe sáng.
Hắn dùng thân thể của mình che khuất tầm mắt của người qua đường, người qua lại vốn đã không quan tâm đến những chuyện này rồi, lúc này thì càng không để ý đến chuyện hai người bọn họ làm gì.
Hắn kéo khẩu trang lại, che kín mặt mình một lần nữa.
“Anh còn dám đến đây sao?” Nghê Tiên Như thực sự không thể nào tin nổi, hắn sẽ xuất hiện ở một nơi công cộng như bệnh viện giữa ban ngày ban mặt như thế, hơn nữa còn không hề sợ hãi dù chỉ là một chút: “Chẳng lẽ anh không biết là cả thành phố đều đang truy nã anh sao?”
Bỗng nhiên cô chỉ muốn hù dọa cho hắn đi nhanh một chút, rời khỏi đây như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
“Có chỗ nào mà tôi không dám đến chứ?” Hắn nheo mắt lại, đôi môi chuyển động ở dưới lớp khẩu trang, làm cái khẩu trang khẽ động đậy.
“Anh...” Nghê Tiên Như đang định chạy trốn, thế nhưng cô ta đã bị Thành Kiên Vỹ nhìn thấu suy nghĩ từ sớm, hắn nhảy tới phía trước một bước, đưa cô ta vào trong lồng ngực của mình. Lúc này, tư thế của bọn họ vô cùng xấu hổ, giống như một cặp người yêu vừa mới giận dỗi nhau vậy. Chỉ là cô ta cảm thấy eo mình mát lạnh, Nghê Tiên Như biết, thứ đó chắc chắn là một khẩu súng.
“Anh muốn làm gì?” Cô ta cố gắng bình tĩnh lại, hỏi.
“Tôi chỉ muốn nhờ cô làm giúp một việc nhỏ mà thôi.” Hắn đáp.
“Không thể!” Cô ta lập tức từ chối.
“Cô nhất định phải giúp.” Hắn kiên trì rồi nhìn chung quanh một lát, sau đó đưa cho cô ta một tờ giấy: “Dựa theo nội dung trên đó, làm cho tôi hai cái visa để đi Mỹ, sau đó lại mua hai tấm vé máy bay đi Mỹ.”
“Tôi không làm được!” Nghê Tiên Như không có ý định tiếp tục làm việc và bị hắn lôi xuống nước nữa.
“Cô phải làm.” Hắn mạnh bạo nhét tờ giấy vào trong tay của cô ta, nhìn chung quanh một chút rồi nói tiếp: “Tôi biết em gái của cô sinh em bé ở đây, phòng bệnh số 1104, y tá riêng, đứa bé ở phòng số 34, mã số là 133.”
“Anh... đừng có hại bọn họ.” Nghê Tiên Như ngăn cản nói.
Đôi mắt nham hiểm của Thành Kiên Vỹ lóe lên một tia sáng, hắn cười âm hiểm nhìn về phía cô ta, chậm rãi nói: “Chuyện này còn phải xem biểu hiện của cô nữa. Đương nhiên, tôi cũng có thể trực tiếp giết chết cô, đối với tôi mà nói thì chuyện giết người quả thực quá đơn giản rồi. Còn nữa, tôi cũng có thể nói chuyện cô từng liên hệ với tôi cho Lãnh Mạc Nguyên hoặc cảnh sát nghe, một minh tinh từng liên lạc với kẻ mang tội giết người, có lẽ cô chỉ cách việc tiêu đời một bước thôi nhỉ.”
“Được rồi!” Nghê Tiên Như khẽ cắn răng, cô ta thực sự sợ hắn sẽ làm vậy thật.
Một tờ giấy nằm trong tay của cô ta, Thành Kiên Vỹ nghênh ngang rời khỏi đây, cô ta chỉ có thể cắn chặt hàm răng, không dám ho he một tiếng.
Thời tiết tốt đẹp, Lãnh Mạc Nguyên cố ý dẫn Nhã Lan đi ra ngoài một lát, nhân tiện mua quần áo và đồ dùng hằng ngày luôn.
“Không cần đâu.” Nhã Lan đã quen với cuộc sống giản dị, cô cảm thấy vô cùng áp lực với mấy cái tủ quần áo lớn ở trong nhà rồi, cô cũng không muốn dùng tiền một cách bậy bạ như vậy nữa đâu.
“Không được, em chắc chắn phải đi, em làm vợ của Lãnh Mạc Nguyên anh thì không thể chịu một chút uất ức nào hết.” Lãnh Mạc Nguyên vẫn kiên trì, anh cũng đưa tự Nguyên trong lòng cô cho Dư Hồng Mai: “Mẹ, hôm nay bọn con muốn ra ngoài trải qua thế giới của hai người, nhờ mẹ coi nó cả ngày hôm nay.”
Dư Hồng Mai ôm tự Nguyên nho nhỏ như đang ôm một viên đá quý vậy, bà cười đến mức không ngậm miệng vào được: “Hai đứa cứ đi thôi, đi đi, đi ba năm ngày còn được nữa là.” Để tiện cho việc trông coi tự Nguyên, bà không còn trang điểm đậm, mặc đồ đẹp đẽ quý giá như trước mà lại mặc áo ngắn quần dài bình thường.
Không còn sự cao quý hơn người như ngày xưa, lại có thêm mấy phần thanh cao mẫu mực. Nhã Lan cảm thấy bà càng bình dị và gần gũi hơn.
Cơ thể bé nhỏ của Tiểu tự Nguyên xoay qua xoay lại ở trong lòng bà, không ngừng cười với bà, trêu đùa khiến bà cười liên tục, vui vẻ không ngớt.
“Em không muốn đi.” Dù nói thế nào thì Nhã Lan cũng không muốn xa rời tự Nguyên. Mấy ngày nay, cuối cùng thì thằng bé cũng coi như là đồng ý cho cô ôm nó, còn cô thì lại bế đến nghiện, cả ngày đều không muốn buông tay.
“Đi thôi, hiếm khi mẹ mới có một chỗ để ký thác tinh thần, em không thể giành với mẹ như vậy hoài.” Lãnh Mạc Nguyên đẩy người cô đi, cuối cùng trực tiếp ôm cô lên xe.
“Một mình mẹ không chăm sóc nổi.” Nhã Lan còn muốn biện bạch.
“Không phải còn có thím Liễu, bác Vương và một đống người giúp việc sao? Mỗi người đều xem thằng bé là báu vật, sao có thể không giúp đỡ chăm sóc được chứ? Chỉ sợ đến lúc mẹ ôm nó xong thì không cho ai ôm nữa thôi.” Lãnh Mạc Nguyên cười khẽ rồi khởi động xe, nhanh chóng chạy về phía trung tâm thương mại quần áo xa hoa nhất trong thành phố.
Trong đây đều bán quần áo hàng hiệu, các thiết kế trong tủ kính tinh xảo đều ngay ngắn và đa dạng, khắp nơi đều thẩm thấu sự tao nhã và hào hoa phú quý. Đây vẫn là lần đầu tiên cô vào một nơi thế này.
“Ngài Lãnh, cô Lãnh, hoan nghênh đến đây.” Người phụ trách trong trung tâm thương mại vô cùng quen thuộc với Lãnh Mạc Nguyên, dường như đã biết là bọn họ sẽ đến đây từ sớm vậy.
“Xin hỏi ngày hôm nay hai vị cần mua những thứ gì, hai vị muốn đi xem sơ qua khu trưng bày hay đi lên trên lầu để lựa chọn ạ?” Người phụ trách đưa hai người đến trước một cái bàn thủy tinh, ngay lập tức liền có nhân viên phục vụ đưa hai ly cà phê đến đây.