Trong lúc hắn hét lên, bồn bề có bóng người lay động, bọn chúng đã bao vây nơi này, còn đặt rất nhiều củi khô dễ bắt lửa, đồng thời dội rất nhiều chất lỏng vào xung quanh, mùi xăng dầu nồng nặc tỏa ra, rốt cuộc Nhã Lan cũng biết chúng định làm gì.
Trên đất chỉ còn Uyển Nhân, Đại Hưng, Uông Minh Thiên và Lãnh Mạn Nguyên, cũng với vài người thuộc hạ, bọn họ sẽ chết cùng nhau như thế sao?
Đôi lông mày nhíu chặt của Lãnh Mạn Nguyên cho thấy tình hình lúc này khẩn cấp đến thế nào, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được. Uông Minh Thiên và Lãnh Mạn Nguyên nhìn chăm chú vào bản đồ phòng thủc trong tay, không ngừng thảo luận nhỏ với nhau, không thèm để tới tiếng kêu gào của Thành Kiên Vỹ.
Lại ngẩng đầu lên lần nữa, Nhã Lan thấy vô số bó đuốc đã được đốt lên, chỉ cần đặt xuống là có thể biến nơi này thành biển lửa.
Nên làm gì đây?
Nhã Lan biết không thể đợi thêm được nữa, cô chạy ra ngoài mấy bước, tới nơi cách mọi người khá xa thì nhón người lên.
“Thành Kiên Vỹ, anh cho tôi chút thời gian suy nghĩ.”
Khuôn mặt của Thành Kiên Vỹ xuất hiện ở trên cao, hắn đứng trên đài quan sát, nắm rõ như lòng bàn tay mỗi một động tác nhỏ của cô. Hắn vắt hai chân vào nhau, trên mặt mang theo nụ cười gian tà.
“Linh Linh, tới chỗ này của anh đi, những gì Lãnh Mạn Nguyên có thể cho em, anh cũng sẽ không để em phải thiếu.”
“Anh quá kinh khủng, tôi sợ.” Nhã Lan hi vọng có thể kéo dài chút thời gian, để mấy người Lãnh Mạn Nguyên có cơ hội lên kế hoạch.
“Linh Linh, với em, vĩnh viễn anh đều là anh Kiên Vỹ dịu dàng ngày nào, hôm đó làm em sợ rồi đúng không, anh hứa sau này sẽ không làm chuyện gì kinh khủng trước mặt em nữa.”
“Tôi vẫn còn thấy sợ!” Cô liếc mắt thấy Lãnh Mạn Nguyên và Uông Minh Thiên đã cất bản đồ trong tay đi.
“Tin anh đi, tới đây nhanh lên!” Lãnh Mạn Nguyên ẩn nấp trong một nơi thụt vào, nhìn từ bên trên không thể thấy được bọn họ, đương nhiên Thành Kiên Vỹ không biết Lãnh Mạn Nguyên đang làm gì. Nhưng hắn bắt đầu không kiên nhẫn, tên thuộc hạ bên cạnh hắn đã giơ súng lên.
“Nhanh lên đi, nơi đó sắp biến thành biển lửa rồi, cảm giác bị nướng cháy rất đau đớn.”
Đằng sau, Lãnh Mạn Nguyên và Uông Minh Thiên đang nhỏ giọng tranh luận với nhau.
“Không thể, như vậy quá nguy hiểm.” Uông Minh Thiên cực lực phản đối. Vì sao Uông Minh Thiên phải tranh luận, Uông Minh Thiên luôn rất nghe lời Lãnh Mạn Nguyên.
“Cậu không cần lo, tạm thời Thành Kiên Vỹ sẽ không làm gì chúng tôi, mọi người cứ việc xông ra! Bên cạnh vách núi có tàu, lêu tàu rời đi lập tức!” Lãnh Mạn Nguyên nhìn sang phía Nhã Lan.
“Không được, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu mạo hiểm được.” Uông Minh Thiên rất kiên quyết, không chịu hành động.
“Không có nhiều thời gian đâu, cậu muốn mọi người cùng chết sao? Chia ra chúng ta đều có cơ hội sống sót.” Cơn tức của Lãnh Mạn Nguyên cũng nổi lên.
“Chuyện này…”
“Đừng nói nữa, Nhã Lan, chúng ta đi!” Lãnh Mạn Nguyên không thèm nhìn phản ứng của Uông Minh Thiên, anh chạy tới kéo tay của Nhã Lan, cùng xuất hiện trước mặt Thành Kiên Vỹ.
“Được lắm, chuẩn bị nổ súng cho tao!” Thành Kiên Vỹ đứng bên trên cười to sung sướng, Uông Minh Thiên đứng trong bóng tối, bất lực nhìn cảnh tượng này.
“Thành Kiên Vỹ, chẳng phải mày luôn miệng nói yêu Linh Nhi sao? Mày định đi cùng cô ấy hay là để cho cô ấy chết vì tao?” Lãnh Mạn Nguyên cười lạnh, giọng điệu của câu hỏi này như đang tán gẫu. Đứng trên đài quan sát, Thành Kiên Vỹ tức giận hất đầu, nắm chặt quả đấm.
Hắn nghĩ ngợi một hồi rồi kêu lên: “Bắt sống nó cho tao, tao phải lột da hắn, rút gân hắn, uống máu hắn thay cho rượu kết hôn!”
“Chạy mau!” Lãnh Mạn Nguyên nắm tay Nhã Lan chạy về phía trước. Một đám thuộc hạ chỉ biết cầm súng, không dám bắn mà đứng lên đuổi theo.
“Đi đâu?” Nhã Lan quay đầu lại, thấy bên Uông Minh Thiên đang rút về một hướng khác. Tiếng súng vừa vang lên, đống củi vừa rồi bị đốt cháy.
“Đi theo anh là được rồi.” Trong khi nói chuyện, Lãnh Mạn Nguyên kéo cô lên một sườn dốc: “Bên này!”
Có vẻ anh rất quen thuộc với nơi này, kéo thẳng cô tới trước một vách đá.
“Trước mặt không có đường!” Lúc nhìn thấy vách đá này, trái tim Nhã Lan lạnh xuống, đằng sau còn có người đuổi theo, có biển lửa, bọn họ chết chắc rồi.
Lãnh Mạn Nguyên không nói lời nào, chỉ sờ vào một ví trí trên vách đá, sau đó có một cái chốt nho nhỏ nhô lên.
Một tiếng rầm vang lên như tiếng sấm, trên vách đá mở ra một cánh cửa, để lộ ra hang động tối đen.
“Mau đuổi theo!” Đám người đuổi theo đã cách bọn họ không xa lắm, tiếng bước chân vô cùng rõ ràng. Không chút nghĩ ngơi, Lãnh Mạn Nguyên kéo cô chui thẳng vào trong hang động.
“Bên này!” Đám người đó dừng lại một hồi trước cửa, sau khi nhận được mệnh lệnh thì nhao nhao ùa vào, tạo thành tiếng vang lo lớn trong không gian nhỏ hẹp này.
Nhã Lan được Lãnh Mạn Nguyên ôm chặt rồi leo lên một chỗ được mấy tảng đá tạo thành. Vị trí này không bắt mắt, đám người kia không phát hiện ra bọn họ, lướt qua hai người chạy vào trong.
“Nguyên…” Cô thở nhẹ, Lãnh Mạn Nguyên đáp lại cô bằng một tiếng suỵt. Cô hiểu ý không lên tiếng nữa. Đám người kia đang quay lại.
“Cái hang động này có trăm ngàn lối đi, là do con cháu của vị danh tướng phòng thủ kia thiết kế, chạy vào rồi sẽ chẳng tìm được đường ra nữa. Để chúng chết đói ở đây đi, tránh cho ông chủ của chúng ta vì một con đàn bà mà làm nhiều anh em phải mất mạng như vậy.” Một tên thủ lĩnh cằn nhằn nói, chỉ ở lại trong hang động một lát rồi dẫn đám đàn em ra ngoài.
Ngoài cửa có tiếng rầm rầm, chắc là cửa hang động đã bị đóng lại.
“Nguyên, phải làm gì bây giờ?” Đột nhiên Nhã Lan thấy có chút lo lắng.
“Đừng sợ!” Lãnh Mạn Nguyên buông cô ra, mở điện thoại để lấy ánh sáng, thông qua ánh sáng mờ nhạt này, cô thấy khuôn mặt anh lộ vẻ đau đớn.
“Sao vậy?”Cô đưa tay cầm lấy tay anh, lại thấy ướt đẫm cả rồi.
“Tay anh!” Cô sợ hãi kêu lên.
Lãnh Mạn Nguyên rút tay lại, cười thản nhiên với cô: “Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng ngày hôm đó, chính mắt cô nhìn thấy một viên đạn xuyên qua cánh tay anh, sao có thể là vết thương nhỏ được.
Vừa rồi dùng lực như vậy khiến miệng vết thương nứt ra, máu chảy ra lần nữa.
“Sao lại là vết thương nhỏ được!” Nhã Lan nói run rẩy, cầm tay anh lên xem vết thương của anh: “Anh vì em mà bị thương thành như vậy, sao còn muốn để em làm liên lụy đến anh thêm nữa chứ, anh không nên tới đây cứu em!”
“Không sao thật mà.” Lãnh Mạn Nguyên an ủi ngược lại Nhã Lan, anh lau nước mắt cho cô một cách cẩn thận: “Xin lỗi, anh đã nói không để em rơi lệ, nhưng lần nào em cũng phải đau lòng vì anh.” Giọng nói của anh mang theo sự áy náy, Nhã Lan càng thêm khó chịu.
“Anh đã bị thế này rồi còn để ý em có khóc không.” Anh lau nước mắt cho cô, nước mắt cũ lau hết rồi, nước mắt mới lại tuôn trào ra: “Xin lỗi.”
“Đừng như vậy, Linh Nhi.” Lãnh Mạn Nguyên nói dịu dàng: “Có em làm bạn với anh, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa anh cũng sẽ thấy vui vẻ.”
“Ừ.” Cô gật đầu như một đứa trẻ, tựa đầu vào đầu gối anh.
“Vết thương của anh không sao thật chứ? Vừa rồi còn chảy máu nữa.” Cô vẫn lo cho vết thương của anh.
“Không sao thật.” Lãnh Mạn Nguyên tắt điện thoại, không để Lãnh Mạn Nguyên thấy khuôn mặt tái nhợt của mình: “Anh khỏe lắm, máu ngừng chảy rồi, chỉ là một vết thương nhỏ bị nứt ra, không có gì đáng lo.”
Lời nói của anh rất vang vọng, khiến cô yên tĩnh lại. Bóng tố bất tận bao trùm, cô không nhìn thấy ánh sáng, không nhìn thấy ngày mai.
Năm tháng kết thúc vào thời kì tuổi trẻ, cô còn gì để tiếc nuối không? Nắm lấy ngón tay của Lãnh Mạn Nguyên, cô cảm nhận sự ấm áp của anh, nếu có điều gì tiếc nuối, chắc là không nên kéo anh tới mạo hiểm.
“Linh Nhi?”
Giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên vang lên nhẹ nhàng trong bóng tối.
“Hứ?” Cô dịu dàng trả lời.
“Đi theo anh, em có cảm thấy khổ không?”
“Không đâu.” Trái tim và miệng của cô là một, cô trả lời ngay không cần suy nghĩ.
“Anh mang đến cho em nhiều nguy hiểm và đau khổ như vậy, nếu là người khác thì đã chẳng thể chịu nổi được.” Tiếng nói của anh tràn đầy sự đau lòng.
“Trong trái tim em có tình yêu, cho dù là tai họa gì em cũng có thể chịu đựng được. Nguyên, chỉ cần được ở bên anh, cho dù phải chết ngay lập tức em cũng không sợ.”
“Đồ ngốc, không thể nói từ chết một cách tùy tiện thế được.” Giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên hơi suy yếu, hơi thở không đều, nhưng anh vẫn cười nhẹ và nói chuyện với cô bằng giọng yêu chiều.
“Em muốn ở bên cạnh anh, chết cũng ở cạnh anh.” Nhã Lan nói kiên định.
“Ừ.” Trầm mặc một hồi lâu, Lãnh Mạn Nguyên mới lên tiếng lần nữa: “Linh Nhi, ngủ một giấc đi, chúng ta phải bổ sung thể lực mới có thể ra khỏi hang động này được. Tin anh, anh sẽ dẫn em ra ngoài.”
“Ừ, được.” Cô ngoan ngoãn ôm lấy anh, cùng nhau núp trong một góc hang động: “Em tin anh.”
Cô ngủ yên tĩnh suốt cả đêm, ngay cả một giấc mơ ngắn ngủi cũng không có. Mở mắt ra thì một tia sáng nhẹ đại biểu cho ban ngày đã chiếu vào.
“Nguyên, anh nhìn kìa, đằng trước có ánh sáng!” Cô chỉ về phía trước, lay người Lãnh Mạn Nguyên. Nhưng cơ thể anh hơi lạnh, lay một hồi cũng không lên tiếng.
“Nguyên?” Nhã Lan thử gọi, một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng cô.
“Anh… không sao.” Rất lâu sau, Lãnh Mạn Nguyên mới trả lời một cách khó nhằn. Giọng nói của anh mang cho cô cảm giác an toàn, Nhã Lan vội đỡ anh dậy: “Anh sao vậy?”
“Không sao, vừa rồi anh đang nghĩ một số chuyện, anh xin lỗi, không kịp trả lời câu hỏi của em.”
“Anh đang nghĩ gì?” Cô hỏi tinh nghịch.
“Nghĩ xem sau này sinh mấy đứa con, mấy trai mấy gái.” Giọng nói của anh phe phẩy bên tai cô, khiến cô cảm thấy ngứa.
“Xấu xa, đến lúc này còn nói vấn đề này.”
“Em nói xem, sinh mấy đứa?” đột nhiên Lãnh Mạn Nguyên kéo cô gặng hỏi, y như một đứa bé
“Mười đứa!” Cô nói quá.
“Ừ!”
“Anh coi em là heo à.” Nhã Lan mất hứng bĩu môi, cô bỗng nghĩ tới tình hình trước mắt: “Còn không biết có thể ra ngoài được không đây, nếu không ra được, sinh mười đứa có tác dụng gì.”
“Em nói à?” Lãnh Mạn Nguyên xác nhận lại.
“Đương nhiên là em nói, chẳng lẽ còn có người thứ ba sao?”
“Ờ, không cho đổi ý đấy. Chúng ta đi thôi!” Lãnh Mạn Nguyên kéo cô đi theo hướng có ánh sáng.
“Trong này có nhiều bẫy rập lắm đấy, anh không sợ sao?” Nhã Lan vẫn còn lo lắng.
“Không sợ, thấy luồng ánh sáng đố không? Trong hang động này, chỉ vào lúc trời vừa sáng mới có thể thấy được, bởi vì lúc này ánh sáng chiếu nghiêng, vừa hay có thể xuyên thấu qua tấm cửa đá trước mặt để rọi vào.”
Thì ra là thế, thảo nào anh lại bảo cô ngủ qua đêm ở đây. Nhã Lan vui mừng đi theo sau anh, từng bước tới gần nơi có ánh sáng.